Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Nhật ký >> Tạp...!

  Xem Tung trang    Bấm vào đây để góp ý kiến

1

 da1uhate
 member

 ID 26018
 07/04/2007



Tạp...!
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 lynhat
 member

 REF: 184294
 07/04/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
"Mười năm không gặp, tưởng tình đã vỡ...." Bác Da1uhate mới có 3 năm thui mà!

 

 da1uhate
 member

 REF: 184602
 07/05/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
kụ lynhat mần ơn đừng kiu tui là "bác" nhen, mắc công tui lẩn thẩn lại nghĩ mình ngang hàng dzới Bác đó, ờ mà nói nhỏ nghe nè, tui mới có 24 mùa lá gụng thui, tổn thọ tui à.

***

Họp lớp. Lớp mình công nhận cũng hay thiệt, họp wài, tối qua họp ở cafe Phúc Âm, cũng dzui, tụi nó lại bàn họp tiếp ngày thứ 7 ở bánh xèo Ngô Quyền, hic... cái bành xèo pự chà pá, mình chẳng khoái, chỉ khoái bẻ cái viền bánh mỏng dánh giòn giòn thui, phần thịt tôm giá thui nhường các bạn, hì, chắc nghe câu này thì nhỏ Yến sẽ ngọt ngào "cám ơn Trang nha". Yến hay quá, buồn mà giấu, vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, giỡn hết mình, nếu lớp mình không có những người như vậy thì chắc chẳng còn thân được tới giờ. Tối qua gặp lại Nguyễn Linh, hình như từ Tết tới giờ mình mới gặp Linh thì phải. Linh bị đặt biệt hiệu "đại gia" quả không sai, tướng tá thì vẫn mỏng te như hồi đi học, nhưng khác là lo làm quá, bận rộn quá, ngồi nói chuyện chưa được 15 phút lại phải chạy, chẳng bù hồi xưa, mọi cuộc vui của lớp đều có Linh, lúc đó mình còn phải thầm khâm phục Linh rằng lúc nào cũng thấy long nhong ngoài đường vậy mà học vẫn giỏi, tốt nghiệp cũng loại giỏi.

Sáng nay đi làm sớm, ngồi ăn sáng ngoài Hội Quán, gặp Chú, hai chú cháu lại bàn luận chuyện nhạc. Mình nói chuyện với người già có vẻ hợp ghê, í, nhưng mà cũng không hẳn, chỉ những người cùng tư tưởng thôi, còn khác là ... e hèm, cãi liền à, mình cũng không ngán phải tranh luận những đề tài "nhạy cảm" đâu, bởi vậy Má luôn lo lắng, dặn đi dặn lại "con ơi, không phải ai cũng như mình". Má gọi vô công ty, nói rằng đã lo xong cái comp cho mình. Má tuyệt vời quá! Càng ngày mình càng thấy đã có lỗi với Má thiệt nhiều... trùi, tự nhiên mắt cay quá, khóc nhè rùi.

06/07


 

 lynhat
 member

 REF: 184632
 07/06/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hổng cho kêu bằng bác, dzậy kêu bằng Tiểu Thơ được hông Da1uhate?

 

 da1uhate
 member

 REF: 184653
 07/06/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Gọi tui bằng Tiểu Thơ hả? hmm, Má tui gọi tui là Công Chúa không đó, mà Công Chúa với Tiểu Thơ thì danh vị nào cao hơn zị kụ lynhat? Tui cũng ham hố lém, danh nào oách hơn là fái hà

***

Phù, mới thanh toán xong mấy cái email, vậy là bây giờ không mắc nợ ai nữa. Anh trai email nói rằng đang nhức đầu vì mất ngũ, hic... hơi lo. Hồi nào tới giờ có thấy anh than thở gì đâu, email lần nào cũng chọc ghẹo em gái không hà. Chẳng biết có chuyện gì không nữa.
Báo Phụ Nữ sáng nay đăng tin một em bé 12 tuổi bị ông Bác 60 tuổi hiếp đến có thai mà không biết. Thiệt là đau lòng quá. Xã hội bây giờ suy đồi, đời sống khá hơn, không còn cảnh ăn bo bo thay cơm hay cơm độn khoai nữa nhưng bù lại thì đồng tiền thống trị nhân phẩm, đạo đức. Mình ghét đọc báo Công An cũng chính vì vậy. Hay ho gì mà toàn đăng chuyện giết người, phạm pháp và hình như càng ngày càng nhiều hơn, ghê rợn, hung ác hơn. Mình rất tâm đắc bài của một đọc giả về kiến nghị tăng học phí trường công trên báo Phụ Nữ thứ tư vừa rồi. Mình nghĩ chắc chỉ có VN là đi học phải đóng tiền học phí là những khoảng lằng nhằng khác cho dù học trường nhà nước. Hồi còn đi học mình vô tư quá, mọi khoản đã có Má lo hết, tới bây giờ nhìn bảng tiền học phí mà thấy rùng mình. Hồi Anne về VN chơi, mình cũng hỏi Mợ về việc học bên Mỹ thì Mợ nói chỉ đóng tiền ăn trưa cho Anne tại trường thôi, sách cũng được phát, cả nhỏ Solene con của Iệt ở Pháp cũng vậy. Bài viết so sánh quá hay, sự so sánh không ở đâu xa, ngay trong VN thôi, chỉ là sự khác biệt giữa việc học xưa và nay, thời xưa hễ đậu trường công là không đóng bất kỳ khoản tiền nào bởi vậy nhân tài thường không bị bỏ sót, còn thời nay? "Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa" hình như mình nhớ là đọc câu này trong mục bạn đọc viết vnexpress 3 năm trước thì phải, hmm, bài đó cũng khá hay, để bữa nào lục lại, hic... không biết còn không nữa.

18:05


 

 da1uhate
 member

 REF: 184958
 07/06/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Xì, viết cho một đống không biết mắc chứng gì post không được, ai nói ngày 07/07/07 là hên chứ dzới mình thiệt xui quá đi. Ghét, nghỉ chơi!

 

 cafekho
 member

 REF: 184964
 07/06/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

dị là hên rùi,

Diết một đống mà diết lâu quá nên nó tự động log out, copy lại rùi mần cái khác đi..

Diết dì tới một đống lện ta..

Thắc mắc...
---


 

 da1uhate
 member

 REF: 184992
 07/07/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Tại tui có tánh nhìu chiện nên tui diết nhiều, được hun cha nội? Hên cho ông là tui mới nhận được hình em bé dễ xương nên tui hạ hỏa, hỏng thui là ông liệu hồn, hứ!
Coi hình baby của tui hông?





 

 da1uhate
 member

 REF: 185205
 07/07/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày xửa ngày xưa, có một làng nọ nằm heo hút trong một vùng núi xa xăm. Điều đặc biệt là tất cả người dân trong làng đều bị cùi. Một hôm, có một cô gái thiệt là xinh đẹp vì mải đuổi theo chú bướm mà lạc vào trong làng. Nhìn những người bị cùi trong làng cô thấy rất hoảng sợ. Cô bỏ chạy thì bất ngờ đụng phải một chàng cùi. Cú va chạm và sự hoảng loạn làm cô ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, cô thấy anh chàng cùi đang ngồi nhìn cô đắm đuối. Ánh mắt ấm nồng kia, khuôn mặt xinh trai kia làm lòng cô cảm thấy xao xuyến. Anh bưng cho cô ly nước và ô kìa, anh ta không có bị cùi, thì ra anh ta chỉ giả cùi thôi. Cô gái quá sức xúc động đậy nên đồng ý ở lại làng cùi và kết nghĩa phu thê với chàng trai giả cùi . Một năm sau, họ sinh được một đứa con trai. Và thật ngac nhiên chưa, đứa con đó mặc dù mới sanh cũng biết giả cùi. Thế là biệt danh "Chính cùi" xuất hiện và đứa bé đó nay đã lớn chính là bạn Chính của chúng ta ...

ặc...ặc... Nhỏ Phượng kể sự tích Chính "cùi" làm cho mình nhịn cười không nổi. Cả đám cũng lăn ra cười. Chính cũng cười. Thiệt tình, cái lũ này quậy quá, nỡ lòng nào bôi bác bạn bè, nhưng mà mình thấy dzui ghê. Bữa qua họp lớp có cả Trí "cái" nữa . Mình rất wải khi phải gặp tên này, thấy mình là sấn vô hỏi tùm lum mà hỏi toàn những câu vô duyên mới độc chớ. "Trang chừng nào lấy chồng?" "Không lấy chồng được không?" "Sao lại không lấy chồng, lấy chồng sướng lắm đó" "Lấy chồng cực thân chứ sướng nỗi gì" "Trừ khi lấy mấy thằng cà chớn thì khổ chứ lấy người đàng hoàng thì sướng" "Vậy lấy Trí thì sướng hay khổ?" "Dĩ nhiên là sướng rồi" hơ hơ... mắc cười quá, lấy ông tui phát điên luôn chớ khổ còn đỡ à, ông có bịnh "đàn bà" sao tui chịu nổi.

Sáng chủ nhật, được ngủ nướng thiệt sướng à, nhưng cũng chỉ tới khi ông bán rau dạo đi ngang nhà thui, phải chạy ra đón ổng để lượm ít rau và trái cây chớ. 7h, qua hồ bơi. Hồ hôm nay vắng hoe. Chỉ có mình và 2 cha con nọ. Ông ba có vẻ cộc cằn, thấy la thằng nhóc hoài mặc dù thằng nhóc rất dễ thương. Nhưng lạ một điều là thằng nhóc bơi rất khá còn ông ba thì không biết bơi, ổng phải đeo 2 cái phao. Chắc tại thấy thua thằng con 6 tuổi nên ổng quạu. Đàn ông đúng là khó hỉu thiệt. Sĩ diện, cộc cằn, khi có gì bực bội là sẵn sàng quát tháo mà chẳng cần biết đối phương cảm giác ra sao. Xí, khó ưa!

Nhìn tấm hình bé Quỳnh thấy muốn hun nó một cái ghê. Mặt nó thông minh quá, nhớ hồi vô thăm lúc mới sanh, nó nhỏ xíu, đỏ hỏn nằm trong nôi. Lẹ quá, mới đó đã một năm. Quỳnh ơi, cuối tuần sau cô qua thăm con nha, cô nhớ Quỳnh, cưng Quỳnh quá hà.

Thôi, đi chuẩn bị nấu cơm. Hôm nay bế quan tỏa cảng, đóng vai nội trợ. Không biết nhóc Huân có ăn cơm nhà không, chắc lại đi đá banh rồi. Thôi, có hay không mình cũng nấu cơm. Còn món chè Thưng nữa chớ, đã quyết tâm là phải nấu được món này cho giống quán Ngon rồi, món chè này thì mình tự tin hơn món Lục Tàu Xá, hic... nhắc Lục Tàu Xá là thấy gien nen, trưng chiên dễ sợ.

08/07
9:35


 

 da1uhate
 member

 REF: 185502
 07/08/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cả tháng không đi bơi, hôm qua bơi có 1 tiếng đồng hồ thôi mà hôm nay người ê ẩm. Mình đúng là dân phi thể thao mà, hoạt động có chút xíu cũng không ổn nữa, thiệt tệ.

Mình đang cố gắng hoàn thành 2 cái áo len cho Ly đen và bé Nhỏ nhân ngày kỉ niệm tụi nó oe eo chào đời. Xì, cả ngày chủ nhật ngồi miệt mài, chẳng đụng tới một trang sách nữa, 2 nhỏ này thiệt tình làm mất thời gian của tui quá nha, ơ, nhưng mà ai biểu tui là bạn mấy người làm chi, chẳng biết là xui hay hên nữa.

Má biểu sẽ nói với ba cho tiền mình mua xe honda. Trời, Má làm vậy chi, con gái cũng có biết chạy xe đâu mà, mắc công lại phải tập chạy nữa, thôi, "khi nào con cần thì con mua, không cần ba cho tiền đâu", hehe... (không có xu nào mà cũng chảnh)

Ngũ trưa chút đã, hôm wa thức phia đan áo cho bạn, hơi mệt xíu, hì...

09/07
12:25


 

 tckbk
 member

 REF: 185574
 07/09/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

thích dzô đây đọc lắm á, ngồ ngộ dễ thương, tới đoạn chè Thưng quán Ngon, tự nhiên "kỷ niệm chợt ùa về"(dzăn dzẻ chút, hi), nhớ lần rồi về VN, nghe quảng cáo quán Ngon, đi hai lần, lần nào cũng...qua quán kế bên, số là cái quán gì mà đông ơi là đông, lúc nào cũng xếp hàng một dây dài ra tới đường cái lun, thôi, đói quá ruì, "Everythings is Bún" là cái quán kế bên, thấy cũng sạch sẽ đẹp đẽ sang sẻ, hì, dzô lun, dị mà ngon ơi là ngon, đủ loạn bún, da1uhate ăn chưa, thử đi.
Đó, đăng kí thành dziên mệt dzậy á, mấy bữa đọc bài, cũng muốn nói dzài câu, mà là G nên hổng dzô được, phẻ (làm biếng gõ nhất trên đời) bi giờ, thành dziên ruì, nhiều chiện, hi, chúc dzui.


 

 da1uhate
 member

 REF: 185595
 07/09/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
da1uhate chưa có diễm phúc được ăn quán Bún Ta của cô Diệu Thảo, ai ở VN thì chắc là biết "Có Aji-Ngon, chúng mình cũng nấu ăn ngon như cô Diệu Thảo" Còn ai không biết cô Diệu Thảo là ai thì chạy vô nhà sách, mua quyển "Những món Ngon miền Nam" đọc lời giới thiệu là sẽ bít lìn.

Tại vì là quán Ngon nên những món ăn ở đó ngon. Ăn một lần bảo đảm sẽ tự nguyện làm PR cho wán ko cần thù lao. Món chè Thưng rất lạ, món đậu hũ nóng cũng vậy. Món mặn thì không biết nhưng món ngọt thì bảo đảm không thể chê được. Tui chỉ chuyên trị món ngọt, món mặn cũng có ăn nhưng thấy cũng không khác mấy chỗ kia.

***

Nghe BBC cả ngày, 2 cái tai ê ẩm giống cái body lun, nghe riết thấy giống ru ngũ quá. Hôm nay fải làm thêm một xíu để sáng thứ 4 wa hồ bơi. Nhỏ tiếp tân chỗ hồ bơi đúng là ép mình mừ, người ta đã nói là không có thời gian, vậy mà ...
Bé lùn sao quên đem giày cho mình wài dzị ta? Bộ tính cho chị Trang lết đôi giày mới tới tàn lun hả? Bữa giờ lịch sự nên chị ko nhắc cưng đó nghen, ngày mai còn không đem nữa thì bít tui. Bộ không sợ chị Trang sao Bé lùn?

09/07
17:46



 

 da1uhate
 member

 REF: 185744
 07/09/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
7h kém 5 phút, đang cầm tờ báo vừa đi vừa coi sơ trang nhứt, bỗng xuất hiện một gã đàn ông trung niên, tướng tá oai phong lẫm liệt, tóc chải keo láng mướt, nhào ra từ tiệm hủ tíu. Tuy rằng không ngậm tăm xỉa răng nhưng mình cũng đoán được rằng đương sự vừa dứt xong tô đẹc bịt. Gã lay hoay tính dắt chiếc giấc mơ thì tự nhiên quay mặt ra đường ... 1,2,3 phẹt ... trời ơi, thiệt là kinh rị! Sao đàn ông Diệt Nem đủ bịnh hít dzị chời. Bịnh đái đường nà, bịnh thô lộ cộc cằn nà, bịnh dzũ phu nà, bi chừ còn bịnh bố thí nước bọt xuống mặt đường nữa. Hmm, mà người VN cũng lạ thiệt, họ tưởng mặt đưởng là bãi rác công cộng, tha hồ wăng xác chuột chít, chất thải của mấy con thú cưng. Nhớ hôm bữa thấy con chuột cống pự ơi là pự bị lòi phèo nằm chỏng chơ trên đường, gứm quá!

10/07
7:37



 

 cafekho
 member

 REF: 185796
 07/09/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Chém chém chém .. giết giết giết ,,
Chíu chíu,, xẹt xẹt,, choảng choảng choảng …

ghê chưa .. típ chiu Da1uhate

Ngoài ra người VN mình còn có tật hay quýnh lộn nữa .. he he he

Để kể cho nghe, hôm đó đi làm về tự nhiên đang băng qua cầu lại thấy một xe xích lô chở một phụ nữ cùng với nhiều thứ đồ đạc xung quanh đang ở trên đỉnh cầu.. Người đàn ông chạy xe cãi nhau gì với cô ấy, tự nhiên đang đạp xe thì nhảy ra khỏi xe thả chiếc xe tự do lăn xuống dốc. Ôi chao, người phụ nữ ngồi trên xe hốt hoảng thật sự vì không biết làm cách nào để xoay sở .. không bẻ lái, không làm gì được cả ..chị chỉ biết chờ cho đến khi xe chạy hết dốc va vào lề đường bên phải ..may mà không có bất kỳ một xe loại lớn nào băng ngang vào thời khắc đó..chiếc xe nhỏng lên và rớt xuống tưng một cái rầm ..lật nhào.. người phụ nữ ngã nhào xuống đất, đứng dậy chảy máu ở cánh tay và bàn tay, còn lại có va đập gì không thì không biết, còn đồ đạc thì văng xuống đất cả .. nhưng ko có gì đổ vỡ cả …

Khốn nạn thật..
Ngay lập tức người đàn ông bị giữ lại, mới biết đó là chồng của cô ta, hai người đang cãi nhau .. thế rồi xuất hiện một gã khùng chứng kiến sự việc, gã ko nói không rằng thoi cho thằng đàn ông ấy một đấm, dĩ nhiên gã xích lô đánh trả lại .. sự việc trở thành hai thằng đàn ông ẩu đả, đám đông không ai can, họ hài lòng với gã khùng ..
Gã khùng đó là….. một thằng khùng …

Đấy chuyện lãng xẹt hong, nhưng nếu gặp lại sự việc ,gã khùng hứa sẽ lập lại việc ấy, có vẻ như gã không xem trọng luật lệ khi giải quyết tình huống bằng nắm đấm nhưng có làm như vậy gã mới cảm thấy xứng đáng cho một người đàn ông … đấy là gỡ gạc lại thể diện của đàn ông đó chứ …Sau đó thì hắn hơi gặp rắc rối chút xíu, rồi sau nữa có vẻ như công an cũng thông cảm cho hành vi của hắn và gã xích lô cũng ko thích nhì nhằng nên mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa .. ai về nhà ấy.. ờ gã khùng về nhà gã khùng..

Cuối cùng thiệt hại ko biết về ai.. Chắc chắn ko phải gã khùng ấy, không phải tên xích lô … Chán .. gừm gừm …Là ai??

Thế đấy, trên đời có kẻ này người kia, một người làm sai sẽ có một kẻ sửa chữa sai lầm ấy bằng một hành động khác chưa chắc là tốt hơn nhưng vẫn có..
Một tên vứt rác, sẽ có một người lụm rác.. Cuộc đời là đối mặt, chính-tà rồi tà-chính, xấu xa rồi tốt lành .. tin tưởng thì sẽ có ..

ÔI, mới đọc một truyện:”Người tù bé nhỏ”- JANE ELLIOTT kể chuyện Tuổi thơ của chính mình bị đánh cắp như thế nào mới cảm thấy ấm ức làm sao..
Một bé gái bị lạm dụng tình dục và bị bạo hành bởi ông cha dượng dưới cặp mắt giả như đui mù của bà mẹ trong mười bảy năm trời .. khủng khiếp .. Gã cha dượng đúng là thú đội lớp người khi mà cả khu phố đều sợ hắn, mọi người đền hãi hắn .. một tên hung thần ác quỷ ..
Cuối cùng vẫn có một gia đình mà ở đó có người đàn ông mạnh mẽ cưu mang cô ấy và cha mẹ của người đàn ông đó cũng là những con người đầy cá tính và bản lĩnh mặc dù họ đã già yếu nhưng vẫn không sợ tên vô lại xấu xa chỉ còn thú tính ..

Tin tưởng vào cuộc đời, cuộc đời sẽ đẹp hơn ..

Chúc vui..

Thong thả,
---


 

 da1uhate
 member

 REF: 185853
 07/09/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hi Cafe, chiện đàn ông VN có thói dzũ phu, bạo lực thì tui biết lâu gòi, chịu khó để ý xung quanh là thấy liền chớ gì, đọc báo cũng thấy vậy. Nói thiệt ra thì tui cũng may mắn là có người ba tuy ít nói nhưng chưa bao giờ biết đánh vợ nhưng wánh con gái thì có (bởi dzì nó lì wá mừ), bị ăn đòn thì hồi nhỏ híu thôi, lớn thì ba không đánh, cũng chẳng la rầy, hễ phạm lỗi gì thì ba chỉ nói "lớn rồi, tự suy nghĩ đi".

Tự truyện "Người tù bé nhỏ" ông mới mua hả? Tui cũng có mua rồi. Cuộc đời vẫn có kết cuộc tốt đẹp dành cho người lương thiện hả cafe? Một fần nào đó thôi, những tổn thương nghiêm trọng mà cô gái ấy phải gánh chịu kể từ khi 4 tuổi là không thể nào quên được. Điều làm tui giận nhứt trong câu chuyện là người mẹ. Một người đàn bà không biết bảo vệ con mình, chỉ biết nhục dục. Với tui thì người đàn ông thú tính kia không đáng căm giận bằng người mẹ của cô Jane đâu. Bà ta không xứng đáng để làm mẹ!

Ê, sẵn ông kể chuyện về 2 vợ chồng đó thì tui cũng có théc méc nhỏ mà tui rai rứt từ thửa tui còn nhỏ híu nè, hôm nay đem ra hỏi coi không biết ông đọc nhìu hỉu nhìu có chả nhời cho tui được hông nha. Tui thấy nhiều cặp vợ chồng wánh nhau, chửi nhau bằng những ngôn từ "chợ búa" thậm chí còn mang dòng họ tổ tiên của nhau ra chửi luôn nhưng sau khi dàn hoà vẫn sống chung vẫn "anh anh em em" ngọt xớt, tui rất théc méc hỏng lẽ họ quên rằng người kia đã làm nhục bản thân và gia đình mình ? Giống như một chi tiết trong chuyện "Người tù bé nhỏ" đó, ông cha dượng đánh hai mẹ con thừa sống thiếu chết, bà mẹ bí quá lấy con dao ra tính hù ổng nhưng không ngờ ổng bị cái ọt thì lập tức bả hoảng hồn, hiền như con mèo dzới ổng liền, sao lạ vậy trời?

Hỏi nhỏ ông cafe nha, gã khùng ưa wánh lộn trong chiện ông kể phải là ông hông dạ? Bộ tính làm "enh hùng hảo hớn" hả cha nụi? Cho tui can nha, tui hỏng có dư thì giờ đi thăm ông trong nhà thương đâu nha, xì!

***

Ăn trưa gặp Cường mập. "Có dĩa mới rồi, chị mua chưa?" "Dĩa gì? Thuý Nga hả?" "Ừa" "Chủ đề gì?" "Lam Phương" "Vậy hả? Hay hông? Có Bài Tango cho Em hông?" "Có" "Có Trần Thái Hòa hông?" "Có" "Rồi, chiều dzìa mua lìn".


 

 cafekho
 member

 REF: 185866
 07/09/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Ê, tui kể cho nghe ko phải là để chê bai đàn ông VN vũ phu đâu nghe.. quýnh à..

Ý tui là tốt xấu có đủ đó .. hỏng phải để cho pà cứ nhìn đời qua cặp mắt hẹp (hí) đâu nha ..

Ê, gã khùng đó là ai ko cần bít, chỉ cần bít là có một gã khùng trong chuyện tôi kể như vậy, níu bà rơi vào hoàn cảnh đó thì tui sẽ làm gã khùng trừng trị lão chồng quái ác của bà giùm cho.
Dù có vô nhà thương cũng được, níu lỡ vô rùi là miễn típ, hỏng cằn thăm nom ..

Che bei quài.. dái cho bà iu ái và lấy nhằm chồng dữ dằn, cục cằn mà quê mùa .. trên hết là ở dơ .. hihi ..
---

Trả lời pà nè.. gừm..

Đành rằng rất ghét người Mẹ trong câu truyện đó(chỉ có bà này mới xứng với thằng đàn ông đó) nhưng chỉ biết nói là bà ấy giả đui, giả điếc thôi , chứ sự thật cô bé ấy từ nhỏ tới lớn đâu có kể cho bà ấy nghe sự việc, mãi sau lúc cô ấy đã thoát ly trốn đi thì mới phong phanh bà ấy nghe qua cú điện thoại từ bố mẹ chồng cô gái ấy mà thôi ..Lúc ấy cũng lại giả điên, giả điếc luôn...
Chán lắm, nhưng cô ấy cũng đã tha thứ cho Mẹ cô ấy vì ...

Rồi hỏi tôi tại sao vợ chồng người ta có thể mắng chửi nhau thậm tệ, nhục mạ nhau rất nhiều rồi sau đó lại vui vui vẻ vẻ thì chịu.. "Đầu giường giận, cuối giường huề" mà nghe câu đó chưa??

Đã là vợ chồng thì tất có chửi nhau rùi, "thương nhau lắm, cắn nhau đau" là vậy. Nhưng mà pà nói đó.. có nhiều cặp vợ chồng thôi, đâu phải là cặp nào cũng vậy, nếu phán xét coi chừng pà pà "vơ đũa cả nắm" rùi đó ..
Tui chưa bao giờ nghe cha mẹ tui chửi nhau, có cãi nhau rùi thì ba tui bỏ đi đâu đó.. vậy thôi..

Chửi nhau rùi huề, huề rùi chửi nhau.. vợ chồng mà không có cảnh này chắc cũng chưa gọi là nếm đủ gừng cay muối mặn đâu.. không ai hoàn hảo để không mắc lỗi lầm, không ai hòan hảo để không nóng giận khi người khác chửi mình .. thía là chửi nhau ..

Còn họ chửi bậy là do phong cách riêng của họ vậy đó, nhiều lúc họ không nghĩ là sỉ nhục đối phương đâu, và lúc chửi họ có nghe đối phương chửi gì đâu nên trong cơn tức tối thì tự mình phóng ra vô tận cho hả dạ.. chừng hết giận .. quên mất tiu mình vừa chửi gì rồi cũng đâu nhớ người kia chửi gì..hihi.. lại anh anh em em lại như xưa .. nhìn thấy ớn ..
(mà hỏng lẽ bà thích họ chửi nhau xong là li dị, ko nhìn mặt nhau.. kệ họ sởi lởi sống lại được với nhau hạnh phúc là được rồi .. sau đó chửi típ tính sau đi.. còn khi nào thấm quá thì ..hik hik .. tan vỡ .. không thiếu trường hợp mà..)

Chuyện ký sự vợ chồng cãi nhau chưa có vợ bàn tới tủi chít .. hic hic ..

---
À, tui quên khen, hình bé BI dễ thương quá ..

Cho hôn má nó cái.. he he



 

 da1uhate
 member

 REF: 186251
 07/10/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ông lý sự hả ông cafe? Tui không ngờ hôm wa tui hỏi ông xong tối về đọc báo thấy bài viết về vấn đề tương tự, người viết nói rằng "lấy ưu bù khuýêt", còn chiện giường chiếu ông nói thì tui hỏng bít đâu, tui còn nhỏ híu hà.
Ông cafe, tui thấy ông kể gã khùng sau khi wánh lộn xong thì đi dìa nhà gã khùng. Tui nghĩ ông kể sai bét gòi, gã khùng phải dìa nhà thương điên mới đúng. Khùng mừ, ai dám chứa?
Ông tính trù ẻo cho tui lấy chồng ở dơ, cộc cằn hả? xì, ác nhơn ác đức như ông thì lấy trúng bà chằn lửa, nhan sắc ngang tầm Chung Vô Diệm đã vậy còn thêm thú vui "wánh chồng", hé hé...
Bé Quỳnh của tui còn nhỏ xíu mà ông đã trổ mòi dê đòi hun má nó hả? Coi chừng ba nó đục ông phù mỏ bi chừ á, đúng là họ Trư mà, xí, Trư Cafe!

***

Đúng là trời đày mừ, hôm qua cái cửa cổng mắc dịch tự nhiên cứng ngắc, kéo không được. Phone cho Huân. Không bắt máy. Phone cho chị Thảo. Chị nói nhờ hàng xóm đi rồi chị kiếm Huân. Hàng xóm? Từ ngày ở đây mình có nói chuyện với ai câu nào đâu mà có hàng xóm. Đi về là leo tuốt lên phòng. Vậy mới khổ chứ. Thôi đành đứng đợi Huân về. Mình đứng lâu vậy mà mấy tên con trai ở nhà trọ đối diện thấy cũng chẳng thèm hỏi han một tiếng. Xì, đây cũng hỏng thèm. Chờ hết 45 phút Huân mới về. Thì ra là cái bánh xe cửa bị kẹt. Phù, tưởng bị ở ngoài luôn rồi chớ.

Sáng 8h qua hồ bơi, bơi qua bơi lại hết 1 tiếng lên đi tắm thì hỡi ôi, cúp điện. Một giọt nước cũng không có. Đúng là trời đày mừ. Còn fải đi làm nữa, hỏng lẽ chạy về nhà tắm? Thôi, đi làm luôn. Bữa nay bụi đời một bữa. 10g kém 15 tới công ty. Lục giỏ tìm tuýp sữa rửa mặt. Í chời, cái phiếu bơi đâu rồi? Thôi chết, để quên trên bàn tiếp tân. Sáng nay mình nhớ ra ngõ đâu có gặp trai đâu mà sao xui dữ. Thiệt tình, đã không có thời gian mà còn phát sanh đủ vấn đề. Chiều nay lẽ ra về sớm đi chợ thì lại phải ghé hồ bơi tìm cái phiếu.

Anh trai mới mở topic thơ trào phúng mà không nói gì với em gái hết trơn, hôm nay mới biết, thiệt ghét ghê, copy bài thơ ảnh họa dzìa để đành

Kiếp Thầy Tu

Đối bóng đèn khuya sãi xót xa
Đem thân hoằng pháp cõi ta bà
Thiền môn ngắm nhạn hồn xiêu nhạn
Tịnh thất nhìn hoa phách lạc hoa
Đếm tháng lâm râm lần chuỗi hạt
Đo ngày ão não khoác cà sa
Thương thay cảnh khổ đời tu sĩ
Thấy ánh trăng cao mắt bỗng loà*

da1uhate

Quốc Doanh Thiền Sư

Quá nữa thời kinh trí thoát xa
Nghe chuông sãi ngỡ tiếng tỳ bà
Hồn nương dấu nhạn rình bằm nhạn
Phách lẩn vườn hoa lén vặt hoa
Miệng khấn nam mô tìm cực lạc
Tay vung ấn chẩn mở hà sa
Lăm lăm sư quốc doanh lườm đạo
Mắt đổ hào quang , bụp!!! mắt lòa

Đồng Lão


 

 da1uhate
 member

 REF: 186576
 07/11/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Gặp Trúc ở Hội Quán ngồi một mình, còn ông xã thì ngồi chung với mấy tên con trai trong công ty. Thôi đành hy sinh không gian yên tĩnh để ngồi chung với nàng cho đỡ buồn vậy. Đang ăn bỗng tự nhiên Trúc nói bâng quơ "Làm lương cao như Chị Thảo mà còn bị chê thiệt tình không biết nói làm sao". Rồi, lại cái kiểu lấp lửng không đầu không đuôi, nghe là biết "ai chê ai" hoặc là "chẳng có ai chê ai" gòi, nhưng cũng phải hỏi đệm "ai coi thường?" Trúc tiếp "Ông Đức tui mà nói dzới tui câu đó thì mặc dù từ ly dị tui không thích lắm nhưng tui cũng nói". Xời, lại văn vẻ nữa. "Thì nhiều khi người ta không biết quí cái mình đang có đó, riêng tui thì chuyện tui tui còn lo chưa xong nữa nè với lại tui thấy chị Thảo là người gần như hoàn hảo, ai đang hưởng phước mà không biết mai mốt có hối cũng muộn". Phải nói như vậy thôi, lại kiểu câu chuyện "gia đình" nữa rồi, mấy người ỉ có gia đình rồi cứ bàn chiện gia đình wài, tui không có biết gì đâu mà bàn. Tui chỉ thích hiện tại của tui thôi, tui thích làm gì thì tui làm, thích ăn gì thì ăn, thích đi đâu thì đi, thích nựng ai thì nựng, thích phá ai thì phá. Ai biểu ham lấy chồng chi rồi ngồi đó than "giờ nghĩ lại tui thấy mình giỏi chịu đựng thiệt". Xì!

12/07
12:59


 

 lehuong35
 member

 REF: 186689
 07/12/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đọc thấy tác giả dể thương và hồn nhiên ghê, thấy mà thèm, ước gì.........

 

 da1uhate
 member

 REF: 186806
 07/12/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sáng nay chẳng hiểu sao lại dậy sớm. Thường thì khi điện thoại reo báo giờ lúc 5g30' thì mình còn nằm nướng thêm 1 tiếng nữa. Chắc tại hôm qua ngủ sớm đây mà. Ra khỏi nhà lúc 6g15'. Trời hôm nay xanh quá, những tia nắng sớm chiếu lên hàng cáp diện thoại đẹp ghê. Nhìn cảnh mà ước chi có cái máy chụp hình là sẽ chộp một pô chèm nhẹm liền. Cảnh trời xanh, mây trắng, nắng thủy tinh vàng, cây cỏ xanh tươi làm mình nhớ tới Dalat. Má nói năm nay công ty sẽ tổ chức đi Dalat du lịch. Mình hỏng thích xíu nào. Hôm bữa mình check Phan Thiết vô phiếu thăm dò rồi mà. Mình muốn đi biển. Dalat đã đi hồi tháng 5 rồi. Má nói sao hồi trước mình thích đi Dalat giờ lại đổi ý vậy? Hì, chẳng biết tại sao nữa. Thì năm nào mình chẳng đi Dalat. Có khi đi 2 ngày, có khi đi 3 ngày, vừa rồi là 4 ngày luôn. Mình là công dân danh dự của Dalat mừ (hehe... nổ chút chơi). Lang thang khắp nơi với cái máy chụp hình đã làm mình ngán rồi. Chắc có lẽ tâm hồn đã khô cằn, hỏng còn xíu lãng xẹt nào nữa nên không còn thích. Người ta nói Dalat là xứ sở mộng mơ, chỉ dành cho những cặp tình nhân. Không biết có đúng không nhưng mình nghĩ là mỗi người có cách nhìn khác nhau. Riêng mình thì khoái lang thang khắp các con phố, thích nhìn nét bình lặng, thích ngắm bình minh ló lên từ rặng đồi xa xa, thích nhìn hàng thông xanh, thích con dốc nhỏ, thích những mái nhà rêu phong, thích những cây tùng đứng hiên ngang giữa trời, thích khỏang sân nhỏ với chú chó và những bụi hoa đủ màu sắc, thích mái nhà lấp lè tè, thích những hàng súp lơ xanh rì thẳng tắp, thích mùi hương cây khuynh diệp, thích giọng nói ngọt ngào thanh thoát của người Dalat, thích nét hiền hòa đôn hậu của dân Dalat, thích những món ăn ngộ nghĩnh mà chỉ Dalat mới có hương vị khoái khẩu mình ... chời, nếu kể tới mai chắc cũng hỏng hết những thứ mình thích ở Dalat, thích là thích vậy thôi, thích nhìn ngắm chứ không thích sở hữu đâu nhé!

Thứ Sáu ngày 13 tháng 07
07:56





 

 da1uhate
 member

 REF: 187315
 07/13/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Thứ Sáu ngày 13. Sao lúc nào mình cũng phải tư lự một chút cho cái ngày chẳng mấy đặc biệt đối với người Việt. Có lẽ vì một kỉ niệm nhỏ 3 năm về trước. Mình muốn viết thật nhiều chỉ để riêng cho một người nhưng bây giờ điều đó có còn thích hợp nữa hay không? Người ta có cả tỉ công chuyện trọng đại để phải bận tâm hơn là nghe một đứa con gái ích kỷ như mình tỉ tê. Đọc báo nghe đài mình thấy thương người ta nhiều quá. Đã lỡ theo đuổi sự nghiệp lớn thì thế cuộc ra sao đành phải chịu. Cuối cùng thì chỉ mình là người có lỗi, mình ích kỷ, mình không biết quý trọng để rồi đánh mất cái mình đã có. Bây giờ thì sao? Thanh thản, sống riêng cho bản thân và gia đình. Như vậy đối với mình là quá may mắn rồi, mơ ước cao xa chi, đời người có là bao lâu đâu...

14/07
7:29

Cuối tuần. Cảm giác thiệt sướng. Hôm nay vừa làm việc vừa ngồi ăn bắp rang. Thoải mái ghê. Lâu lâu còn để đầu óc đi hoang cho mấy vần thơ Đường nữa chớ. Anh trai khen mình là cao thủ thơ Đường Luật. Chời ơi, mắc cỡ ghê lun, thấp thủ thì có. So với anh trai thì mình dở ẹc. Anh trai nói "Tới bây giờ mà mấy chục triệu thằng con trai VN lại không có thằng nào yêu nổi em gái của anh, thiệt là không hiểu nổi" "Chời ơi là chời, ông anh tui dễ xương ghê, hết chiện đi nói em gái mình dzị á. Tại mấy thằng con chai Diệt Nam đui mù câm điếc bẩm sinh hết gòi cho nên mới hỏng có đứa nào thấy em gái anh đáng iu đó". Hơ hơ, nhưng mà năm ni mình chưa được 25 tuổi nữa mờ, đang sống độc thân phẻ phắn tự nhiên dính vô với một tên con chai đầy đủ tật xấu để chi chời, đâu có dại dữ dzị. Đời mình đang đẹp wá mờ, tội gì phải héo úa vì giận hờn, khóc lóc, chưa kể là còn có thể bị dùng dzũ lực nữa. Xì, hổng thèm, hỏng thèm, hỏng thèm!

Thôi, đi kiếm pà Trúc cái đã, chẳng biết bả đi đâu gòi, mình phải qua gặp Má Măng của bả dzì mấy cái áo len đây.

14/07
14:35



 

 da1uhate
 member

 REF: 188150
 07/15/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
10g sáng chủ nhật. Phone reo. Dzòm màn hình thấy chứ "Má". Rồi, má măng tui kiểm tra cuối tuần nè. "Con đang ở đâu vậy?" "Con ở nhà, con đang nấu cơm" "Trời, ngoan vậy? Hổng đi bơi hả?" "Hôm nay con làm biếng quá" "Nấu món gì dzậy?" "Có nấu gì đâu, con đang xào thịt bò thôi hà" "Huân đâu rồi" "Huân ngủ chưa dậy Má ơi" "Ừa vậy nấu tiếp đi, Má gọi hỏi thăm thôi". Má lúc nào cũng vậy, cứ chủ Nhật là "hỏi thăm" coi mình đi chơi ở đâu, đi với ai. Hì, Má tính dò la tin tức để coi có khả năng có "cọng rễ" nào xấu số mọc ngay hàng rào nhà con gái hông chớ gì. Nếu có thì cũng còn phia Má mới biết được, hèhè.

4g chiều Chủ Nhật. Xời, ngồi móc len wài ê cái lưng wá. Thôi, đi tắm. Diện đồ ra đường cho thoải mái chút. Nửa tiếng sau, có mặt ở tiệm vải trứơc chợ Tân Định. "Em, lâu quá mới ghé nha, sao anh thấy em lúc này đẹp hơn lúc trước đó" Xì, mấy ông nụi cắt vải xạo pà kố. Một ngày cả mấy trăm người tới mua, tui mấy tháng mới tới một lần làm sao nhớ nổi mà bày đặt. Thôi, làm mặt lạnh, nín thinh cho rồi. Lựa tới lựa lui cũng lòi được 2 khúc. Hehe, vậy là sặp có 2 cái quần lửng để dành mặc đi qua hồ bơi cho thoải mái gòi. Gì chứ quần áo mới là fái lìn hè. Ra khỏi tiệm vải, địa điểm tiếp theo là ... Nhà sách Nguyễn Huệ trực chỉ. Mình khoái nhà sách này với nhà sách Xuân Thu nhứt. Nhưng mấy năm nay ít ghé Xuân Thu. Trước tiên là lạng tới quầy sách Học Làm Người. Đang tính kiếm quyển "Cái Dũng của Thánh Nhân" của Thu Giang Nguyễn Duy Cần cho người bạn, hừm, không thấy. À, có quyển, "Thuật xử thế của người xưa" cùng tác giả. Quyển này mình đọc lâu rồi, được đó, không có quyển kia thì quyển này thế vậy. Í, có quyển "Tôi Tự Học" cũng của Thu Giang nè, hihi... lượm luôn, mua sách vì tác giả thui, chưa đọc qua cũng biết chắc là nội dung rất bổ ích. Nhiêu đó được rồi, qua quầy Thơ coi có gì mới hông. Chà, hôm nay nhà sách mở nhạc hay ghê "Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ, em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương..." bài nhạc nằm trong CD 17 Tình Khúc Ngô Thụy Miên đây mà, quen quá. Thơ không thấy có gì mới. Lúc này sao nhiều người in tập thơ quá, nhìn chẳng biết ai là ai. Lạng qua chỗ sách Tôn Giáo chút. A, có quyển "Kinh Kim Cang", lại có cả phần chữ Hán và tiếng Anh nữa, rồi, lượm luôn. Để dành lâu lâu tâm trí bấn loạn thì mang ra tụng, hèhè.

Nhào ra nhà sách thì trời cũng đã nhá nhem, thành phố bắt đầu lên đèn. Mưa. Sao mưa lãng xẹt vậy nè, người ta tính qua tiệm Ngon ăn chè mà mưa như vầy, thôi, chạy qua Như Lan cho gần, ở đó có món rau câu dừa mình cũng thích. Ngồi chai mông ở Như Lan hơn 1 tiếng mà mưa vẫn không tạnh. Thôi, đội mưa dzìa lun. Tới đầu hẻm, trời ngớt mưa nhưng sao nước ngập dữ vậy nè. Mở cổng, trời, cái thềm toàn là nước. Mở cửa. Một cảnh tượng hãi hùng. Trái bưởi, ông Thần tài, ông Địa trôi bập bềnh giữa nhà, giày xăng đan của Huân cũng chung số phận. Chạy ra nhà sau. Hic, nước ngập toàn bộ nhà luôn, toilet, bếp gì cũng ngập hết. Phòng Huân ngập vô tới trong. Lật đật chạy lên lầu. Phù, phòng mình không sao, mọi thứ còn nguyên, ban công nước chảy kịp nên hảo có sông. Trở xuống, đứng ở cầu thang nhìn ngao ngán. Bây giờ sao đây, không có Huân ở nhà mình biết làm sao. Thôi, trở vô phòng, lấy trái vải ăn trước rồi tính sau. Có thực mới vực được đạo...

16/07
12:51


 

 cafekho
 member

 REF: 188151
 07/15/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Hong có quyển sách bà cần đâu nhé..

Thấy chưa tôi đâu có nói dối..

Đi nhà sách kiểm tra ha..

Xì..
---


 

 da1uhate
 member

 REF: 188154
 07/15/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Tui hổng có đi nhà sách kiểm tra ông đâu, tui đã nhớ ra cuốn Động Hoa Vàng tui thấy ở đâu gòi, trong nhà sách Gia Định gần chợ Bà Chiểu, lần đó tui đi mua quyển Đường Thi trích dịch. Còn Saigon Tả Pìn Lù thì tui thấy trong nhà sách Phan Đăng Lưu. Muốn mấy cuốn đó thì đối dzới tui dể ọt, chẳng qua là dụ ông đi mua thui, xì!

 

 da1uhate
 member

 REF: 188247
 07/16/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
tiếp...

Sau khi dứt được cỡ chục trái vải, tinh thần có vẻ khá hơn. Trở xuống nhà, tình trạng nước ngập vẫn không đỡ hơn xíu nào. Lội ra trước thềm dzòm cái cống. Thì ra là mấy cái lá cây làm nghẹt. Rồi, tui sẽ giúp các bạn nước chảy lẹ hơn nha. Hì, nhờ thông cống mà nước rút được xíu rồi đó (tự hài lòng với điều mình làm được, hê hê). Nhưng rồi mình nhận ra là nước sẽ không bao giờ rút tự nhiên được vì nền trong nhà thấp hơn cái cống. Giờ seo đây? Bước ra ngoài đường, thấy cảnh vợ chồng con cái nhà hàng xóm đều ra trước sân tát nước. Trùi, đâu dè là cả xóm đều ngập. Nhưng hình như chỉ những nhà cùng hướng dzới nhà mình thôi thì fải, à thì ra là nhà mình nằm gần cái cống của đường chính. Thôi, đành giống thiên hạ vậy, người ta tát mình cũng tát. Chắc Má mà thấy sẽ tụi nghịp con gái lắm đây. Từ thửa lọt lòng tới nay có biết tát nước là cái chi đâu? Mặc dù bài hát "hôm wa tát nước đầu đình, để quên chiếc áo trên cành hoa sen..." mà hồi nhỏ ba hay hát cho nghe vẫn thuộc làu làu. Chán ghê! Sao mà mổi khi nhà xảy ra việc trọng đại là không thấy ai giúp một tay hít. Thôi, tự thân vận động. Sau một tiếng đồng hồ hì hục tát lấy tát để bằng cái đồ xúc rác thì mình cũng đã làm nước cạn được hơn 1 nữa. Hừm, vô xét cái cống trong toilet coi tại sao nó không thoát. Đã có kinh nghiệm một lần nên mình dễ đàng lôi cái nắp cống lên. Hừ, vậy là bây giờ chỉ còn việc quét nước vô toilet. Quét xong tới màn lau. Mới lau được cái bếp thì anh chàng Huân về. Xì, giờ này mới về. Người ta dọn gần xong hết rồi. "Sao nước ngập vô phòng em được vậy chị?" Xời, hỏi dễ thương ghê "Nước tràn vô nhà tới 2 tấc, chị tát ra hết rồi". 2 chị em xúm vô lau, dọn. Mình phải đem bỏ hết mấy cái chai lọ bị ngập nước, tất cả những thứ không cần thiết bị ngập đều phải bỏ. Hơi tiếc nhưng ngồi giặt rửa lại đống đó càng wải hơn.

10g. Công việc lau dọn coi như xong. Mệt đứt hơi. Đói nữa (sao dạo này mình hay đói, hổng biết có triệu chứng gì hông?) Lục tủ lấy bịch khoai tây ra chiên, hâm lại đồ ăn nấu hồi sáng, dứt 1 chén canh, 1 chén cơm, 1 chùm vải. Xong, nhét thêm 1 viên advil vì sợ ngâm chân trong nước lâu bị cảm. Rồi thì wánh găng, rồi thì leo lên ổ heo. Dzở quyển The Soltaire Mystery ra đọc 1 chương. Buồn ngủ rồi. Dzòm đồng hồ đã 11g phia, ngủ thôi. Vẫn còn nghe tiếng tát nước từ nhà bên cạnh vọng qua. Hừm, "sau cơn mưa là tát nước".

16/07
17:28


 

 da1uhate
 member

 REF: 188407
 07/16/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Tin giựt gân "chuyện "phim giả tình thật" của cặp đôi Quang Dũng và Hoa Hậu châu Á Jennifer Phạm đã "kết thúc có hậu". Xì, lại ba cái chuyện ầm ĩ của giới nghệ sĩ. Báo viết Jennifer là "hoa hậu châu Á" mới méc cừ chớ. Tội ông nhà báo ghê, cứ lấy danh Miss Asia rồi dịch thẳng qua tiếng Việt một cái lèo không cần suy nghĩ gì hết. Miss Asia là cuộc thi người đẹp do Trung tâm băng nhạc Asia ở Hải ngoại tổ chức. Vậy chớ Hoa hậu báo Tiền Phong thử dịch qua tiếng Anh coi, hơ hơ...

Hừm, thêm một anh chàng Qui Nhơn lên xe bông. Sao dạo này mình hay "để ý" Qui Nhơn dữ vậy hông biết... mình cũng đang mơ có ngày lên xe bông dzí Qui Nhơn đây, hèhè

17/07
7:43

Mặt trời mùa hè thường thức sớm, mới 6g rưỡi mà ánh nắng đã chói chang. Một chú cún nhỏ với bộ lông vàng óng đang cuộn tròn ở bệ cửa. Chú còn mê ngủ. Mặc dù bị ánh nắng dọi thẳng vào mặt làm chói nhưng chú vẫn nhứt quyết "hư hư, mình muốn nướng thêm xíu nữa mà". Thế rồi, để đối phó với ánh nắng dịu dàng nhưng khó chịu kia, chú quyết định dùng hai chân trước để che cặp mắt lại. "Hì hì, như vầy là mình có thể ngủ tiếp được rồi"
Cưng đáng yêu quá cún ơi, phải chi ta được nhéo cưng một cái ha, thiệt ghét hà, thôi, để cho bé ngủ đó.

17/07
12:30

Sáng nay đi làm thấy con chó nhỏ của người ta mình nhớ con Tô quá. Tô bây giờ chắc đang chu du miền cực lạc rồi. Sao trên đời lại có bọn người chuyên đi thuốc chó vậy không biết. Rồi còn ăn thịt chó nữa chớ. Nói cho đúng thì cũng chỉ phe Adam thì mới làm mấy chuyện nhẫn tâm đó thôi. Con chó là con vật thông minh, trung thành, đáng yêu, thương hổng hết thì thôi lại còn nỡ tay giết hại. Thật là độc ác mà. Cũng hên là mình còn giữ mấy tấm hình của Tô để buồn thì xem cho đỡ nhớ. Tô ơi, cầu xin cho cưng kiếp sau đừng làm phận chó nữa nha, mà thôi đi, làm kiếp gì thì cũng có nổi khổ của kiếp đó, tốt nhứt là cưng nên về cõi Niết Bàn của đức Phật Thích Ca, không sanh không diệt thì tốt hơn.


 

 da1uhate
 member

 REF: 188785
 07/17/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mơ Tiên

Mộng thấy cô tiên rất dễ thương
Đang xoay điệu vũ khúc nghê thường
Gieo bao luyến nhớ vào muôn giới
Rãi những tương tư đến thập phương
Nguyệt thẹn nghi dung sa đáy nước
Hoa nhường tú mạo ẩn ven đường
Băng thanh ngọc khiết nơi trần thế
Tỉnh giấc còn lưu nét phấn hương

Đồng Lão


****

Hôm nay làm việc thấy mệt quá. Ngày nào mình cũng nghe BBC, cũng coi tin thế giới. Đôi khi cảm thấy như cuộc đời vẫn còn chút gì đó gọi là may mắn vì mình sinh ra khi mảnh đất này chẳng còn tiếng súng. Tuy rằng có nhiều thứ mình chưa hài lòng nhưng như vậy cũng là ân huệ cuộc đời rồi. Người ta phải sống trong cảnh không biết sống chết lúc nào thì ra sao, hừm, đôi khi mình hơi lan man thì phải, cứ nghĩ chuyện đâu đâu không hà.

19/07
17:25


 

 da1uhate
 member

 REF: 189922
 07/20/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Trời đang chuyển mưa, mình cảm thấy chán mưa ghê gớm. Hôm qua mưa không lớn lắm mà nhà cũng ngập nữa. Mới email kể cho Má nghe chuyện nhà ngập. Tự nhiên nhớ Má quá hà.

Ngọc Nữ gọi điện thoại cho mình. Nữ nói thứ bảy cuối tháng này về quê chơi vì Nữ đám cưới. Trời đất! Bảy năm trời không gặp bây giờ đùng một cái: đám cưới. Từ hồi tốt nghiệp phổ thông tới giờ mình có gặp Nữ đâu. Nghe mấy đứa trong lớp nói Nữ được suất học bổng của Trường Đại Học Sư Phạm nên đi Nga. Vậy là bây giờ đã trở về và chống lầy. Nữ nói chồng của nàng cũng là du học sinh bên đó. Hì, hai người còn "toàn mạng" trở dìa đám cưới là tui mừng gòi. Ok, cuối tuần sau tui sẽ dìa để họp hội quậy. Hừm, nghĩ tới đoạn đường dìa quê bằng honda sao thấy fê wé, hùi nào tới giờ mổi lần dìa tàn là có tám bánh đưa đón không hà, bi chừ đi chung với lớp, hic... Má mà biết chắc sẽ nhăn nhó đây. "Nguy hiểm, đi xe đò dùm tui đi chị Hai, tui khổ chị quá hà" Hì, ai biểu hồi năm nảo năm nào Ba Má không sanh thêm hai ba chục đứa con đi, sanh chi có một đứa dzừa buồn dzừa hỏng được tự do. Thiệt chán à. Nhưng bù lại có một thứ mà mình fái nhứt. Đó là hỏng có đứa nào nhào dzô giành "gia tài" dzới mình, hơ hơ....

20/07
17:53

Sáng nay, tình cờ nghe cuộc phỏng vấn ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng trên FM 99.9, nghe đâu "chị" chàng sặp làm live show Thương Hoài Ngàn Năm gì đó với chủ đề nhạc xưa. Cuộc phỏng vấn khá sôi nổi. ... "Với live show lần này khán giả sẽ thấy một ĐVH khác, không tóc vàng, không mặc đồ hiệu và đặc biệt là không mặc đồ hở hang, sexy..." "Đặc biệt là live show sẽ tái hiện cảnh Saigon xưa những thập niên 50, 60 với những tình khúc như đậm chất tiền chiến ... sẽ không có chất rock, rap, ban nhạc cũng kiểu xưa, micro dây ..." Ờ, kiểu xưa cũng được, như dzị thì còn đỡ hơn kỉu hát nhạc Trịnh mà gào rống như pa thiệt chọc Má tui chửi không hà. Má ưa nhạc Trịnh Công Sơn mà mỗi lần coi Ti Dzi là nghe ca cẩm "mấy đứa này hát dở mà làm điệu bộ thấy gớm, ông Trịnh Công Sơn mà còn sống chắc ổng cũng lên tăng xông chết liền cho coi" "Hì, Má coi chi rồi nói. Như con nè, con đâu có thèm coi. Coi nhạc xưa thì chọn người xưa hát. Như cô Khánh Ly, cô Hoàng Oanh hổng hay hơn sao. Trẻ thì có anh Trần Thái Hòa, anh Quang Tuấn nè, hay ngút ngàn luôn ớ, cỡ "thần tương âm nhạc Quang Dũng" mà còn bị con gạch tên cái rẹt thì sá gì mấy đứa nhí nhố này"

21/07
7:57


 

 da1uhate
 member

 REF: 190547
 07/21/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Gởi Người Chiến Tuyến
*viết tặng riêng HBH (1st Infantry Division-US Marine)

Irag mùa này nắng không anh
Mây trắng có bay trời có xanh
Sỏi cát có hơi nồng thuốc súng
Tử khí có pha mùi máu tanh

Nhớ lắm anh ơi ngày chia tay
Đôi ta cùng mơ phút sum vầy
Anh hứa đưa em vào cõi mộng
Lâu đài tình ái anh hứa xây

Giận lắm anh ơi chẳng thấy tin
Tin anh hồi báo vẫn yên bình
Vài dòng chữ nhỏ thôi cũng đủ
Ru ngũ hồn em giấc mộng xinh

Buồn lắm anh ơi dòng tin xa
Tin anh tử trận lúc xế tà
Sợi khói lam chiều màu tang tóc
Em khóc mệnh người vừa bước qua

Trung Dũng hai chữ đáng không anh
Vì hai chữ ấy lá lìa cành
Uyên ương đang thắm tình vội tắt
Hận tình hận nước hận mây xanh

da1uhate
21/06/2006

Tặng riêng cho da1uhate

Ảm đạm sa trường khói đạn cay
Chỉ mành treo mạng có ai hay
Sanh thời loạn thế thân trai khổ
Khổ nhớ người yêu xa tầm tay

Ngày tiển anh đi mưa bay bay
Mắt đẫm lệ vương má hây hây
Người em gái nhỏ giang tay vẩy
Cây cỏ dường như đượm buồn lây

Nhớ quá người thương với cố hương
Nhớ cả từng tên mổi con đường
Lòng chinh nhân vướng ngàn thâm cảm
Nặng bước người đi nơi xa phương

Nắng vàng lịm tắc bóng chiều vương
Nhắn gởi về em đôi dòng thương
Mong em vui sống đừng lo lắng
Gia đình hạnh phúc đặng an khương

Ngày về phục hợp không còn xa
Uyên ương se thắm tình đôi ta
Giờ anh phải đáp đền sông núi
Để nước non vui khải hoàn ca.


htsa
27/06/2006


 

 da1uhate
 member

 REF: 191235
 07/23/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Căng thẳng. Lại bắt đầu phải suy nghĩ nhiều chuyện nữa rồi. Đôi khi thấy mệt mỏi. Con người mình lúc này hư hỏng quá. Chẳng hiểu tại sao mình lại dám làm nhiều chuyện mà trước đây mỗi khi nghĩ tới nó mình lại thấy ghê sợ. Mình có còn là con nhỏ yếu đuối ngây thơ như lúc gặp người ta cách đây 3 năm không? 3 năm với muôn vàn sư thay đổi. Yêu, nhung nhớ, đau khổ, hận, trả thù đời ... cuối cùng mình nhận được gì. Cũng chỉ là con số không, nếu tính kỹ thì còn âm luôn. Chẳng thể quay ngược thời gian để sửa chửa lỗi lầm. Người ta cũng nói là "những gì đã làm thì không hối hận mà chỉ nhìn vào đó để rút kinh nghiệm". Mình đã tìm người ta trong những người đàn ông khác nhưng thật vô vọng, chẳng ai giống người ta cả. Làm sao có thể tìm ra người giống như người ta được chứ, con người luôn chạy theo những gì họ đánh mất. Mình cũng vậy, lúc nào mình cũng chạy theo cái bóng của người ta mặc dù biết như vậy là tự làm khổ bản thân mình, khổ luôn cả người có tình cảm với mình nhưng sao mình không thể ngừng lại được.

"The happiness is the key to open the future success doors"

Hiệp ơi, giờ này anh đang ở đâu? Hơn một năm nay em đã không còn là "người yêu của lính" nữa. Em không biết quyết định chia tay anh là đúng hay sai cho cuộc đời em nhưng em đã làm điều ngược với mong ước của con tim mình. Có lẽ tới cuối đời em vẫn không thể nào hình dung rõ ràng được tất cả những gì anh đã phải trải qua. Em thương anh cũng vì những điều đó nhưng chính em trong nhất thời lại quên và để cho những ích kỷ nhỏ nhen trong lòng mình bùng cháy. Mỗi ngày em vẫn theo dõi tin tức về anh và đồng đội. Tim em vẫn quặn thắt khi biết có thêm những quân nhân bị tử trận, lâu lâu em lại lần theo danh sách update casualties để tìm tên anh. Thật điên rồ phải không anh? Chắc là giờ này anh vẫn phải tất bật với những bản report, với những kế hoạch hành quân không được báo trước. Em vẫn nhớ và thương anh rất nhiều Hiệp à, mãi mãi sẽ vậy đó. Giống như dòng chữ mỗi cuối email anh gởi về từ Irag cho em "Love you always". Tuy rằng bây giờ em không còn được nhìn thấy nó nữa nhưng em vẫn nhớ rõ, em vẫn phải rơi nước mắt khi từng câu anh nói đã in sâu trong đầu em, em không có cách gì để tẩy xoá nó được. Chẳng phải tạo hoá đẩy chúng mình xa nhau mà chính em đã làm điều đó, tội của em lớn lắm phải không anh?


For Your Eyes Only

For your eyes only, can see me through the night.
For your eyes only, I never need to hide.
You can see so much in me, so much in me that's new.
I never felt until I looked at you.
For your eyes only, only for you.
You'll see what no one else can see, and now I'm breaking free.
For your eyes only, only for you.
The love I know you need in me, the fantasy you've freed in me.
Only for you, only for you.
For your eyes only, the nights are never cold.
You really know me, that's all I need to know.
Maybe I'm an open book because I know you're mine,
But you won't need to read between the lines.
For your eyes only, only for you.
You see what no one else can see, and now I'm breaking free.
For your eyes only, only for you.
The passions that collide in me, the wild abandoned side of me.
Only for you, for your eyes only.


 

 da1uhate
 member

 REF: 191404
 07/23/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Gởi email cho người ta, chưa đầy 30 giây thì đã có mail trả lại vì mailbox không còn hoạt động. Ứa nước mắt. Lòng tràn ngập một nỗi buồn tê tái.

Chính gọi nói địa điểm hẹn cho buổi đi chơi. Ok, đi liền. Đứng trước cửa xe bus, ráng căng hai cái má bầu ra để Chính thấy rằng không có chuyện gì "nghiêm trọng" khi bước xuống. Đây là lần thứ mấy Chính hẹn mình đi chơi riêng nhỉ? Hừm, chẳng nhớ nữa. Mọi chuyện chỉ bắt đầu từ sau đợt lớp đi chơi nhà ngoại của Như ở Vũng Tàu. Học chung từ thời cấp 2, cấp 3 nhưng có bao giờ hai đứa nói chuyện với nhau đâu. Chỉ do đi chơi Chính được phân công chở mình.

Sắp tới mình phải làm gì đây. Cuối tuần không đi thăm anh Sơn như đã hứa và sẽ đi đám cưới Ngọc Nữ. Chắc đây là thời điểm để mình cắt dần liên lạc với anh Sơn. Rồi thì anh cũng như Phong thôi. Chẳng hiểu nguyên do tại sao mình thay đổi. Kệ! Con người mình xấu xa vậy đó, thích làm người khác bị tổn thương.

Chiều nay mình sẽ đi bơi, mình cần được thư giãn. Khi buồn mình chỉ thích một mình, đừng ai làm phiền, đừng ai quấy rầy. Có lẽ bản tánh đó khiến mình trở thành một người khó hiểu. Chính cũng nói là không thể hiểu được mình muốn gì, hì, hiểu chi cho khổ hả ông hai, mệt ghê, tốt nhứt là đừng có tự ông làm ông khổ nghen, tui vô tội á. Ai hẹn tui đi chơi riêng thì ríu chạng à.


 

 da1uhate
 member

 REF: 192104
 07/25/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
T: T mới bị con gián hăm he bò vô người nè. May mà né được. Hơi sợ đó. Giờ vẫn còn thấy run. Trong các con vật C sợ con nào nhứt?
C: C hỏng biết nữa, con gì C cũng thấy sợ hết. C vốn nhát gan mà
T: C xạo quá hà, con trai đâu có giống như con gái đâu.
C: C đâu có nói xạo đâu. Đúng là con gái, khi người ta nói thiệt thì không tin, nói xạo lại tin.
T: Vậy C có sợ con gái hông?
C: Con gái hổng phải là vật mà là người. C cũng sợ con gái nữa nhưng mà cũng thích con gái nữa.
T: Sợ con gái là nhát gái. Thích con gái là mê gái. Đúng hông?
C: Thì C vừa mê gái vừa nhát gái mà.

Hôm nay họp sản xuất. Bắt đầu từ tuần này phải làm thêm giờ vì có 2 project lớn cần hoàn thành gấp. Mệt. Chẳng hào hứng tí nào mặc dù mấy cái project này đơn giản hơn cái mình đang làm nhiều. Tiền thì cũng cần nhưng cái cảnh mặt trời chưa mọc đã đi làm và về nhà lúc đường sáng đèn sao thấy oải quá. Để coi, nếu có hứng thì mần, còn không thì dạo nét cho phẻ, cũng đâu ai ép uổng gì.

Mới thông báo với Má chuyện cuối tuần mình đi đám cưới Ngọc Nữ. Chính sẽ hộ tống mình. Má chẳng đả động gì hết. Chỉ nói bâng quơ là Má cũng đi đám cưới của con gái chú Phong rồi Má thấy mặc dù Má đã qui y mà tâm không định vì còn nhiều điều chưa được vẹn ý. Hic, lại bóng gió nữa rồi. Sao chán ghê ta. Má mà bóng gió nữa thì con cũng qui i luôn cho Má coi, con mà qui i rồi thì trời có sập cũng hổng ăn thua gì đâu đó. Hì!


 

 da1uhate
 member

 REF: 192768
 07/26/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sáng nay check mail thấy anh Tín tặng bài Hãy Trả Lời Em. Thiệt tình cờ, hôm qua mình mới hỏi bé Mai tựa đề bài nhạc này. Bài này nghe cũng hay đó chứ. Hồi nào tới giờ mình kỵ nhạc mới, đúng là đầu óc quá hẹp hòi. Từ giờ phải cởi mở hơn mới được.

Thứ Sáu rồi, ngày mai là ù về với Má. Nhớ Má quá chừng chừng luôn.


 

 da1uhate
 member

 REF: 194198
 07/30/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đám cưới Ngọc Nữ thiệt vui. Bạn bè tụ họp đông không thua gì hôm Tết. Chồng Ngọc Nữ trẻ măng, là giảng viên trường ĐH Sư Phạm Hà Nội. Giảng viên mà nhìn cứ như sinh viên, đã vậy còn hiền queo nữa, làm mấy thằng con trai trong lớp tha hồ chọc phá. Cái đám quỉ này có tha cho ai bao giờ đâu.

Điều làm mình ngạc nhiên nhứt chính là nhóc Được, em trai Ngọc Nữ. Không ngờ nó đã xuất gia. Mình đã chủ động nói chuyện riêng với nó. Tuy tu hành chưa bao lâu nhưng sự giác ngộ của nó thì hơn khá nhiều vị được đắp y vàng. Được tặng mình bản thảo bài phát biểu trước lớp của nó và 2 quyển sách của Hòa Thượng Thích Thanh Từ. Thằng nhỏ thiệt dễ thương. Nó muốn mình đào sâu vào nghiên cứu Phật học. Nó còn nói "Em hy vọng khi gặp lại chị thì chị sẽ luôn mỉm cười trong mọi tình huống". Em đánh giá chị cao quá rồi nhóc ơi, chị khó mà đạt tới cảnh giới đó lắm nhóc à, trừ phi là cũng xuống tóc vô chùa giống như em vậy. Hì!


 

 da1uhate
 member

 REF: 194403
 07/30/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Vô net thấy anh trai dám nói mình nên ở nhà lo chuyện kim chỉ cho giống Đông Phương Bất Bại. Cha chả là tức, bắt chước ông Chuột đây mà. Chẳng hiểu Chuột coi bộ film nào có nhân vật Đông Phương Bất Bại rồi nói mình giống nữ diễn viên chính đó. Chuột thề là chưa coi phim Tiếu Ngạo Giang Hồ. Mình cũng chưa coi film đó nhưng chẳng biết sao mà mọi người cười quá trời. Hình như Đông Phương Bất Bại là bóng lại cái hay sao đó. Hừm, chắc phải bỏ thì giờ ra ngồi mài cái quyển gọi là "Tiếu Ngạo Giang Hồ" quá, gì mà Nhạc Mất Quần, Đông Phương Bất Bại. Thiếu kiến thức về tiểu thuyết kiếm hiệp đúng là bất lợi thiệt, ngừ ta muốn nói mình sao thì nói hà. Hừm, chờ đó đi, em gái mà đọc xong rồi thì anh trai sẽ có biệt danh mới cho coi, sáng sớm dám chọc ghẹo tui hả, hứ!

 

 da1uhate
 member

 REF: 194852
 07/31/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Má cho rổ mẵng cầu quá cỡ. Đã chia sẻ cho bé Nhỏ hết 1/3 rồi mà mình vẫn không tài nào xử hết số còn lại được. Điện thoại cho Ngọc Yến qua "dọn dẹp" dùm.

Y: "Tr ơi, Y rủ thêm T và C được hông?"

Trời đất, chị Hai này, tui rủ mình chị thôi chớ kiu mấy cha nụi kia làm chi.

Tr: "Y đang ở đâu rồi?"

Y: "Y với T đang ở chợ Bà Chiểu, điện thoại cho C rồi, C đang uống cafe với B nhưng Y hỏng có kiu B"

Tr: "Rồi, hai người ăn tối chưa?"

Y: "Chưa, Tr nấu cơm cho tụi Y ăn nha"

Tr: "Ờ"

Tự nhiên đòi ăn cơm ngang xương hà. Thôi, chiều bạn. Lấy hết dốn trong tủ lạnh ra. Lay hoay một hồi cũng xong.

Y: Tr nấu ăn ngon quá hà.

Tr: Đừng kiếm cớ ngày mai qua ăn nữa nha.

Y: Chời, nỡ nói bạn bè dzậy sao.

Ăn xong, Tr dọn dẹp. C đi vô toilet rửa tay. NY nói nhỏ với T:

Y: C cùi nó tâm sự với Tr là chủ nhật này rủ mấy nhỏ nào đi Sở Thú đó, để Y phá nó chơi.

T: Ừa

C trở lại, chưa kịp ngồi thì nghe nhỏ Y thỏ thẻ

Y: Lâu quá rồi Y chưa đi Sở Thú, hay là chủ nhựt này tụi mình đi Sở Thú chơi đi, mấy bạn thấy sao?

T: T bận đi dzìa quê gòi.

Y: Gì dìa quê wài dị, mới dìa tuần rồi đây.

C: Chời, thông cảm cho bạn đi Y, dzợ con đùm đề ở dưới, hỏng dìa tụi nó wánh lộn sao.

Y nói vọng xuống bếp

Y: Tr ơi! đi Sở Thú được hông?

Tr: Tr đi Vũng Tàu với mấy bạn trong chỗ làm rồi.

Y: Sao hỏng ai đi hết dzị? Còn C thì sao?

C: (ngập ngừng) Ừa, đi thì đi.

Y: Ừa, đi thiệt nha. C nhớ mua trái cây cho Y ăn nữa đó. Còn Y thì sẽ mang đồ ăn cho C ăn. Ủa, hỏng lẽ chỉ có 2 đứa mình đi thôi sao?

C: Thì 2 đứa mới tình củm. C sẽ mua cho Y 1 kí sơ ri.

T chen vô

T: 1 kí cóc nữa C, nhiu đó là ăn thoải mái luôn rồi.

Y: Chời, sao C keo kiệt dzới Y quá dzậy ? Hỏng giống sư winh Y chút nào. Sư winh Y toàn mua cho Y sầu riêng với măng cụt không hà.

T tiếp tục chen vô

T: Vậy hả? Vậy là phải coi lại coi sư huynh của Y tình trạng ra sao, chế độ dinh dưỡng thế nào, có đầy đủ i ốt hay không?

Y: Chời ơi, Y có làm gì T đâu là T đối xử tàn tệ dzới Y quá dậy ?

T: Thì T nói sự thực chớ bộ.

Y: Quyết định vậy đi nghen C. Chủ Nhật mình hẹn ở đâu?

C: Thì hẹn ở Sở Thú chớ đâu.

Y: Gì kì dậy ? C phải qua chở Y chớ

C: Y có phải ghệ của C đâu mà bắt C qua rước.

Y: Xì, dzậy 2 đứa mình hẹn ở chuồng khỉ ha.

T: Ê, mấy bạn đừng hẹn ở chuồng khỉ nha. Mấy con khỉ nó thường ăn hiếp phụ nữ và trẻ em lắm đó.

Y: Xạo dzừa thôi ba. Hỏng đi còn bày đặt.

C: Thôi hẹn ở cổng sở thú đi ha. 12 giờ đim nghen.

Y: Cái gì? Đi Sở Thú mà đi ban đêm hả?

C: Chớ sao, dzậy mới hợp dzới Y bởi dzì Y tên là "Y gà" mờ.

Y: Y đục dzô mỏ C bây giờ á. Dám lấy biệt danh của Y ra bêu rếu dzậy đó hả? Muốn gì?

C: Thì có muốn gì đâu, hê hê ...


 

 cafekho
 member

 REF: 194895
 07/31/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Trích
"Tự nhiên đòi ăn cơm ngang xương hà."

Bít ăn cơm ví gì òi...

Ăn món ruột già xào đậu que .. Hỏng tin ??

nè "Thôi, chiều bạn. Lấy hết rốn trong tủ lạnh ra. Lay hoay một hồi cũng xong."

he he he..
---
Dui ghê á, lớn gồi mờ còn gô đờ DZoo để hẹn hò chước chuồn khỉ, coi chừng lộn xộn tùm lum hỏng nhận ra nhau á ...




 

 da1uhate
 member

 REF: 194965
 07/31/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Kím chiện hả? Bộ ông fái món ruột già xào đậu que hả? Bữa nào ghé nhà tui chơi nha, tui hầu ông món đó lìn.

 

 da1uhate
 member

 REF: 195481
 08/01/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đang ngủ bỗng nghe tiếng gió thốc lên mái tôn đánh một cái ầm. Đám cây trên mái ban công đu đưa xào xạc. Hé mắt nhìn. Trời âm u quá. Lồm cồm bò dậy tắt cái quạt máy. Đóng cửa sổ luôn. Thời tiết hơi lạnh. Bầu trời qua cánh cửa kiếng càng xám ngóet hơn. Cảm giác thật giống những ngày mình chui rúc trong căn phòng ở Đà Lạt. Cũng nghe gió đập vào cánh cửa ngoài hành lang từng hồi ầm ầm. Gió đẩy những kẽ tôn hở đập vào nhau trên mái nghe chan chát. Tiếng xào xạc của bụi dâu ngoài hàng rào. Những chuỗi ngày như vậy thật khó tả. Mình vừa có cảm giác chán xen lẫn khoan khoái. Một cảm giác quá riêng mà mình cảm ra được. Những lúc đó mình thường chui ra khỏi cái chăn dày cộm nặng nề, khoác vội cái áo, mở cửa bước ra đứng ngoài hiên nhìn ra đường . Buổi sáng trời mưa mà lũ trẻ vẫn đến trường. Những cái áo len xanh đậm màu khoác áo mưa ni lông nhấp nhô trên phố. Những chiếc simson trùm áo mưa cánh dơi nổ máy è è lấy đà lên dốc một cách vội vã. Những chị phụ nữ che dù đi vội ra tiệm tạp hóa đầu dốc để mua mì gói về làm bữa sáng. Cuộc sống đó tưởng chừng sẽ là viễn cảnh tương lai của mình nhưng cuộc đời không như người ta tính toán. Mình đã tạm biệt nó cũng vào một ngày trời mưa bão, có gió hiu hiu quất từng hồi buốt giá vào mặt. Một ngày cũng giống như cái ngày mình có những cảm giác đầu tiên về xứ sở đó vậy...

Nhìn đồng hồ. Đã gần 6 giờ. Phải dậy thôi. Sáng nay mình định ghé qua tiệm Kinh Đô mua sandwich cho Huân để sáng nó ăn trước khi đi làm. Có lẽ đối với Huân đôi khi ít nói chuyện nhưng mình vẫn để ý từng việc nhỏ nhặt cho nó. Tất nhiên là những chuyện trong khả năng. Từ bữa cơm tối đến cái áo mưa xếp cẩn thận và giắt sẵn vào xe mỗi buổi sáng. Và hình như nó cũng đã quen việc là con út nên được mọi người quan tâm chăm sóc rồi. Ra đường. Bầu trời vẫn một màu xám xịt. Mùi khói xe quyện với mùi hơi nước thật giống ở Dalat. Đi ngang qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, chợt thấy một đứa bé đang ngồi nghịch nước. Nó đổ hết cát trong những bao rác vướng trước miệng cống vào một cái bọc ni lông. Có vẻ như công trình thu thập của nó sắp hoàn thành vì cát đã chiếm hơn 2/3 bao. Nó chẳng để ý tới xung quanh. Hừm, hình như đứa bé này quen quen. A, nhớ rồi. Lần trước khi mình đứng ở trạm xe buýt nó đã xin tiền mình đây mà. Lúc đó mình có hơi tò mò vì thấy nó mặc đồ con gái, dáng vẻ con gái nhưng tóc thì rất ngắn. Và khi nó quay đi thì phía trong chiếc nón màu trắng đã ngã màu là mớ tóc lưa thưa lởm chởm có vẻ như vừa được cạo. Lúc đó mình hơi rùng mình khi nghĩ tới những đứa bé với những căn bệnh hiểm nghèo mà vẫn thường đọc thấy trên báo. Vậy là hôm nay nó không đi xin tiền. Chắc có lẽ nó mải chơi. Vô trong tiệm bánh. Vắng ngắt. Hình như tiệm này có vẻ ế ẩm. Lần nào mình ghé cũng thấy vắng. Mua sandwich cho Huân, mua thêm một cái bánh bao. Lúc này vật giá lên ghê quá, nhìn bảng giá khác hẳn so với mấy tháng trước mà cảm giác hơi buồn. Cứ như vầy thì càng có nhiều người khổ. Đi ngang chỗ con bé. Nó vẫn chăm chú vô bịch cát chẳng để ý xung quanh. Khẽ gọi và trao cho nó cái bánh bao. Nó ngảng mặt lên. Đôi mắt ngây thơ trong vắt có vẻ ngạc nhiên. Nó lí nhí cảm ơn và đặt hộp bánh lên trên đùi rồi tiếp tục vọc cát. Mình vội vã quay đi. Bất giác nước mắt ứa ra. Tự cười mình vì chẳng hiểu sao lại dễ khóc như vậy. Má nói mình lì lắm mà. Mắng chửi cỡ nào cũng như "đàn gãy tay trâu" "nước đổ lá môn" "lỗ tai cây" không hề biết khóc, biết xin lỗi Má. Vậy mà lại hay mủi lòng như vậy đó. Những lúc mủi lòng, khóc nhè thì có ai biết đâu. Má làm sao biết được là con gái cũng mít ướt như vậy chớ. Cũng tại Má cưng quá mà con gái cứng đầu để Má giận, con gái biết là mình lúc nào cũng là số 1 trong lòng Má. Thương Má thiệt nhiều Má ơi!


 

 da1uhate
 member

 REF: 196803
 08/06/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chị Thảo mới nói cho mình biết một tin quan trọng. Bé Quỳnh sắp có em. Chời! Quỳnh mới thôi nôi hồi tuần rồi đây mà. Wánh nhanh rút gọn quá. Hừm, lại phải giữ cái bí mật này hỏng được tiết lộ dzới ai. Thà đừng nói cho tui nghe còn hơn. Nhưng thôi, cũng chẳng việc gì phải bận tâm nhiều. Lấy chồng sanh con là chuyện bình thường của mọi người. Nhưng nếu sanh liền liền như vậy thì cực cho chị quá.

Còn mình thì chắc sẽ không giống người ta...


 

 da1uhate
 member

 REF: 198988
 08/10/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cả tuần bận rộn, cày liên tục mỗi ngày 10 tiếng. Kể ra sức chịu đựng của mình cũng ghê thiệt.

Sáng nay, đang định vô hội quán ăn sáng thì chợt gặp 1 tên nhóc. Mình nhớ nó vì nó là phục vụ tại hội quán của chú Khôi còn mình là khách quen ngày 2 bữa sáng trưa mà. Nó cười và gật đầu chào mình. Mình cũng cười đáp lại. Đột nhiên nó nói:

"Chị, em thấy chị rất giống với một người bạn mà em đã không gặp 4 năm rồi. Bởi vậy mỗi khi gặp chị em hay cười nhưng em không dám nói"

"Ủa, vậy hả? Hình như em là phục vụ trong hội quán đúng hông ?"

"Dạ đúng rồi, hôm nay em vô chào mọi người để em nghỉ việc. Em đậu đại học rồi"

"Vậy sao? Em đậu trường nào"

"Em đậu trường Xã Hội Nhân Văn khoa Báo Chí. Chị cho em một tấm hình của chị làm kỉ niệm nha"

Nói xong nó giơ cái điện thoại lên. Hic, hoảng hồn:

"Trời, thôi hỏng được đâu, em đừng có chụp hình chị"

"Vậy chị cho em số điện thoại của chị đi, bữa nào em mời chị uống cafe. Bây giờ em phải đi gấp vì người ta đang đợi em"

"Được rồi"

Vô hội quán. Vừa ăn sáng vừa nói chuyện với chú Khôi. Chú cũng có vẻ mến tên nhóc. Chú nói có nhận nó vô làm phục vụ trong thời gian nó đợi kết quả thi đại học. Chú còn kể nó hay theo chú hỏi han về chuyện đời, chuyện đối nhân xử thế. Chú nói nó hay để ý những người đặc biệt. Hỏng biết có phải thiệt hông nhưng mình thầm nhớ lại là mỗi lần mình tới ăn sáng hay ăn trưa nó phục vụ mình rất chu đáo. Mình không quen uống nước trong bữa ăn nhưng lần nào nhóc cũng cẩn thận mang một ly nước tới cho mình. Lúc đó mình cứ tưởng do là khách quen nên nó vậy.

Đang nói chuyện với chú về nó thì đột nhiên thấy nó chạy hộc tốc vô quán. Chìa cái phong bì màu vàng ra và nói:

"Em tặng chi bài thơ của em. Em viết chỉ có 40% tâm huyết thôi vì vội quá"

Nó nói xong rồi chạy biến. Thật bất ngờ. Thằng nhóc có vẻ quá kì lạ.

Hoa Trang

Nhiệt Vũ Anh Toàn tặng!

Đã bước nhanh nhưng quay trở lại
Cái hữu duyên, đâu phải: Trời cho!
Cơ hội và bản lĩnh, ta nắm
Có bao giờ thất bại là ta
Dù xa cách, tình bạn vẫn nồng
Bởi suy nghĩ, có khi đồng điệu
Phút giây ngắn, chúc câu bình an!


Viết rất gấp, 11.08.2007
Nhiệt Vũ Anh Toàn


 

 da1uhate
 member

 REF: 200345
 08/13/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Một buổi tối mát trời, có 3 nhỏ xí xọn ngồi tâm sự.

M: Chời, hôm qua đi làm dzìa đuối như trái chuối mà còn ăn nguyên đống đồ 2 tuần chưa giặt.

Tr: Ai biểu hỏng chịu mua máy giặt mần chi, hè hè ..

M: Giặt bằng máy mau cũ đồ lắm.

T: Chị thì có Má giặt hết rồi nên hỏng lo.

Tr: Đó, chị thấy chưa? Có Má sướng vậy đó chớ mà có chồng hả, còn phia nó mới giặt dùm.

M: Xì, đó là chưa kể còn phải giặt luôn đồ cho nó nữa.

T: Ừa, còn phải ủi giùm nữa chớ.

Tr: Đó là chưa kể nó sẽ mặc sức xài xể hai người nếu giặt đồ hỏng sạch, ủi đồ hỏng thẳng.

T: Khổ nhứt là mấy cha nội toàn là mặc áo sơ mi quần tây hông hà.

Tr: Đúng đó. Bởi dzị nên đơn giản chuyện mặc đồ của mấy chả bằng cách chỉ cho mặc những đồ gì không cần giặt ủi nhiều.

M: Để tui dì sai bộ đồ mới cho mấy chả nha. Liệt kê cho nghe nè: quàn xà lỏn đeo dây nịt thắt cà vạt. Mấy thứ đó hỏng cần ủi gì ráo.

Tr + T: Có lý à nha, híhí...

***

Hôm nay wởn wởn nên ngồi nghe truyện audio down từ nét về. Những đợt bão nổi trong lòng hòa theo giọng đọc êm êm. "Một chuyện tình Hoàng Thi Hoa Sim". Từng câu từng lời kể của tác giả nghe sao mà thân thương lạ. Có lẽ sự đồng cảm sâu sắc với câu chuyện đã khiến nước mắt mình rơi. Chuyện tình đẹp như mơ của 2 cô cậu học trò của cái buổi "em tan trường về, anh theo Ngọ về" thời Sài gòn còn là thủ đô hoa lệ. Rồi lại những ngọt ngào yêu thương của những ngày anh tiền tuyến em hậu phương và kết thúc là "sao không chết người trai khói lửa mà chết người em nhỏ hậu phương". Thật buồn, thật thê lương cho những gì thật đẹp bị đánh cắp.

"Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm"


Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm...


 

 da1uhate
 member

 REF: 201040
 08/14/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Xin lỗi! Em chỉ là một con đĩ. Thấy thiên hạ ai cũng kháo nhau rằng "hay lắm, hay lắm". Hổng biết có hay không nhưng cũng học đòi bắt chước người ta, cũng đọc ngấu nghiến. Cũng xong. Chẳng thấy "xúc đông sâu sắc" giống như ai đó đã nói gì cả. Quái lạ! Chắc trái tim mình nó hóa đá rồi hay sao cà. Cốt truyện na ná mấy tác phẩm đẫm lệ của Quỳnh Giao thôi chứ có khác chi, cuối cùng thì nhân vật nữ chính cũng không có lối thóat. Chắc truyện Tàu ưa kiểu như vậy.

Từ trước tới giờ mình chỉ thật sự xúc động trước những hồi ức về lịch sử, về những gì mà cả Miền Nam này đã phải chịu đựng. Những câu chuyện về trại tù cải tạo, chuyện những người vợ người mẹ vừa phải tảo tần nuôi con vừa phải tiếp tế cho chồng trong tù, chuyện những đôi lứa yêu nhau mà phải xa lìa vì biến cố lịch sử, rồi còn những thảm cảnh trên Biển Đông nữa. Những câu chuyện đó nó đáng giá hơn gấp trăm ngàn lần so với truyện bên Tây bên Tàu nữa kìa. Tại sao người ta biết nói "Xin lỗi! Em chỉ là con đĩ" là câu chuyện thật xúc động vậy có ai đã xúc đông khi đọc bài thơ "NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM TRÊN ÐẠI LỘ SRI AYUTHAYA" của nhà văn nhà thơ Trần Trung Đạo? Lần đầu tiên khi đọc bài thơ thì mình cảm giác được một tình cảm đau xót thật mãnh liệt. Buồn! Biết bao nhiêu cô gái Việt Nam phải bán thân để đem đồng tiền về trước là để giúp đỡ gia đình sau là xây dưng quê hương. Thật mỉa mai làm sao. Người ta xây dựng đất nước trên thân xác phụ nữ.


Người con gái Việt Nam
Trên đại lộ Sri Ayuthaya, Bangkok
Em đứng đó một mình ôm mặt khóc
Như chợt nhớ ra đây không phải Sài Gòn
Mái tóc thu buồn
Mái tóc héo hon
Bay phơ phất giữa phố phường xa lạ
Mười sáu tuổi kiếp giang hồ chung chạ
Trôi lang thang như những bọt bèo
Ðất nước nghèo không giữ nổi chân em
Nên xứ người em làm thân gái khách

Tuổi của em như sao mai mới mọc
Ðẹp vô tư như những cánh lan rừng
Tuổi bắt đầu của một mùa xuân
Có hoa bướm tung tăng
Có một chút tình yêu nhẹ nhàng thơ mộng
Lẽ ra ngày này em đang ngồi trong lớp học
Học làm người phụ nữ Việt Nam
Học chuyện thêu thùa may vá trông con
Học cả chuyện yêu đương
Ðẹp như trăng khi tròn khi khuyết

Bỗng dưng hôm nay em mất hết
Mất cả tuổi thơ mất cả cuộc đời
Bangkok chiều nay mưa lất phất rơi
Có làm em nhớ Sài Gòn mưa tháng sáu
Nhớ con hẻm vào nhà em
Dường như lúc nào cũng tối
Nhớ mẹ già đôi mắt dõi mù tăm
Nhớ đám em thơ đang đứng mỏi mòn trông
Tin của chị từ phương nào biền biệt
Còn ở đấy cả một trời thương tiếc
Như ngàn năm mây trắng vẫn còn bay

Nhìn sông Chao Phraya nước đục chiều nay
Có làm em nhớ đến sông Nhà Bè
Nhớ những con lạch nhỏ
Ðầy những rong rêu rác rưới
Cống rãnh gập ghềnh
Nước vẫn một màu đen nhưng là nước của em
Sẽ không thể nào đen như thế mãi

Khi cố bập bẹ vài ba tiếng Thái
Có làm em nhớ thuở lên năm
Ba bảo em đánh vần hai chữ Việt Nam
Em cố gắng năm lần bảy lượt
Nhưng cuối cùng dù sao em nói được
Mẹ thưởng em bằng những chiếc hôn nồng
Ba mỉm cười hy vọng chảy mênh mông
Ánh lửa tương lai đã bắt đầu nhen nhúm
Ánh lửa ngày xưa
Cho ngày mai tươi sáng
Ðã tàn đi theo giông bão cuộc đời

Sau những lúc đau thương da thịt rã rời
Em có khóc một mình trong bóng tối
Mỗi giọt lệ sẽ mang màu sám hối
Mỗi lời rên chôn giấu những ăn năn
Tóc thu buồn như những sợi oan khiên
Trói lấy cuộc đời em nghiệt ngã
Về đâu em chiều nay trên đất lạ
Về đâu em mưa gió phủ đầy sông
Người con gái Việt Nam trên đại lộ Sri Ayuthaya
Ðang nhắm mắt nhìn đời trôi vô tận

Lịch sử Việt Nam
Vinh nhục thăng trầm bao nhiêu bận
Nhưng chưa bao giờ đen tối hơn hôm nay
Ông cha ta có khi phải xuống biển tìm ngọc trai
Lên non tìm ngà voi trầm hương châu báu
Có những lúc cả giòng sông thấm máu
Có nhiều khi xương trắng gởi rừng sâu
Nhưng chưa một lần trong bốn ngàn năm
Có những cô gái Việt Nam
Phải sang xứ người bán thân nuôi miệng
Tủi nhục nầy không bao giờ rửa sạch
Nỗi đau nầy không phải của riêng em
Mà của mọi người còn một chút lương tâm
Và còn biết thế nào là quốc nhục

Ðêm nay anh viết nốt bài thơ
Dẫu biết chẳng thể nào tới tay em được
Thơ của anh
Tâm sự của một người anh nhu nhược
Giữa muôn vạn khổ đau chỉ biết đứng nhìn
Lơ láo giữa chợ đời
Vết thương nặng trong tim
Anh vẫn ung dung như người khách lạ
Nước Mỹ ấm no làm anh quên tất cả
Quên bảy chục triệu đồng bào đang cảnh lầm than
Quên đám em thơ lưu lạc bốn phương ngàn
Quên cả chính anh với những đau thương thời thơ ấu
Ngày anh đi mang hờn căm nung nấu
Hẹn non sông một sớm sẽ quay về
Ðem thanh bình gieo rắc vạn trời quê
Ðem mạch sống ươm trên từng nắm đất

Giấc mộng ngày xưa
Dù anh không còn muốn nhắc
Vẫn lạnh lùng sống lại giữa đêm mơ
Anh đang khóc một mình
Hay đang khóc trong thơ
Không, chỉ hạt bụi vừa rơi vào trong mắt
Hạt bụi đó chính là đời em đã mất



 

 da1uhate
 member

 REF: 202003
 08/16/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đuối như trái chuối! Hai ngày nay tối nào cũng phải đi cafe hầu chuyện với người khác. Đi làm dìa là mệt thấy tía rồi mà còn bị lôi đi. Sao mấy bữa tui wởn hết sức mà mấy người không rủ.
Tiến lúc này mập dữ. Nghe Tiến nói làm việc nhiều, đi công tác liên tục mà sao vẫn phì. Có lẽ vô ưu vô lo nên dễ mập. Bé Mai khen Tiến là "thằng bạn có hiếu của mình". Mà đúng là có hiếu thiệt . Mỗi dịp Noel hay Tết hay đi du lich Tiến đều có quà cho mình. Rảnh thì rủ đi cafe mặc dù Tiến có bạn gái rồi. Nhớ lần ghé thăm nhà ba Tiến ở Dalat. Mình và bác trai ngồi nói chuyện không ngừng nghỉ, đử thứ đề tài trên trời dưới đất. Bác còn khen với Tiến rằng mình có kiến thức rộng nữa chớ, thiệt mắc cỡ ghê nơi. Chẳng qua là bắt trúng đài thôi bác ơi. Chớ mà nói bác gái lên rà đài nữ công gia chánh thì con tịt ngòi lìên cho coi. Cũng hên là mình với Tiến hổng có tình ý gì nên cứ vô tư mà nói chuyện với người lớn chẳng có chi mà ngại hết. Chẳng biết đợt đi Dalat sắp tới mình có ghé thăm Bác được hay không nữa, nếu có đi đâu gần khu Đa Thiện thì chắc mình sẽ ghé một chút.


 

 da1uhate
 member

 REF: 206840
 08/26/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Buồn! Tự nhiên thấy không muốn về nhà xíu nào. Mình sợ phải ngủ trong nhà một mình. Tối qua Huân đi đâu không biết. Mình thấy nó xách bàn chải đánh răng và chai sữa tắm X-Men đi luôn. Cả đống quần áo dơ của nó để dưới gầm cầu thang nữa. Có vẻ giống như nó dọn đi đâu đó. Cảm giác bất an đeo đẳng mình cả ngày nay. Nhắn tin hỏi nó cũng hỏng trả lời. Mình với nó tuy ở chung nhà nhưng không nói chuyện. Cả chào hỏi cũng không. Mình ngại phải nói chuyện với nó. Còn nó thì sao hỏng biết. Nó cũng im lặng. Nhớ hồi nhỏ hai đứa vẫn giỡn với nhau, nó thường ghép đôi mình với mấy thằng bạn học để mình nổi khùng dí nó chạy vòng vòng trong sân. Lớn lên thì khác. Bây giờ ở chung một nhà còn khác hơn nữa. Mỗi đứa một lãnh địa riêng. Nó dưới nhà mình trên gác cũng đâu có chạm mặt nhau đâu mà nói chuyện.

Hôm nay công việc kết thúc sớm. Rủ bé Mai và chị Tuyền đi ăn nhưng hai người đó ai cũng bận. Chị Tuyền đi xem lễ. Bé Mai thì "ăn" đống đồ 2 tuần chưa giặt. Đành phải về nhà vậy. Tắm, dọn dẹp xong thì thấy đói. Đói muốn xỉu. Chắc tại hồi trưa ăn tô mì gói mà lại làm việc nhiều nên hỏng đủ đô. Thay đồ ra phố ăn phở. Ghé qua chỗ ATM để nạp tiền vào thẻ. Lúc này coi bộ mình cũng khá giả. Chưa tới kỳ lương mà đã hai lần nạp tiền vào thẻ. Tiền làm thêm của mình tháng này cũng nhiều, hơn một nửa tiền lương chính thức nhưng số tiền mình kiếm thêm ở ngoài thì gấp 3 lần tiền làm thêm. Vậy là tháng này mình giàu to. Lúc trước mỗi khi có tiền chút xíu dư mình thường nghĩ tới việc đi du lịch. Nhưng bây giờ tiền đầy túi thì lại chẳng muốn đi đâu hết. Chán rồi. Mua sắm cũng hỏng thích nữa. Tại sao người ta lại mê tiền đến điên đảo vậy nhỉ? Có tiền cũng có gì vui đâu? Nhưng nghĩ kĩ thì cũng có đó chứ. Mình có thể tự do mua bất kỳ quyển sách nào mình muốn mà hỏng cần coi nó bao nhiêu, tiền trong túi mình có đủ hay không. Tuần trước đi nhà sách cũng ôm một mớ rồi. Toàn sách Lão Trang với sách thơ thẩn. Má mà thấy thì lại cằn nhằn là phí phạm cho coi. Má lúc nào cũng vậy. Má chỉ thích đọc tiểu thuyết còn sách nghiên cứu thì ghét cay ghét đắng. Nhứt là bộ môn triết học. Hổng biết tại sao Má lại sanh ra đứa con trái ngược với Má nhỉ. Hồi nhỏ Má thường nói là lượm mình ngoài gốc mít chớ hỏng phải má sanh ra. Hì! Nhưng tuyệt nhiên hễ bất kì ai họ hàng hay người quen đều nói mình chính là bản sao của Má.
Hôm nay là Lễ Vu Lan. Gọi điện thoại về thăm Má nhưng Ba nói là Má đi chùa rồi. Nói chuyện với Ba một xíu. Ba nói ở nhà vẫn ổn, không có chuyện gì lạ. Tất nhiên là con biết rồi, ngày nào con cũng đọc mail của Má mà. Tuần sau công việc giãn ra rồi, có lẽ mình sẽ sắp xếp nghỉ thêm ít ngày để về thăm Ba Má.


 

 da1uhate
 member

 REF: 207595
 08/27/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm qua thì mình đã biết lý do Huân dọn đi. Có lẽ anh Huy đã cố tình không đi ăn trưa cùng chị Thảo như thường lệ để ngồi nói chuyện với mình về việc đó trong giờ ăn. Thì ra là anh Huy muốn Huân về nhà anh Huy ở để anh em sum họp đồng thời lại kèm cặp Huân về chuyện ở công ty. Mọi chuyện giờ đây đã rõ ràng nhưng lý do duy nhứt mình còn thắc mắc là Huân không nói thật lý do vắng nhà cho mình biết. Khi mình hỏi có về nhà ngủ không thì Huân trả lời rằng ngủ nhà bạn và nói mình đóng của ngủ đi. Khó hiểu quá. Nó nói có vẻ như rằng ngày mai nó sẽ về vậy. Thằng nhóc này tánh tình thiệt kỳ lạ. Qua nhà anh Huy ở thì có gì đâu mà phải giấu mình chứ. Hay nó không thích về chuyện đó, nó xem đó là việc miễn cưỡng. Qua đó thì điều kiện tốt hơn nhiều mà. Gần gũi gia đình, có người lo chuyện cơm nước giật giũ ủi đồ lại không phải ăn mì thường xuyên thì có gì đâu mà hỏng thích. Chắc có lẽ vì anh Huy quá khó tính mà Huân không thấy thoải mái.
Cái nhà này bây giờ chỉ còn có mình thôi. Sao mà thấy lạnh quá. Không biết nhóc Lam chừng nào nhập học nữa. Chỉ mong nó về Saigon lẹ lẹ cho rồi. Chưa bao giờ mình tưởng tượng ra cảnh phải sống một mình như vầy.


 

 da1uhate
 member

 REF: 208310
 08/29/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cuộc đời sao thật quá nhiều sinh linh phải mang một vì sao bất hạnh.

Đi làm về sớm. Tạt vô siêu thị mua nước tương Maggi đậm đặc để Má cúng dường cho thầy ở chùa. Tình cờ gặp con bé mà ngày trước mình mua cho nó bánh bao. Tự nhiên thấy nó mình nở nụ cười. Nó cũng cười lại. Chỉ tay vô hàng ghế trước siêu thị ý biểu nó ngồi. Có lẽ hôm nay là dịp tốt để mình hỏi chuyện nó.

"Em ăn cá viên chiên hông?"

"Nếu chị ăn thì em ăn"

"Ừa, để chị kêu"

"Hồi sáng chị cho em bánh phải hông?"

"Ừ"

"Tại chị bịt khẩu trang nên em nhận hỏng ra nhưng em đoán là chị. Lần trước chị cũng cho em bánh bao phải hông?"

"Ừ. Sao chị thấy em lang thang ở đây hoài vậy?"

"Mẹ em chết rồi. Ba em lấy vợ khác nên bỏ em vào trại mồ côi"

"Sao em không ở trại mà lại ở đây?"

"Trong trại người ta chỉ cho ăn có một bữa thôi, em đi ra ngoài này còn có nhiều người cho em ăn. Buổi trưa có một chị ở bên kia hay cho em ăn cơm. Chỉ cũng hiền giống như chị vậy"

"Trong trại người ta có dạy em học hông? Hồi mẹ em còn sống em có được đi học hông?"

"Trong trại người ta chỉ dạy con nít quýnh bài thôi, mấy đứa ở trỏng đứa nào cũng biết đánh bài ăn tiền. Em chỉ học được lớp 1 rồi mẹ em chết"

"Trại của em ở là của nhà nước hả, có nhiều người lớn ở đó hông?"

"Em hỏng biết nữa nhưng chưa bao giờ thấy người nhà nước tới"

"Trong đó người ta có cho em quần áo để mặc hông?"

"Hổng có chị ơi, quần áo của em hồi trước bị mẹ ghẻ em đốt hết rồi"

....

Tội quá. Hèn chi con nhỏ cứ gầy guộc xanh xao. Lúc nào gặp nó cũng chỉ mặc một bộ đồ bộ con gái màu cam. Những gì bất hạnh xảy ra cho con bé thì nó biết trách ai đây? Một người cha không thương con. Một người mẹ ghẻ mất nhân tính. Ngay cả những người gần gũi ruột thịt mà còn chà đạp nó như vậy thì ngoài xã hội nó còn nhận lãnh những gì tệ hại hơn nữa? Chẳng thể nói trước được điều gì. Cũng chưa thể nghĩ ra gì để giúp con bé. Bây giờ chỉ thấy hạnh phúc vì được lớn lên trong tình thương của đầy đủ cha mẹ. Tới bây giờ vẫn vậy. Hạnh phúc nhiều khi là điều hết sức đơn giản mà người ta lại kiếm tìm một cái gì đó viễn vông. Con người đúng là quá khờ khạo. Mình cũng vậy...




 

 da1uhate
 member

 REF: 208314
 08/29/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Nhớ Hiệp! Nhớ thật nhiều! Ngày mới quen nhau, Hiệp đã nói là mình đừng nghe nhạc buồn nữa. Nghe thì tâm hồn hòa theo điệu nhạc và ca từ sẽ làm mình chìm đắm theo cảm xúc của tác giả. Mình có nghe lời anh không? Mình không những không nghe mà còn nghe nhiều hơn nữa. Anh không nói nhiều nhưng những gì anh nói thì khó mà phản bác được. Anh dặn mình buổi sáng không được uống cafe vì cafe có chất cafein không tốt cho con gái. Anh dặn khi làm việc không được nghĩ vẫn vơ, làm ra làm, chơi ra chơi. Anh dặn không được khóc, không được giận hờn khi không có email của anh, anh phải tập trung cho công việc vì sơ xuất một chút hậu quả sẽ khó lường.

Mình chưa bao giờ hiểu được anh, điều đó làm mình phải đau khổ. Đau khổ nói lời chia tay, đau khổ vì biết không thể yêu người nào khác nữa. Hiệp ơi, em đang khóc vì nhớ anh, anh có biết hông?

Nương song luống ngẩn ngơ lòng
Vắng chàng điểm phấn trang hồng với ai



 

 da1uhate
 member

 REF: 211740
 09/04/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Lần này về thăm nghe Má kể chuyện đi ăn đám giỗ bà Ngoại ở nhà cậu Tư. Má kể những gì mắt thấy tai nghe. Đối với mình thì cũng chẳng lạ lùng gì. Chẳng hiểu sao trong gia đình nhà Ngoại lại có người như cậu. Cũng được học hành tới nơi tới chốn nhưng mở miệng ra là ... hic. Ngán quá! Gần chục năm nay mình đâu có qua nhà Cậu. Hồi nhỏ hỏng biết gì thì thôi chớ lớn rồi biết suy nghĩ thì phải khác. Đâu phải người ta giàu là ham đâu. Má kể cậu khoe là Cậu và Mợ lúc này giao du với giới Văn Nghệ Sĩ gì gì đó. Má nói nếu gia đình mình không sa cơ thất thế thì còn lâu một người như Mợ có thể bưới chân vô. Ông Cố và ông Ngoại là những người theo Tây học lại trọng chữ nghĩa nên rất khó tánh. Má còn khen thằng Khỏe Em và vợ nó. Má nói hai đứa dễ thương. Không như thằng Khỏe Anh, lúc nào cũng nỗ rân trời, ăn nói phách lối i chang cậu. Ờ thì Khỏe Em hồi nào tới giờ vẫn vậy mà. Nhớ lúc nhỏ, mỗi lần đi chơi chung nguyên đám là nó hay chọc ghẹo mình để mình nổi sùng mà wánh nó đùi đụi. Nhưng nó là Thằng Mập, người thịt không hà, wánh nó giống như gãi ngứa cho nó dzị. Khỏe Em và Khỏe Anh là hai thằng tháo vát nên trong lòng Cậu tụi nó dĩ nhiên được "tôn sùng". Chỉ tội Khỏe Út. Thằng Út khù khờ, bị Cậu bắt ra ngoài Phan Thiết coi đất rồi ở ngoài đó luôn. Đã vậy mỗi lần về còn bị coi thường. Má nói thấy nó tội nghiệp. Ừa, thì con người mà, biết làm sao được. Thằng Út nó nhỏ hơn mình có 10 tháng, ngày Cậu làm ăn thất bại thì nó cũng ở nhà mình đi học. Hai chị em hay nạnh nhau công việc nhà. Chẳng biết bây giờ nó ra sao rồi nữa. Má cũng kể là có gặp dì Xinh. Dì Xinh là em cùng cha khác mẹ với Cậu. Còn Má mình là chị em cùng Mẹ khác cha với Câu. Má và Dì Xinh thì lại là chị em bạn dì. Hic... nghe Má kể mà mình bị lộn tùng phèo. Cái gì mà lòng dzòng dữ dzị? Sau khi Má giải thích thì mình cũng hiểu ra. Thì ra là ông Dượng, ba của Cậu "hái hoa cả cụm". Mình chưa thấy gia đình nào phức tạp như gia đình bên ngoại. Ông bà gây chi cảnh chia rẽ con cái hổng biết nữa à. Chẳng thấy tình cảm anh chị em gì hết. Ai cũng chỉ là mang nữa dòng máu thôi. Cũng có người cùng cha cùng mẹ với nhau nhưng lại trở mặt. Khỗ thiệt là khổ. Nhiều khi Má biểu mình phải qua thăm mấy dì nhưng mình chán, chẳng muốn. Qua đó người ta cũng có thèm để ý gì tới mình đâu. Thà đi chơi với người dưng còn vui hơn.

 

 da1uhate
 member

 REF: 212677
 09/06/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Giờ ăn trưa. Nhỏ Trc xí xọn:

Trc: Ê, lần này đi chơi mấy người cho tui ở chung phòng nha

Trg: Nè nè chị Hai, có chồng thì ngủ dzới chồng, mắc chi đòi ngủ chung dzới tụi tui. Tui hỏng có muốn mang tiếng phá nát gia can nhà người khác đâu à.

Trc: Tui nói dzới ông Đ rồi, ổng chịu chớ bộ.

T: Ờ, dzậy thì được. Để coi, bữa đó phải đi mua thêm đồ ăn để nhậu nhẹt ban đêm nữa chớ ha.

M: Đó đó, chưa gì đã nhậu nhẹt, thiệt sợ mấy người luôn hà.

Trc: Ê, vậy tới bữa đó nhà ngươi nhịn nha, hê hê ...

M: Xì, còn lâu!

Trg: Chị T mua bánh mì sandwich giống bữa đi Củ Chi đi.

Trc: Ờ, mua thêm patê hộp với xúc xích nữa.

M: Ừa, mua nhiều vô rồi 3 người ăn với nhau luôn đi, tui ngồi nhìn cho.

T: Ủa hổng ăn được hả? Sao bữa đi Củ Chi thấy cháp lia lịa dzị? haha ... Vậy mua chả lụa nha, bé M ăn được chả lụa hông?

M: Được. Hè hè. Chị nhớ mua thêm khô bò nha, lấy loại cục vuông vuông đó, chị mà mua sợi là hao lắm. hé hé. Một cục là cho tụi nó nhai suốt đim khỏi ngủ luôn hà hà.

Trg: T nhớ mua ly nhựa loại lớn nha, em làm nước chanh bỏ trong tủ lạnh hồi nào khát lấy ra uống cho phẻ.

T: Ời, hay đó. Rồi, còn ai muốn mua gì nữa hong?

Trc: Hay là mua thêm 4 đứa 4 cái áo giống nhau nữa đi.

Trg: Cái gì? Hôm bữa đã mua bốn cái áo rồi, mai mốt đi chơi bận vô người ta nói mình là nhóm "4 con mén" "4 con lãi" "4 con dòi" cho mà coi, ở đó mà còn xí xọn mua thêm.

M: Nó hỏng mặc thì thôi, 3 đứa mình mặc hê..hê.

Trg: Ê, ép người hả? Thôi, muốn mua gì thì mua đi, hừ, xí xọn quá. Mà nói cho nghe nè. Tui tính tới tính lui thì tui bị giương cờ đúng ngày đi chơi luôn đó nha.

T+M+Trc: hahaha...

Trc: Có sao đâu, lúc đó tui tắm biển còn bà giữ điện thoại với máy chụp hình, sẵn tiện chụp hình cho tụi tui luôn.

Trg: Hic... chơi xấu quá!

Trc: Ê, nói nhỏ cho nghe nè, muốn dời ngày giương cờ hông? Tui chỉ cho cách này hay lắm.

Trg: Nói thử nghe coi.

Trc: Đơn giản lắm. Uống thuốc ngừa thai.

Trg: Ê, hết chiện nói rồi hả? Nghĩ sao mà biểu tui uống thuốc đó hả? Chời đất ơi, tui như dzầy mà đi vô tiệm thuốc tây mua thuốc ngừa thai hả? Mà nè, chiện đó có thiệt hông dạ?

Trc: Thiệt chớ sao hông. Hồi tui còn đi thi đấu, thấy ông huấn luyện viên cho nhỏ kia uống để chậm ngày lại.

Trg: Vậy hả? Vậy cho 1 viên coi, bà có chồng chắc thứ đó hỏng thiếu ha.

Trc: Hìhì, nói xiệt dzới bạn là từ hồi tui lấy chồng tới giờ tui chưa hề uống mà cũng hỏng hề có luôn.

T+M+Trg: Xạo!




 

 da1uhate
 member

 REF: 215638
 09/11/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Dạo này hay bị mất ngủ. Chẳng biết tại sao. Cứ khoảng 3 giờ là thức dậy. Hôm qua đi sắm một lúc 4 cái áo. Thiệt dễ sợ. Đi một mình thì mua được nhiều còn đi với 3 bà xí xọn thì hỏng mua được cái chi chi hết. Mỗi đứa một tánh, hỏng ai giống ai mà cứ nhứt quyết phải mặc áo cho giống nhau. Đứa cổ tim, đứa cỗ tròn, đứa cỗ đứng, lại còn hỏng thích mặc mát mẻ nữa... chóng mặt với mấy chị Hai lun.

Mình mới nghĩ ra một chuyện thiệt hay. Để hỏi ý kiến anh trai coi sao, hì hì... lần trước sinh nhựt anh trai mình nói làm cái gì đó bằng len để tặng nhưng chẳng biết làm cái gì nữa. Cái áo len của anh trai đan xong hồi Noel năm ngoái vẫn còn cất trong tủ, ảnh chưa chịu lấy. Mình cũng hỏng muốn gởi qua vì thấy đang là mùa hè, gởi qua cũng chẳng ích gì. Lần này mình nghĩ ra chiêu này thiệt thú vị, hỏng biết ảnh có chịu hông nữa. Nhưng anh trai cưng mình lắm mờ, cái gì cũng chiều em gái hết mờ, chắc là anh trai sẽ ok thui.


 

 da1uhate
 member

 REF: 218189
 09/16/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đi Phan Thiết lần này thiệt vui và nhiều kỉ niệm. Có ai ngờ là mình phải đi bộ lúc 3 giờ sáng vì cái xe tự nhiên chết máy. Trời mua lất phất nữa chứ, ai cũng càu nhàu vì đang ngủ mà phải xuống xe. Bọn con trai còn phải đẩy phụ xe để máy nổ nhưng vô hiệu. Cuối cùng thì bên khu resort phải lập tức nhờ một chiếc xe khác thay thế. Trò chơi lớn vui quá. Mình không tham gia nên được giao nhiệm vụ phó nhòm. Bé Mai thiệt xí xọn ghê nơi, cứ canh mình đang bấm máy là nhảy ra giơ 2 ngón tay, nghẹo đầu làm dáng. Nàng ơi là nàng, 25 tuổi rồi mà sao cứ như trẻ thơ. Buổi tối chơi văn nghệ cũng vui và hào hứng quá xá. Cái gì mà "3 quắn, không sợ nắng; 3 quắn, chơi là thắng". Mình vỗ tay, la hét muốn khản cổ họng luôn. Mấy màn biểu diễn fashion làm cả bọn cười nghiêng ngả. Anh Hưng năm nào đi chơi cũng luôn giành giải nhứt cho tiết mục hoá trang giả làm con gái. Năm nay ngoài độn 2 trái bưởi ổng còn chế thêm kiểm đu cột sân khấu làm mọi người cười muốn điên luôn. Thiệt quậy hết chỗ nói. Hai cái giò mình bị cháy nắng rồi. Cũng tại mặc quần đùi đứng chụp hình lúc chơi kéo co đây mà. Bây giờ nóng rát quá, hỏng biết làm sao...

 

 da1uhate
 member

 REF: 224925
 09/26/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
12g5' Đang bưng dĩa cơm, vừa đặt xuống bàn bỗng điện thoại reo. Một dãy số lạ hoắc hiện lên. Thì ra là người ta kiếm mình để giao hoa. Ngạc nhiên quá, mình còn hỏi lại có phải đúng là tên mình hay không nữa. Từ thuở cha sanh mẹ đẻ mình chưa hề nhận hoa mà hỏng được báo trước như vậy. Thắc mắc quá, hỏng biết ai mà quỡn dễ sợ. Đi vội về văn phòng thì thấy một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai đang cầm lẵng hoa và một gói quà. Rồi! Biết ai rồi nè. Anh ta cười với điệu nhăn nhó "Em chạy lòng vòng kiếm chỗ này muốn khùng luôn, trong này rộng lớn quá hả chị?" Tội nghiệp ghê hôn, mới lần đầu vô đây thì bị lạc cũng thường tình thôi mà. "Trong đây chắc toàn là nhân tài không phải hông chị?(Cười) Còn em thì chỉ biết cắm hoa thôi, hôm nay ở tiệm hỏng có người đi giao nên em phải đi giao luôn, kiếm ra chỗ này mệt quá" Chời, đàn ông con trai gì mà nhút nhát quá vậy hỏng biết nữa à.

12g45' Phục phe phẫy cây quạt xếp lại gần lẵng hoa ra chiều dòm ngó dữ dội lắm. "Lẵng hoa này đẹp thiệt nha, của ai vậy?" "Của tui chớ của ai" "Thằng nào tặng bà vậy?" "Thằng nào hỏi chi?" "Hỏi để biết coi thằng nào mà khùng dữ, hê hê ..." "Thì người ta hâm mộ tui người ta tặng bông cho tui, hỏng được hả cha nụi?" "Tui mới ăn cơm mà bà chọc tui mắc ói rồi nè" "Tui táng ông cắm đầu xuống đất bây giờ, biến về phòng ông liền cho tui đi nha, đứng đây xớ rớ một hồi là không còn đường về gặp dzợ con đâu đó" "Hề hề, sợ quá!"

8g30' Đang đọc tập thơ của Phạm Thiên Thư thì điện thoại hiện message. Lại những câu hỏi cũ "Em ăn cơm chưa?" Hừ! Mấy ngày rồi mới nhớ tới tui vậy? Trả lời qua loa cho xong. Bỏ tập thơ nơi bàn. Gục đầu xuống gối. Tại sao mình lại nhu nhược vậy nè trời, tình cảm đã không có mà lại cứ vướng víu hoài. Mình cảm thấy khó mở miệng để nói một câu gì đó để kết thúc. Mình sợ ư? Sợ cái gì? Đâu có gì ràng buộc để mà phải sợ? Càng ngày mình càng thấy được rằng chẳng có gì để mình và người ta có thể hợp nhau. Đến bao giờ mình mới có thể dũng cảm với chính mình?


 

 da1uhate
 member

 REF: 225460
 09/27/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đang tìm cách copy bài nhạc Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng vào mp3 thì Chuột hiện message trong yahoo. Dữ hôn. Từ ngày Chuột về Mỹ thì mình có nói chuyện được với Chuột nữa đâu, nếu có hỏi thăm thì cũng chỉ là offline trên yahoo mà thôi. Nhưng kể gì thì cũng là bạn. Ngày Chuột ở Sg thì chiều nào đi làm về mình cũng ghé qua khách sạn rồi 2 đứa đi qua quán cafe sân thượng, ngồi ngó phi cơ đáp xuống phi trường, nói chuyện xàm xàm trên trời dưới đất. Nửa tháng trời ròng rã như vậy cũng đủ để mình hiểu nhiều về Chuột. Hiểu rõ ràng về đời sống bên đó cũng những vấn đề mà Chuột gặp phải. Cuộc sống cô đơn, không vợ con, không người thân thuộc ở xứ người đã khiến Chuột bị stress nặng. Chuột cũng không ngại thú nhận rằng nếu không uống thuốc hằng ngày thì Chuột sẽ không kềm chế được bản thân. Nghe thì nghe vậy thôi chớ mình biết làm gì để giúp Chuột chứ? Ngày Chuột về Mỹ mình cũng ra phi trường để tiễn. Chuột không có thân nhân để đưa đón như người ta. Kể cũng tội. Mình ghét nhứt là ra phi trường, mình hỏng thích đưa hay đón bất kỳ ai nhưng với Chuột có lẽ mình đã phá lệ.

Mới láp dáp với Chuột được vài câu hỏi thăm sức khỏe cùng tình trạng sống hiện giờ bên đó thì Chính gọi. Trời, có hẹn với Chính uống cafe mà lại quên, thiệt tệ. Lúc này mình bị rối trí rồi. Lật đật chạy về. Nghe Chính nói người bạn ở chung ký túc xá với Chính hồi ở trường Bách Khoa mới bị tử nạn vì vụ cầu Cần Thơ. Mình nghe xong mà thấy bàng hoàng. Công phu học tập, rồi sự nghiệp đang rộng mở bỗng chốc tan thành mây khói. Cái làn ranh giữa sống chết tựa như một bức màn vô hình, có thể kéo người ta từ phía này qua phía bên kia một cách đột ngột mà hỏng cần báo trước. Mình hỏi Chính có sợ không thì Chính bảo rằng nếu giải thích theo toán học thì con người là một đồ thị hàm số còn theo duy tâm thì là số mạng. Nghề của Chính nguy hiểm quá, nếu cứ giám sát thi công thì không tránh khỏi rủi ro. Chính phì cười và nói chính vì vậy mà Chính mới tính học kinh doanh để đổi nghề. Ờ, biết rồi. Chính chọn học vấn làm con đường tiến thân thì Tr biết rồi. Hồi đi học Chính vẫn học giỏi lắm mà. Tr còn phải ngưỡng mộ tài học của Chính dài dài. Tr thì biết học hành gì đâu, chỉ biết đọc sách, nghe nhạc. Tệ lắm hén.

11g. Nằm nghe bài Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng. Trời mưa ầm ầm. Mệt rồi, ngủ thôi. Nghĩ ngợi nhiều làm chi. Biết ngày mai mình có tồn tại đến cuối ngày hay không?


 

 da1uhate
 member

 REF: 226463
 09/29/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngồi download mấy bản nhạc, hừ! cái net chạy như rùa, còn tệ hơn rùa nữa chớ, ở công ty mình down chỉ có 30 giây thôi.

Chiều thứ Bảy. Hỏng biết mần gì. Mới đi mua con sâu bằng bông tặng sinh nhật Trúc. Trúc làm mình thất vọng nhiều. Lần này cũng không phải là lần đầu. Dù sao thì cũng là bạn bè. Cả tháng nay mình thực sự lười biếng. Đi chơi nhong nhong, nhiều khi không còn thời gian để trả lời email hay làm thơ nữa. Mà cái hứng làm thơ nó cũng đi du lịch luôn rồi. Ngày trước có sư phụ, sư phụ xướng rồi biểu hoạ thì còn làm đều đặn, bây giờ tung tăng chỗ này qua chỗ kia, dòm ngó xíu rồi chạy ra liền.
Bữa nay vô blog coi chơi. Mình có blog vậy mà mình lại quên. Tới hồi nhỏ Trúc nhắc mình mới nhớ. Coi trong list friend thấy tấm hình Thoa. Lúc này Th nhìn già dặn ghê. Ra dáng sếp rồi. Nghe Thuỵ Anh nói là Th đi công tác ở Mã Lai 3 tháng. Lúc này mình có biết tin tức gì của Th nữa đâu. Có lẽ Th còn ghét mình nhiều, có khi còn giận nữa. Nếu ngày đó mình không phản kháng lại những điều Th nói thì sao nhỉ? Th sẽ vẫn cười hiền với mình? vẫn rủ mình đi bơi, đi uống cafe? vẫn sẵn sàng làm những gì mình muốn? Có lẽ Th sẽ không như vậy. Th quá khác mọi người. Th sẽ cảm thấy mình không xứng đáng để hưởng những điều đó nữa. Mình không thể sống như Th được. Mình phải giao tiếp với người khác nữa chứ, đâu thể mình chỉ có một mình Th là bạn. Và khi người ta hỏi về Th, mình không thể nào nói dối mãi được. Mình sợ cứ phải che giấu một điều gì đó, mà tại sao Th lại lấy những điều đó làm quan trọng? Thực sự khó hiểu. Nếu mình có thể hiểu và thông cảm với Th thì người khác cũng vậy mà.

Trời ơi, ngồi chai đít mà hỏng download được một bài nữa, chán ơi là chán.


 

 da1uhate
 member

 REF: 226917
 09/30/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hà hà, hôm nay tui down nhạc được rồi. Không tệ lắm, có lẽ hôm qua server của họ bị hư.

Mới có 6g sáng mà TH đã gọi. Thì ra là cô nàng đang ở Sg. Vậy mà hôm thứ 7 cứ úp úp mở mở làm tui tưởng bả ở Qui Nhơn quởn quá hỏng có chuyện làm nên xạo với tui là vô Sg chơi. Quen nhau qua nhóm chat ở tialia nhưng mấy lần TH vô Sg tui đều bận việc không thể gặp bạn được. 7g rưỡi có mặt ở khu Đề Thám. Gọi điện thoại hỏi địa chỉ khách sạn rồi kêu taxi chạy qua đó luôn. Hừm, cũng tại tui hỏng đi được xe honda nên mỗi lần muốn đi đâu là phiền phức và tốn kém. Ngồi ở quầy tiếp tân đợi nàng make up. Cửa thang máy xịch mở. TH bước ra. Trời ơi, diễm lệ quá sức tưởng tượng của tui. Tóc dài ngang lưng uốn quăn từng lọn lớn rất ư là model, quần jean, áo thun màu đen dài tay, người dong dỏng cao, ốm, gương mặt thanh tú, nước da trắng hồng, ngó kỹ thì thấy có trang điểm nhẹ. Ngoại hình như dzì tui còn chấm nữa huống chi ông Chuột khó tánh (chắc ổng hỏng biết là 2 đứa đang gặp nhau). Sao nhìn ở ngoài đẹp hơn trong hình nhiều vậy cà? Hì! Nhìn lại tui, í chời ơi, lùn nè, mặc áo ba lỗ nè, quần lửng tới gối nè, mang túi Cái Bang nè, giày xăng đan xẹp lép nè, hic... hỏng có xíu gì ỉu địu thục nữ như người ta hít. Nhưng kệ, tui đâu có đi với trai đâu, cần quái gì phải chưng diện ỏng ẹo cho mệt.

Nàng rủ đi ăn sáng, ừa, nhưng để coi, cái khu phố Tây này tui hỏng rành lắm. Nàng rủ đi ăn Phở 24. Ok, chơi luôn vì tui cũng đang đói bụng mờ. Ăn xong tui lịch sự mời nàng đi uống cafe. TH nói hỏng hỉu sao Chuột có thói quen uống cafe, ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ mà hỏng biết chán chứ nàng thì ngồi một tí xíu là đã thấy buồn ngủ rồi. Ờ, ông Chuột hợp tánh tui, khoái lê la chùi quần ở mấy quán cafe, bởi vậy hồi trước tui với ổng chà lết ở cafe cũng hơi bị nhiều. Dắt nàng tới quán quen, giới thiệu rằng "đây là quán mà hồi xưa tui hay ngồi với cái đám phụ nữ hỏng ra phụ nữ, đàn ông hỏng ra đàn ông nà". Nàng phì cười. Nàng cũng biết quá khứ của tui mờ. Mà có gì đâu để phải giấu diếm, tui vẫn là tui thôi. Ngồi chưa được nửa tiếng thì nàng đòi đi mua quà cho thằng cháu 3 tuổi con bà chị ở quận 7 vì chút nữa nàng sẽ qua đó chơi. Mua đồ cho con nít hả? Hỏng phải lãnh vực của tui, tui cũng hỏng biết ở đâu để chỉ cho nàng. Kêu taxi chở 2 đứa qua nhà sách Nguyễn Huệ. Hè hè, chỗ nào chứ chỗ ni là tui rành lắm. Dắt nàng lên quầy thiếu nhi. Nàng lựa tới lựa lui nhưng hỏng được. Tui cũng phát rầu. Hồi nào tới giờ tui có phải đưa người đẹp đi shopping đâu, toàn là ngược lại hông hà. Lộn trở ra, 2 đứa dắt nhau qua Tax. Lại đi qua mấy tầng lầu. Nàng mua phim hoạt hình. Trời, không ngờ thục nữ nì phái coi phinh quạt quạ. Đi thẳng lên tầng bán đồ chơi con nít. Nàng thì hí hoáy lựa. Còn tui thì đứng dòm đồ mỹ nghệ. Hừ, nghe mùi sơn dầu nhức cả đầu. Nàng lựa cho thằng cháu mô hình hoả xa. Thế là xong nhiệm vụ, mừng hú hồn. Kêu taxi qua quán Ngon vì hứa đãi nàng ăn trưa ở đó. Nàng ăn có vẻ ít. Hình như không hạp khẩu vị. Nàng nói Sg nấu ăn hay bỏ đường nên vị ngọt nhiều quá. Ủa, vậy sao? Tui cũng nghe người ta nói vậy nhưng tui có đi đâu xa khỏi Sg đâu mà biết.

Đưa nàng về khách sạn thì cũng 11g. Nàng xếp dọn hành lý để trả phòng. Tui đứng dòm nhà người ta qua khung cửa sổ. Từ trên cao, trông Sg chẳng khác gì đống xà bần lởm chởm. Lố nhố mái cao mái thấp chẳng theo bất kỳ trật tự nào. Hỏng biết người bạn của tui ở đang trong cái nhà nào nữa. Nàng xếp hành lý xong thì cũng ra cửa sổ đứng cạnh tui. Nàng nói gì đó về Chuột, về nàng. Đại khái là mấy chuyện này tui đã nghe ông Chuột kể rát tai rồi. Tui thấy tay nàng đeo nhẫn ở ngay ngón áp út. Thế là có chồng rùi hỉ? À, thì ra là mấy lần vô Sg để làm giấy tờ đoàn tụ. Khỏi đợi nàng nói tui cũng đoán ra. Người nàng lấy tui biết mà cũng hỏng biết luôn. Hơ hơ... Gã đó bị tui chửi một lần trên net vì hành động thô bỉ. Chuyện qua lâu rồi, hỏng biết vì sao hắn lại giở trò vô liêm sỉ như vậy nhưng tui nghĩ chỉ do ghen tuông thôi. Úi chao, mệt nhỉ. Yêu đương chi để sanh đủ thứ chuyện rắc rối.

Nàng đang tỉ tê nỗi lòng và xin tui đừng kể cho mấy người bạn trong tialia rằng tui có gặp nàng thì ông anh ruột thừa của nàng tới. Anh ta đến để đưa nàng qua nhà bà chị. Ok, chia tay. Nàng đi theo ông anh. Còn tui thì ngoắc taxi qua chợ Bến Thành. Lâu quá hỏng đi chợ Sì Gòn chơi rồi. Chợ đông khách ghê. Xí xô xí xào loạn xì ngầu. Tui hỏng biết người ta nói gì nữa. Mấy bà bán hàng thấy tui đi ngang thì nói câu gì đó có vẻ như mời tui mua mà tui chẳng biết bả nói gì. Không lẽ lại biểu "Thím ơi, mần ơn nói tiếng việt dùm con, thím nói tiếng Tây con hỏng hỉu". Ở cái chợ này tui chỉ khoái mua kẹp tóc thôi. Nhìn quầy kẹp cài mà phát ham. Tui lựa cái kẹp có chút nị cỡ một lóng tay mà cũng bị chặt đẹp: 12 nghìn! Tính lạng qua nhà sách Khai Trí ôn kỷ niệm ấu thơ nhưng trời mưa quá xá. Thôi, dìa. Shopping hoài tui cũng chóng mặt lắm rồi. Lượn tới lượn lui mà phát mệt, hơ hơ... tui cần được ngủ, bùn ngủ ghê luôn...


 

 da1uhate
 member

 REF: 227134
 09/30/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
"Em ăn cơm chưa?" Mình thù câu này. Sinh nhựt người ta mà người ta hỏng thèm nhớ. Mình nhắn tin chúc mừng thì cảm ơn lấy lệ rồi hỏi "Em ăn cơm chưa?" Không ăn thì chết sao? Thôi, chịu hết nổi rồi. Sao con người này lại làm mình bực bội đến như vậy chứ? Khô khan tới mức không thể chịu nổi, vậy mà ban đầu gặp mình lại nói chuyện thơ văn sách vở mới trớ trêu làm sao. Ai cần quan tâm chuyện ăn uống cơ chứ? Một ngày xảy ra biết bao nhiêu chuyện thì không hỏi. Hừm! Cách xa mình 70 cây số, mình đi đâu làm gì cũng hỏng thèm quan tâm. Hỏi tới thì nói là "tin tưởng nhau". Tin nổi hông?

Quyết định cuối cùng: mình đổi sim điện thoại. Không muốn liên lạc với con người này nữa. Người ta làm mình bực bội nhiều quá. Đàn ông là vậy sao? Nếu thật vậy thì chán nhỉ?

2g sáng. Bỗng dưng phát run. Trùm mền kín mít và vẫn run. Trời ơi, mình bị chứng bệnh run giống như Má rồi. Cơ thể mình ngày càng yếu đi, trời mưa một chút là ớn lạnh. Hừ! Không có gì đáng ghét bằng không có sức khỏe. Sao mình hỏng giống Ba nhỉ? Ơ, mà Ba khỏe là phải rồi. Ăn uống làm việc nghỉ ngơi điều độ, đâu có như mình. Lúc ăn hổ lốn, lúc đói cả ngày. Lúc ngủ li bì, lúc thức như ma trơi. Chắc mình sẽ chẳng thọ đâu. Cầu trời cho sống qua 30 thôi. Lo lắng cho Ba Má đầy đủ rồi thác gởi về đâu cũng được. Sống lâu chật đất, nhìn sự đời nhố nhăng còn thêm phiền nữa.


 

 da1uhate
 member

 REF: 227733
 10/01/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
17g30'. Đang tán nhảm trong net thì điện thoại reng.

Con nghe Má ui!

Ờ, Má đọc email thấy con định cuối tuần này về chơi hả?

Dạ, có gì hông Má?

Cuối tuần này chắc hỏng được đâu vì Má phải phụ dì Mai lo đám Thất cho thằng Chinh. Tội nghiệp dì dượng bây giờ chỉ còn lại hai ông bà già.

Nếu Má bận thì thôi, bữa khác con về chơi cũng được.

Sao Má hỏng nghe con kể gì chuyện ở Sài Gòn hết vậy? Thằng Sơn có hay về hông?

Ảnh bận công việc nên mấy tuần nay hỏng có về.

Vậy nó có gọi điện thoại về hông?

Cũng không luôn (câu này hơi xạo, hehe)

Nếu nó như vậy thì đừng thèm để ý nó nữa.

Hìhì... thì con có để ý ai đâu.

Con đang ở đâu đó?

Con ở công ty

Giờ này còn làm việc hả?

Đâu có, chơi bời chút thôi.

Ờ, vậy Má thôi nha.

Dạ, Má.

***
19g30. Điện thoại lại reng. Má gọi lần 2.

Con đang ở đâu đó?

Con ở nhà

Sao Má gọi điện thoại bàn hỏng bắt máy?

Má đừng gọi vô cái máy đó, con hỏng bắt đâu.

Con có nhớ Má dặn con mua đồ gì chưa?

Dạ nhớ mà.

Đâu kể lại nghe coi.

Nước tương Maggi đặc biệt cho nhà mình và chị Hai, bánh Ritz, sữa ngũ cốc cho Ba, sữa Anlene cho Má, dặn bé Nhỏ mua cho Ba cặp pin bỏ vô máy đo huyết áp. Má còn muốn mua gì nữa hông?

Ờ, được. Nhớ vậy là tốt rồi. Con đang làm gì đó?

Con có làm gì đâu.

Hỏng làm gì sao không đi học Anh Văn?

Thôi, học tốn tiền lắm.

Mày làm biếng nên sợ tốn tiền phải hông?

Trời, ai nói với Má con là con làm biếng. Học có chưa đầy 3 tháng mà tốn hết chai rưỡi, học vậy phí quá, để con học làm thầy bói mai mốt ngồi coi bói cho Má lượm tiền thiên hạ hén. há há ...

Tào lao không hà

Thôi, con hỏng học Anh Văn đâu, trời mưa hoài, chán lắm.

Ờ, mưa hoài đi học cũng cực ha. Hỏng học thì thôi. Má dặn nè, nếu con thấy đau bụng mà phía bên phải thì con phải gọi điện thoại cho em hoặc cho bạn để ngừoi ta đưa con đi khám nha. Coi chừng bị đau ruột thừa đó. Bênh đó cấp tính, hỏng phát hiện kịp thơi là dễ chết lắm, giống con của bạn Má đó.

Rồi con biết rồi, con khỏe như trâu đó mà, có bênh chi đâu mà Má lo.

Ừa, vậy Má thôi nha, làm gì thì làm đi nhưng phải nhớ lời Má dặn đó nghen con

Ok, Má.

***

Tội Má ghê, lúc nào cũng lo cho con gái. Vậy mà con gái lúc nào cũng lo tào lao, chẳng chịu nghe lời Má gì hết. Lục trên nóc tủ quyển mẫu áo len coi có kiểu nào đẹp mà dễ dễ làm hông thì làm một cái tặng Má. Kiểu thì có nhiều, mẫu nào cũng đẹp hết trơn nhưng khó quá, nhìn bản vẽ hỏng biết làm. Hừ! Đáng đời chưa. Cái tội chưa học bò đã lo học chạy. Mua quyển sách mẫu của Tàu rồi bây giờ dòm chữ Tàu như khỉ đọc báo. Chắc để ghé nhà sách mua quyển mẫu Việt Nam coi sao.

5g sáng. Điện thoại reng. Lần này hỏng phải Má gọi mà là Alarm. Chời, muốn ngủ nữa quá hà, hỏng thích dậy sớm, ghét ghê. Nướng thêm 2, 3 phút. Người ta hay dậy sớm làm gì nhỉ ? À, "dậy sớm học bài là một thói quen tốt". Còn mình hả? Cái thời đó qua lâu òi, bây giờ dậy sớm tập thể dục. Thể dục hỏng phải vì muốn đẹp đẽ như ai mà chỉ vì: "Eo ôi, lạnh quá! Nếu hỏng tập thể dục cho người nóng lên thì làm sao dám tắm gội buổi sáng, hỏng lẽ vác cái xác thúi lên công ty?" Mình sợ nước lạnh lắm cơ nhưng bật máy nước nóng thì hỏng muốn đâu. Kẹo mờ, tiết kiệm điện là tiết kiệm tiền, hê hê...

***

15g05'

Mấy sếp đi họp. Ta tha hồ tung wành. Ông Duy thong thả:

A.Duy: Đang làm gì vậy Trang?

Hỏi kỳ anh Duy, đang làm việc chớ làm gì?

A.Duy: Chà, coi bộ em làm cái đó sướng dữ ha.

Sướng gì, làm cái đồ quỉ này phải sử dụng hết 2 tay. Còn làm Mí Ồ thì chỉ cần một tay thôi ông, tay còn lại để dành gỡ ghẻ. Anh thấy cái nào sướng?

A.Duy: Quí mẹ ơi. Tuyền, Tr nó nói chuyện gớm quá, chời ơi, ở dơơơơơơơơ...

Hè hè... Dơ gì, ai biểu ông hỏi, ha ha...

Bé Mai nhào vô.

Mai: Tr thích màu gì nhứt?

Ý đồ mờ ám gì đó nhỏ? Tính chơi tui hay sao? Mắc gì hỏi màu?

Mai: Chơi gì đâu, hỏi coi thích màu gì thôi mà.

Tui cảnh giác lắm à nha. Vậy chớ bé thích màu gì?

Mai: Mai thích màu xanh da trời pha xanh lá cây. Chị Tuyền thích màu gì?

Tuyền: Chị thích màu cam.

Mai: Rồi, Tr?

Tui thích màu xanh da trời.

Mai: Hà hà, con nhỏ này được 20 ngàn. Màu xanh da trời pha xanh lá cây được 500 ngàn. Chị Tuyền màu cam được 200 ngàn.

Ê, dậy tui thích lại nhen. Tui thích màu xám pha màu đen.

Mai: Con nhỏ này nó chuyển qua thích đô kìa chị.

Tuyền: Ha.. ha... coi chừng tờ 1 đô là còn thua 2 chục ngàn luôn đó.

Hic... hic... sao mấy người hỏng nói trước. Đương không hỏi ai biết đường mò. Chơi xấu quá, làm tui về chót rồi. Hừ! Màu xanh hay màu cam gì thì bây giờ móc tiền trả tui đi, mấy người còn thiếu nợ tui nhiều chầu lắm đó. Thôi, lẹ lẹ dùm.

M: Ê, nó đòi nợ kìa chị, nó ỷ nó là chủ nợ của 2 chị em mình, thôi để lãnh lương đi nhen pà, hàhà...



 

 da1uhate
 member

 REF: 228208
 10/02/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sáng nay thấy trong người sao hỏng được mạnh như mọi ngày. Vừa muốn ăn sáng vừa hỏng muốn ăn sáng. Ăn thì ngán quá mà hỏng ăn thì chút làm việc ngồi khổ vì đói. Hừ! kiểu này chắc là thích ăn đất rồi. Vô Sở làm lại chưa thấy ai mở cửa. Hời, chán cái lũ IT này. Mình biết tỏng là tụi nó đang ngồi ngoài Hội Quán mà. Thôi kệ tụi nó, mình qua Hội Quán ăn sáng luôn cho rồi. Úi chua choa, bữa nay chú mở nhạc Pháp nữa. Chú lựa toàn bài độc không hà.



Chú thấy con ra ăn nên chú mở nhạc Pháp đó

(cười) Thiệt hông chú?

(cười) Cũng tình cờ thôi, lâu rồi chú mới mở lại, chắc cũng phại mấy tháng rồi.

Nhạc hay quá chú ơi.

Ừa, thôi con ăn đi, chú vô trong coi công việc chút





La Vie En Rose

Quand Il Me Prend Dans Ses Bras,
Il Me Parle Tout Bas
Je Vois La Vie En Rose,
Il Me Dit Des Mots D'amour
Das Mots De Tous Les Jours,
Et Ca Me Fait Quelques Choses
Il Est Entre Dans Mon Coeur,
Une Part De Bonheur
Dont Je Connais La Cause, C'est Lui Pour
Moi, Moi Pour Lui Dans La Vie
Il Me L'a Dit, L'a Jure Pour La Vie,
Et Des Que Je L'apercois
Alors Je Sens En Moi, Mon Coeur Qui Bat...
Des Nuits D'amour A Plus Finir
Un Grand Bonheur Qui Prend Sa Place
Les Ennuis, Des Chagrins S'effacent
Heureux, Heureux A En Mourir




 

 da1uhate
 member

 REF: 228980
 10/03/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mệt mỏi, buồn ngủ, chán chường. Tự nhiên thấy hỏng thích cái gì nữa.

Hôm qua thấy anh trai làm bài thơ Đạo Thiền. Thơ hay. Sáng đi làm lận theo trong giỏ quyển sách của thầy Thích Thanh Từ để lúc nào rảnh thì đọc. Biết chừng nào mình mới có trình độ của anh trai đây? Mình cũng mê Phật học, mê làm thơ, mê nghe nhạc, mê nấu nướng, mê thư pháp, mê đan móc áo len,.. nhưng dạo này hình như là mê phá bỉnh hơn thì phải, nghiệm lại thấy toàn làm chuyện nhảm nhí hông hà.

Hừm! Chắc đóng cửa chỗ viết nhựt ký này quá. Hình như nó làm mình phí thời giờ thì phải.

12:52AM 04/10/2007


 

 da1uhate
 member

 REF: 234459
 10/12/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Saigon, 12/10/07



Ngọc đưa thiệp hồng. Ráng nở nụ cười gượng gạo. Ngọc vui vẻ nói rằng 2 người đã mua được nhà riêng. Ngọc còn nói sẽ viết email để tâm sự nhưng vì lu bu quá nên chưa làm được. Nhìn thẳng vào Ngọc. Chợt thấy lòng chùng xuống. Ngọc ốm đi nhiều. Đôi mắt đẹp như nhung lộ rõ vẻ mệt mỏi. Mà cũng phải thôi, công việc rồi đám cưới nữa, biết bao chuyện phải lo.



Có nên đi dự không nhỉ? Những mâu thuẫn trong công việc đã dẫn đến sự rạn nứt tình cảm bạn bè. Lạnh lùng đi ngang qua nhau ở hành lang mà không hề nói nửa lời. Có lẽ chỉ nên tặng một món quà nhỏ trước ngày cưới và vắng mặt trong tiệc mừng. Ngọc vẫn thích nước hoa. Một tặng phẩm như vậy có thể làm Ngọc vui hơn là một khuôn mặt ó đăm với nụ cười giả tạo xuất hiện giữa đám đông. Có lẽ vậy thì hay hơn...



18:31. Bên ngoài trời dần tối. Bầu trời vẫn u ám với từng đám mây đen kịt như gầm gừ đe dọa một cơn mưa lớn khủng khiếp. Cảm giác tịch mịch thê lương... Buồn!




 

 amoremio
 member

 REF: 234480
 10/12/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Da1uhate ơi,

Cho PC xin lỗi đã đường đột vào NK của bạn, tại PC muốn làm quen với bạn đó. Bạn biết không, chính PC cũng đang muốn đóng NK, nhiều khi viết NK không biết để làm gì nữa, buồn buồn thì viết, viết xong lại thấy mình ... buồn thêm, không tìm thấy vui vẻ. Mai mốt PC dùng NK để học ngoại ngữ và post nhạc thôi, hy vọng như vậy sẽ vui hơn.

Ghé thăm Da1uhate biên đôi dòng, hy vọng sau này có dịp ghé thăm nữa nếu được phép, mến chúc Da1uhate cuối tuần có nhiều niềm vui nhé.


 

 da1uhate
 member

 REF: 235048
 10/13/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chào PC,

Bạn tính đóng nhựt ký của bạn hả? D nghĩ viết nhựt ký là để giải tỏa tâm sự trong lòng mình đó bạn à. Thiệt tình là ngày nào D cũng ngồi nói chuyện trong tư tưởng của chính mình. Hồi xưa, D luôn nói với một người, bất cứ cái gì D cũng kể lể với người ta nhưng chỉ là trong tâm tưởng của D thôi. Rồi sau này thì D chuyển qua tự nói với chính mình. Bởi vậy viết nhựt ký cũng là để D viết ra những gì D nghĩ trong đầu, đôi khi D cũng ghi những gì vui vui để đọc lại thì nhớ.
Bạn tính để nhựt ký như một chốn riêng phục vụ cho giải trí và học tập cũng tốt mà. Nếu bạn thích thì cứ ghé đây nói chuyện với D, D ưa nói chuyện lắm (hình như là tánh thích nhìu chiện giống cf thì fải, hì hì...). D cũng thích có nhiều bạn nữa cho nên D hay đi lang thang trên net, D có mặt ở nhiều diễn đàn nhưng chủ yếu là thơ thẩn hông hà, bởi vậy D mới nói là D hay làm chuyện tào lao đó, đi chỗ này chỗ kia chọc phá thiên hạ, chỗ nào thấy quậy được là xáp lại liền. Ở đây, D ít bạn bè lắm, hình như chỉ có mỗi cafekho thôi.


 

 amoremio
 member

 REF: 236146
 10/15/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Da1uhate mến,

Thật vui vì D cho phép PC ghé thăm, PC cũng có ít bạn ở đây lắm, tình cờ biết D, đọc NK của D thấy giống của CFK, 2 bạn có cách viết khôi hài suy nghĩ như nhau đó, cách viết theo kiểu miền nam quen thuộc lắm và tính bạn rất bộc trực thẳng thắn, PC rất mến. Trước PC cũng có mấy đứa bạn như vậy, giờ chẳng còn ai nên buồn ghê, nếu D cho phép PC sẽ ghé thăm tán dóc tào lao cũng vui rồi.

PC biên NK cũng tự nói chuyện một mình, nhiều lúc buồn, viết lan man lung tung, nhưng lại không biết viết khôi hài như hai bạn....

Mai mốt PC tình nguyện vào đọc NK của D thường xuyên đó nhe, hihi... PC không biết làm thơ nhiều nhưng post hình+nhạc góp vui thì ....sẽ cố gắng thử :-)...


 

 da1uhate
 member

 REF: 236797
 10/15/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
PC cứ tự nhiên ghé chơi nhen, D bị tên cafe treo cái nick hết 3 ngày giờ mới vô nói chuyện được. Cf chết bầm, mắc dịch, mắc toi, tui ghét ông! grừ!!!

---

Tự nhiên nhớ con Bê quá xá. Hỏng qua chơi thì thôi, qua thì ngồi bùn bùn lại thấy nhớ cái miệng chúm chím của nó cười mỗi khi nó làm toán trên net mà được thấy chữ "Tres bien!". Bê là tên ở nhà thôi, chớ tên cúng cơm của nó là Solene Lan Anh Jane + cái họ của ông già tía nó. Tía nó là người Pháp. Nó mang 2 giòng máu trong người, 2 thứ tiếng nói trong miệng. Hễ nó nói chuyện với ông nội bà nội và Tía Má nó thì nó nói tiếng Pháp, còn nó nói chuyện với ông ngoại bà ngoại và tata U, tata Trang của nó thì nó nói tiếng Việt. Tội nghiệp, mới có chút nị (5 tuổi) mà đã phải nói 2 ngôn ngữ. Tại Má nó ưng dìa Sì Gòn ở cho dui nên Tía nó cũng ráng dắt Má con nó dìa. Tía nó phải bỏ làm ở Sở Cảnh Sát bên đó mà trở về nghề cũ là bếp trưởng nhà hàng khách sạn. Mà về SG mần cái gì cho tội con nhỏ hỏng biết nữa, tối ngày bị nhốt trong nhà, không được phép chơi với bạn bè trong xóm (mà cái xóm đó cũng có con nít cỡ nó đâu). Nó đi học rồi về trốn trong phòng riêng. Cho nên tuy là con nít Tây nhưng nó nhát hít hà. Có ai tới nhà thì nó chỉ bẽn lẽn nhìn mà hỏng cười nói cái chi hết.

...

Bê ơi, tata về nha con.

Hông, Bê hỏng muốn. Tata ở lại chơi với Bê đi. Tata chơi cái gì đi, Tata chơi gấu Pooh hông? Tata lựa đồ chơi đi.

Tata phải về, mai tata còn đi làm nữa.

Hông, Bê hỏng chịu. Tata ở đây đi.

Ừa, được rồi. Để tata ra ngoài nói chuyện với má măng Bê chút nha.

...

Giọng nó lơ lớ nghe dễ thương lạ. Bê ơi, Tata nhớ con quá hà.

---

5g chiều. Hết muốn mần cái gì rồi. Hôm nay đám cưới bà Thảo ngồi kế mình. Gởi cho nhỏ Trúc cái phong bì. Xong nhiệm vụ. "Ăn giùm phần tui luôn nha, hì!"
Mở hộp mail ra, mấy cái mail chưa trả lời. Dạo này mình làm biếng email cực kỳ, cũng làm biếng chat nữa. Anh Ù thì lúc nào cũng siêng viết email cho mình. Chơi thân với ổng bao nhiêu lâu rồi nhỉ? À, hơn 2 năm. 2 năm cũng đầy kỉ niệm vui buồn đó chớ.

Nửa tháng nữa là tới sinh nhựt mình. Sinh nhựt lần thứ 25. Già xọm rồi. Mới hồi nào ra đường người ta hỏi bao nhiêu mình còn thỏ thẻ "Em 21" gọn lỏn. Hừ! Vậy là đã hơn 4 năm rồi sao? Kể thời gian nhanh quá, nhanh đến không ngờ. 23 thường là con số không may mắn. Sinh nhựt năm đó mình "quằn quại như chó dại" (kiểu nói của bé Mai). Ừa, có yêu thì có đau khổ mà. Nhưng thử hỏi hết mấy đứa con gái trên đời này coi có đứa nào dửng dưng khi người mình hết mực yêu thương báo cho mình cái tin "anh bị brain tumor". Và trong ngày sinh nhựt không có anh đó mình đã ước điều gì trước cái bánh kem và bạn bè? Chỉ một điều duy nhứt là mong người ta vượt qua được mọi điều bất hạnh. Con tạo xoay vần, giờ mình mới hiểu khi sống trên đời thì phải nếm đủ mùi vị đau khổ, đắng cay, tủi hờn, hạnh phúc thì cuộc sống mới có ý nghĩa. Cũng may là mình cũng biết được cái cảm giác yêu một người nó ra sao, đau khổ vì không có được thứ mình muốn nó ra sao. Rồi thì cuộc đời mình sẽ tiếp theo là gì nữa? Chưa biết. Mình có lấy chồng không nhỉ? Chưa bao giờ mình tưởng tượng ra cảnh mình lấy chồng, sanh con. Lấy người mình không yêu thì sao? Hỏng biết nữa, chắc chắn là cuộc sống sẽ dằn vặt, làm khổ nhau nhiều ghê lắm. Nghe ra thì thấy tệ nhưng sao người ta ưa lấy nhau vậy hỏng biết nữa. Hời, mình chỉ muốn đừng ai làm mình bị tổn thương, đừng ai làm mình phải đau khổ thêm nữa. Một lần trong đời đã là quá đủ rồi.


 

 da1uhate
 member

 REF: 238264
 10/18/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hê hê, mới quăng lựu đạn trong nhà ông Chuột, chắc là huynh A chụp trước rồi, méc cừ wé!

Hình như ngày nào mình cũng phải nghĩ ra trò để phá một ai đó thì phải. Chẳng biết từ khi nào mà mình có cái tật này nữa. Nếu hỏng phá được ai thì lại cảm thấy buồn, bứt rứt, ăn hỏng thấy ngon (giống quỉ ghê). Hôm nay tính ghẹo anh trai vì vụ bị bà Mỹ ủi xe nhưng bị cái database chết tiệt phá đám. Dữ liệu sai tá lả làm sửa muốn chết, chẳng còn tâm trí nào mà xịt thơ nữa. Công việc tháng này cứ rối nùi một cục nhưng mình mặc kệ đó, hìhì... ngon hông. Ai biểu hỏng chịu cắt thêm người để mần, tính trăm dâu đổ đầu tằm chắc, còn phia à nha, 8 tiếng là 8 tiếng. Hỏng kịp deadline giao hàng thì cũng ríu chạng đi mấy cưng. Đâu có ai dại dột làm việc gấp đôi mà lương vẫn i xì đâu, Hứ! Mà mình cũng hỏng có tham vọng lên chức tước gì ở đây, như dzì là phẻ rồi, đứa trên muốn mình làm thì phải đi năn nỉ, vậy oai hơn. Làm project manager hả? Bị chửi xối xả, hic... sợ lắm cơ, đã vậy còn phải làm overtime mỗi ngày mà hỏng có tiền, cái này là càng ngu hơn nữa. Có tiếng hỏng có miếng, tui đâu có dở òm dữ vậy, hehe.

Anh trai thiệt là bậy bạ ghê nơi, bị xe ủi lại đổ thừa "nhờ phước lớn em gái". Dám mai mốt ế dzợ hay cãi lộn dzới "chị dâu" rồi cũng đổ thừa "phước lớn em gái" luôn chắc. Chờ đó đi anh trai, em gái mà hổng chế ra một bài về vụ anh trai bị ủi mông thì "thề hỏng làm em gái anh nữa đó", xí! Ghét.

Nhỏ Yến gọi điện thoại rủ đi sinh nhựt Nguyễn Linh. Nói cho đúng là đi ăn đầy tháng. Hỏng đi, tui giận mấy người rồi. Bạn bè kiểu gì mà khi ăn uống thì thấy đầy đủ lắm, còn khi có chuyện thì hỏng thấy mống nào. Dẹp... dẹp hết! tui xù các cuộc chơi bời của mí ngừ đó, mai mốt đừng kiu tui nữa, tui bực lắm òi.


 

 da1uhate
 member

 REF: 239255
 10/19/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Thời gian sao cứ rơi rụng như lá mùa thu. Nghĩ mà buồn ghê nơi.

Mới sáng sớm mà đã có đứa nhắn tin. Cái gì mà "ngày phụ nữ dziệt nam". Thôi dẹp đi mấy pa, bởi dậy tui hỏng có hạp với cha nụi nào là dzị đó. Làm sao biết tui ưa hay ghét cái gì. Tui ghét nhứt mí cái ngày của phụ nữ Dziệt Nam tại dzì đối dzới tui thì các pa nên coi 365 ngày trong năm đều là ngày của phụ nữ, chỉ còn lại duy nhứt một ngày 366 là dành cho mí pa thôi. Hehe... Ờ mà thử nghĩ coi mơi mốt lỡ ưng ai đó rồi thì sao ta? Mình có cơm bưng nước rót cho người ta hông chời? Chậc ... dĩ nhiên là có chớ, mình còn muốn mặc vớ mang giày cho người ta nữa kìa (như dzị mới tình tứ hehe...). Nhưng phải iu mới được nha, còn hỏng iu là tui cóc cần để ý coi mí người ăn cái gì, mặc cái gì đâu.

Tuần sau là công việc ngập đầu, phải làm overtime có trả tiền òi, chời ơi, sắp có tiền mà sao tui hỏng thấy dzui tẹo nào. Kỳ quá đi.

Mở Khối Tình Trương Chi nghe cho quên sự đời coi. Cả tuần nay nghe có một bài mà hỏng biết chán, bài nhạc sao mà hay lạ lùng.

---

Chiều thứ Bảy rồi. Chẳng có cái hẹn nào. Đợi xíu bớt nắng qua hồ bơi. Nửa tháng rồi mình mới đi bơi à nhen. Ừa, bơi đi cưng, bơi cho đã rồi chuẩn bị từ tuần sau là cưng cày trối chết.

Đang nghe bài Em Rất Nhớ Anh. Trời wơi, hỏng ngờ mình cũng sân si vô mấy bài nhạc mà mình thường cho là "nhảm ruồi". Hơ hơ... đi đâu cũng bị nghe, nhà sách, siêu thị, vô công ty cũng bị nghe luôn, hỏi sao hỏng "tự kỷ ám thị" chớ. Mà thấy bài này cũng dễ sương, có gì đó hồn nhiên, tình củm trong sáng, hỏng vẩn đục kim tiền, kể cũng hay.

Chết! Mém chút nữa là quên vụ ngày mai phải qua nhà văn hóa Phụ Nữ xin học nữ công gia chánh. Mình ưa mấy môn nì lắm. Anh trai biểu là phải biết nấu ăn Tiệc. Ờ, nấu ăn tiệc thì nấu ăn tiệc chớ sợ gì, chỉ sợ nấu Lục Tàu Xá thôi hà, hihi...


 

 12a4h
 member

 REF: 239963
 10/20/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

da1uhate ơi, nghe đi nè, tặng đó.

Pour l'amour d'un garçon
Helène Rolles


Thích hông?



Pour l'amour d'un garçon!

Une fille,
ça a le coeur tout rempli de chansons
qui refleurissent à toutes les saisons,
pour l'amour d'un garçon.

Une fille,
ça a les yeux tout remplis de bonheur,
quand, un matin, elle sent battre son coeur,
pour l'amour d'un garçon.

Ca peut, parfois, n'être plus que chagrin
lorsque personne ne lui tient la main.

Une fille,
c'est si fragile et si tendre à la fois,
et ça peut tellement souffrir quelquefois,
pour l'amour d'un garçon.

Ca peut, parfois, n'être plus que chagrin
lorsque personne ne lui tient la main.

Une fille,
ça peut aussi avoir le coeur brisé
et passer toutes ses nuits à pleurer
pour l'amour d'un garçon.

Une fille,
ça rêve de passer toute sa vie,
sans dire un mot, tout tendrement blottie
dans les bras d'un garçon.
Toute une vie dans les bras d'un garçon.


 

 da1uhate
 member

 REF: 240061
 10/20/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cám ơn 12a4H tặng D bài nhạc nhen, nghe hay lắm, D cũng chưa nghe qua bài này bao giờ nữa. Mặc dù ưa nghe nhạc Pháp nhưng D hỏng hỉu nghĩa mấy đâu, chỉ thấy thích âm điệu thôi hà.

l'amour=tình yêu
gaçon=đứa con trai nhỏ

-> vậy nghĩa tựa đề bài nhạc là gì vậy 12a? D hỏng biết cách hiểu toàn bộ 1 câu, D chỉ biết lõm bõm do D tự tra cứu tự điển thôi hà. Giải thích dùm D nha.

---

Ngày phụ nữ VN. Nhận 3, 4 lời chúc mừng từ điện thoại nhưng mình hỏng thèm cám ơn cái nào hết. Có lẽ tánh mình vẫn ương bướng, cái gì hỏng thích là hỏng thích, trời có sập cũng vẫn hỏng thích như thường. Định đi bơi nhưng về tới nhà thì cơn lười biếng đùng đùng nổi lên. Đang lừng khừng thì Bo nhắn tin rủ đi chơi. Hè, tưởng ế mà hỏng ế. Bo nì có "hiếu" với mình lắm nhen. Lâu lâu rảnh thì qua nhà chở mình đi uống cafe, đi công tác về cũng mua quà cho mình nữa. Bo dẫn đi ăn tối ở nhà hàng với gia đình Bo. Chời, hú hồn. May mà hồi nãy mình hỏng lựa cái quần lửng và áo sát nách. Tự nhiên thấy ớn lạnh nên mặc đồ kín cổng cao tường, nếu hông thì phơi da trước mặt anh chị em của bạn hả, ngại chít lun á. Gia đình Bo thân thiện ghê. Anh Tuấn thì mình đã gặp hồi đợt về Đà Lạt chơi lần trước, bữa nay thì gặp thêm thằng em trai kế Bo, hì hì nhà này có một khuôn mặt hà, dòm cái là bít lìn. Hừm, hỏng bít khi mình có anh chị em thì họ có giống mình hông ta?

...

5 rưỡi sáng. Ngủ hết được. Chẳng hỉu sao cả tuần nay mình ngủ như ụt. Đi làm dìa loanh quanh với mấy trái xoài, bưởi, hồng, mãng cầu xong là lăn quay ra liền. Sách vở cũng chất đó hỏng giở một trang. Nói coi mấy tập thơ lãng mạn để thử mần thể thơ khác mà cũng hỏng làm được. Nằm suy nghĩ. Chương trình sáng nay là gì? À, nhớ rồi. Đi qua nhà văn hóa phụ nữ. Về ghé Medicare mua quà cho Ngọc. Xong thì đi thăm bé Quỳnh. Chời, lịch dày đặc luôn. Kể ra thì mình cũng bận rộn ghê đó chớ. Nhưng trước tiên là phải đi thăm net. Một ngày hỏng lên net là như thiếu thiếu chút gì đó, hỏng diễn tả được đâu nè.

...

Đọc đi đọc lại cái email của sư phụ. Vậy là sư phụ còn nhớ đứa học trò này sao? Sư phụ khen thơ mình lúc này vượt xa bạn cùng lớp. Sư phụ nhắc nhở những lỗi mình thường gặp. Hoàn toàn không có chút gì cá nhân hay thăm hỏi như mọi lần. Chẳng biết sư phụ có dụng ý gì nữa. Có nên trả lời email cho sư phụ không? Chưa biết nữa, mình thấy nhức đầu, mệt mỏi, tự nhiên cháy đắng cổ họng.

...

Tư lự một chút.

Bạn sẽ làm gì vào những ngày Chủ Nhật? Ngồi tán gẫu ở một góc cà phê quen thuộc với bạn bè? Hay lòng vòng dạo phố cùng người yêu? Hay họp mặt gia đình để ăn uống và nói chuyện xảy ra trong một tuần? Có lẽ người ta là vậy đó. Còn mình thì làm gì? Đi lang thang chỗ này chỗ kia. Bạn đồng hành là chiếc bóng hằn lên những mảng gồ ghề của lề đường khúc khuỷu. Chỉ có chiếc bóng mới hiểu được mình nghĩ gì và mưu cầu điều gì? Một người bạn đã nói "Sẽ đến một lúc em cảm thấy cuộc sống độc thân là buồn đến phát khóc" Ồ, vậy sao? Đâu cần đến lúc nào? Ngay bây giờ em đã buồn đến phát khóc rồi đó chứ. Khóc trong tâm tưởng, trong sự đói khát từ những góc kín nhất của tâm hồn mình.

...

Trở lại với thực tại. Còn hơn nữa ngày Chủ Nhật, biết làm gì đây nhỉ? Móc len? Đọc sách? Dọn dẹp nhà cửa? Đi thăm người thân? Nghĩ ngợi nhiều sẽ làm người ta phát điên đó chứ, mình cần được thư giãn...


 

 12a4h
 member

 REF: 240193
 10/21/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

da1uhate ơi, 12a4h chỉ cảm nhận bài hát bằng tiếng Pháp, mỗi ngôn ngữ luôn có cái hay riêng của nó, nên dịch ra thì sự cảm nhận ko còn nguyên vẹn nữa, 12a4h dịch ra thoát ý cho da1uhate nha, vì nếu dich sát ý thì ko còn thi vị nữa, một chút hiểu biết thôi, chắc chắn ko thể so sánh với dịch giả rồi, hy vọng có thể làm da1uhate hài lòng.

POUR I'AMOUR D'UN GARCON !
VÌ TÌNH YÊU MỘT NGỪƠI CON TRAI


Une fille,

Một đứa con gái (người con gái)

ça a le coeur tout rempli de chansons

Là chứa đầy những bài hát trong trái tim

qui refleurissent à toutes les saisons,

Nó lại nở hoa tất cả mọi mùa

pour l'amour d'un garçon.

Cho tình yêu một người con trai

Une fille,

Một đứa con gái

ça a les yeux tout remplis de bonheur,

Là chất chứa trong đôi mắt đầy hạnh phúc

quand, un matin, elle sent battre son coeur,

Vào một buổi sáng, nó cảm thấy trái tim xao động

pour l'amour d'un garçon.

Cho tình yêu một người con trai

Ca peut, parfois, n'être plus que chagrin

Cũng có thể, đôi khi, chỉ là nỗi buồn rầu

lorsque personne ne lui tient la main.

Khi mà chẳng có ai cầm tay nó

Une fille,

Một đứa con gái

c'est si fragile et si tendre à la fois,

Chao ôi cùng lúc là sự mềm yếu và dịu dàng

Et ça peut tellement souffrir quelquefois,

Và như vậy có thể đau khổ biết mấy một đôi khi

pour l'amour d'un garçon.

Cho tình yêu một người con trai

Ca peut, parfois, n'être plus que chagrin

Cũng có thể, đôi khi, chỉ là nỗi buồn rầu

lorsque personne ne lui tient la main.

Khi mà chẳng có ai cầm tay nó

Une fille,

một đứa con gái

ça peut aussi avoir le coeur brisé

Cũng là có trái tim tan vỡ

et passer toutes ses nuits à pleurer

Và từng đêm đã khóc

pour l'amour d'un garçon.

Cho tình yêu một người con trai

Une fille,

Một đứa con gái

ça rêve de passer toute sa vie,

Là mơ ước được trải qua suốt cuộc đời nó

sans dire un mot, tout tendrement blottie

Không nói một lời, chỉ thu mình âu yếm

dans les bras d'un garçon.

Trong vòng tay một người con trai

Toute une vie dans les bras d'un garçon.

Suốt cả cuộc đời trong vòng tay một người con trai.



 

 da1uhate
 member

 REF: 243455
 10/26/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cám ơn 12a4h đã dịch cho D hiểu bài nhạc nha, nội dung dễ thương quá hà.

---

Má nói Ba bệnh. Nghe mà chột dạ. Biết rằng Ba bị căn bệnh này đã mấy năm nay nhưng lần này có vẻ nặng nề quá. Gác công việc lại một ngày để về thăm ba.

Nhìn Ba cử động khó khăn và ít nói chuyện mà tự nhiên mình bật khóc. Cố ghìm lại đừng để ai thấy vì mình ghét nhứt là người khác thấy mình mít ướt. Nhớ lúc nhỏ mỗi lần theo ba ra ruộng để phụ hái ớt thì mình luôn bị Ba bỏ lại sau lưng. Cứ đi một quãng là mình phải co giò lên chạy để đi kịp Ba. Vậy mà bây giờ Ba đi tới đi lui trong nhà cũng phải từ từ. Mới hồi mấy tháng trước Ba còn dẫn mình đi vòng vòng trong vườn khoe mấy gốc cây ăn trái mà Ba vừa mới trồng. Ba và Má đã bỏ công sức cho mảnh vườn để sau này có cây cho cháu ngoại leo trèo. Không biết ngày đó có hay hông nữa, chỉ biết chắc một điều rằng bây giờ ba khó lòng mà đi chăm sóc khu vườn như trước.

Nếu không có Ba Má thì mình có còn về thăm cái mảnh đất mình đã sanh ra và lớn lên không nhỉ? Nửa có mà nửa lại không. Mấy dì mình ở Sg nói rằng vì thời cuộc nên Má mới phải lên trên chỗ rừng rú khỉ ho cò gáy đó. Nơi đó hỏng phải là quê của mình, chỉ là chỗ Ba Má mình đang ở mà thôi. Vậy quê hương là cái gì? Mình hỏng hiểu 2 từ này. Mình vẫn nhớ rõ những kỉ niệm của tuổi ấu thơ nơi vùng đất đó. Bây giờ mỗi lần về thăm Ba Má thì mình chỉ ở trong nhà, chẳng léo hánh qua nhà hàng xóm nữa chứ nói gì đến chuyện đi đâu. Mình chỉ thích nhưng buổi chiều mát mình đi lòng vòng trong vườn cây của Ba, nhìn trời ngó đất mà tư lự một mình. Chỉ vậy thôi, mình không còn thích sống ở đó nữa. Nơi đó làm mình nhớ lại lịch sử, những thăng trầm của cả một miền Nam, nhưng khổ đau đã giáng xuống đầu một đất nước đang phồn thịnh. Nhưng nếu không có những gì đau khổ đó xảy ra thì làm sao có mình? Mình vẫn là đứa sanh ra sau cuộc chiến mà. Sống ở Sg thì sao? Mình buồn, cô đơn vì xung quanh chẳng có ai, đôi khi thèm một bờ vai để gục đầu khóc nức nở cũng chẳng có. Làm người đúng là khó quá. Mình lại nhớ ngôi mộ của người con gái tên Thanh Viên trên khu đồi Dân Sinh. Người đó mất khi bằng buổi mình bây giờ, ra đi thì nhẹ nhàng quá rồi, chẳng biết cô ấy có bạn trai không nhỉ?


 

 da1uhate
 member

 REF: 244025
 10/28/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chết tiệt ghê, mình xí xọn đổi pass hoài làm bây giờ hỏng nhớ được cái pass để đi check pm trong vinagames nữa, hic... hỏng biết tại ai mà tui phải đổi pass nữa nè, ai biểu phá tui chi, hỏng biết đâu, đền tui đi, huhu...

Hôm nay có người nói "hâm mộ" mình. Haha, méc cỡ ghê nơi luôn á. Người "hâm mộ" mình là ai hả? Một người đàn ông trung niên chưa vợ. Mặc kệ người ta, mình hỏng quan tâm, ớn mấy ông trung niên tới tận cổ òi, khô khan, chán ngắt.

---

Sao anh hỏng nhắn tin hay gọi điện thoại cho em? Bộ anh hỏng nhớ em hả? Lúc nào cũng chỉ là em nhớ anh rồi liên lạc trước hông hà.

Bận lắm. Công việc bề bộn anh đâu có rảnh để gọi điện thoại cho em. Sao em không nghĩ rằng anh đi mấy chặng xe về nhà, rồi lấy xe honda rước em đi làm về, chở em đi ăn, rồi sáng ra trở lại làm việc lại không hơn một cuộc điện thoại sao?

Sao anh không để cho em nhõng nhẽo với anh được chút nào hết vậy? Hễ em nói gì hờn trách thì anh lại phản biện liền lập tức. Anh có thấy như vậy là khô khan lắm không?

...

Em mệt rồi, em muốn ngủ. Anh làm gì thì làm đi.

Em ăn cơm chưa?

Em ăn rồi.

Thôi em ngủ đi.

---
Khô khan, chán ngắt, ớn tận cổ...


 

 da1uhate
 member

 REF: 245384
 10/30/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Grừ, lạnh quá chòi. Sáng dậy coi nhiệt độ thấy trong phòng, dưới nhà đều 18°C. Lạnh thiệt. Chưa Noel mà đã như vầy chắc tới Noel còn tê tái hơn. Hừm, hỏng bít ngừ ta có mặc áo ấm khi ra đường hông nữa. Nhưng chắc ngoài chỗ nhộn nhịp đó hỏng có lạnh bằng chỗ nhà mình rồi. Mà mắc mớ gì phải lo cho người ta chớ. Mình cũng đang sụt sùi đây nè. Hic...

Sắp dọn văn phòng. Cả công ty đều dọn qua tòa nhà mới ở gần cổng trước. Bây giờ ở nhà lầu có thang máy, hỏng ở nhà trệt nữa. Chưa biết có ngon lành hơn chỗ này hông nhưng sao giống như ở đâu quen đó, mình hỏng thích sự thay đổi.

Gây với anh trai. Cũng lại chuyện cũ. Hỏng biết sao mà ảnh biểu mình phải bảo vệ sư phụ mặc dù sư phụ sai rõ ràng. Ảnh làm khó mình quá hà. Hồi đó gây ra vụ lộn xộn với sư phụ rồi bây giờ giống như là trách mình hồi đó đã không bênh vực sư phụ. Dạy dỗ người ta mà kì cục quá đi, hồi nào tới giờ ảnh dạy điều gì mình cũng nhứt nhứt nghe theo nhưng lần này mình thấy khó chịu. Làm sao mình biết được lòng dạ con người chứ. Đối xử với ai mình cũng muốn thật tự nhiên theo cảm giác của mình thôi, nếu người ta tử tế và hết lòng với mình thì mình cũng đối xử lại i như vậy.

Thôi, làm việc. Nét lúc này hơi bị cà lăm. Lúc vô được lúc rớt, chán ghê. Mình hỏng muốn vắng mặt trên net vì hễ vắng là người ta email hỏi. Nội viết email trả lời thôi cũng phát mệt, hừ!


 

 da1uhate
 member

 REF: 247091
 11/02/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Nhờ ông Chính cùi chở đi ngân hàng. Ổng bỉu môi.

Tr nên lấy chồng đi là vừa đó. Lấy về để người ta phụ Tr lo cho Ba Má.

Chời, nói nghe hay ghê. Có ông nội nào chịu lấy dzợ chỉ vì để lo cho Ba Má dzợ hông?

Có chứ.

Có ai đâu, chỉ tui coi coi. Xí!

Hề hề, mà nè, dạo này Tr ốm đi phải hông?

Dzô diên quá hà, ai biểu C lo chuyện mập ốm của Tr dậy? Chớ hồi tháng trước ai nói Tr mập hả? Lộn xộn quá.

Chời, C mới nói có bí nhiu mà Tr nói C dzô dziên rồi.

Ừa, hỏng phải sao? Mà dạo này C học hành sao rồi?

Thì cũng bình thường, C mới thi được 3 môn. Có điểm 2 môn. Mà điểm cao hông đó nha, một môn 8, một môn 10.

Giỏi vậy đó hả? Bữa nào được điểm 10 nữa nhớ báo cho Tr biết nha.

Chi vậy?

Để bắt C dắt Tr đi khao ăn chớ chi, haha...

---

Sáng nay trời lạnh, chắc ở nhà Ba Má còn lạnh hơn nữa. Gọi điện thoại cho Má mà hỏng thấy ai bắt máy. Chắc là Má đi mua đồ ăn sáng cho Ba. Ngày hôm qua huyết áp Ba lại tăng. Ba ngồi đối diện mình mà mình hỏi gì Ba cũng chỉ nhìn rồi chẳng trả lời gì hết. Từ bữa Ba trở bệnh tới nay Ba chẳng nói với mình một lời. Mình muốn đưa Ba đi bệnh viện khám tổng quát mà bác sĩ nói rằng Ba nên hạn chế đi lại. Mình đau lòng quá. Chẳng biết làm sao để Ba khoẻ lại nữa. Má cũng ốm đi nhiều vì phải lo lắng, chạy ngược chạy xuôi. Mình bắt Má phải vô nước biển cho khoẻ nhưng Má không chịu.

Còn một ngày nữa tới sinh nhựt mình. Chưa gì mà ông xã của Trúc đã chúc mừng trước rồi. Mình hứa đãi chị Tuyền và Bé Mai ăn sinh nhựt mình tại quán Pizza trên đường Công Lý. Chắc phải gọi cho 2 người đó sớm để lấy hẹn. Hôm nay còn phải đi một vòng qua chợ và siêu thị để mua đồ cho Ba Má. Má mình cần được bồi dưỡng. Thể chất của Má là yếu nhất nhà, nếu Má mà không khoẻ thì mình cũng không biết phải giải quyết chuyện nhà ra sao nữa.

Hình như mình cũng thấy đuối rồi. Hừ! phải ráng lên mới được.


 

 da1uhate
 member

 REF: 248288
 11/04/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày nay năm ấy...

Vào lúc 4 giờ bao nhiêu phút hỏng biết sáng tại trạm xá của một vùng rừng núi xa xôi hẻo lánh có một đứa nhỏ woe woe cất tiếng khóc chào đời. Ba Má nó mừng lắm. Má nó kể rằng nó lúc đó nhỏ chút xíu như con mèo ướt, Ba nó ẵm nó gọn lỏn chỉ trong một bàn tay.

4 năm sau. Nó bắt đầu hiểu và nhớ được những sự việc chung quanh. Nó nhớ nó hay bị Ba nó đánh phạt vì tội đi học hỏng chịu về nhà mà la cà ra ngoài chợ, chỗ bà Ngoại nuôi của nó. Tuy rằng bị đòn nhưng nó vẫn cứ thích ra chỗ Ngoại, nó mến Ngoại nuôi lắm vì nó hỏng biết bà Nội bà Ngoại ruột của nó là ai.

12 năm sau. Má nó tổ chức sinh nhựt lần thứ 12 cho nó. Ba nó mua cho nó cái máy cassette headphone, Ba còn mua cho nó những băng nhạc thiếu nhi để nó nghe nữa. Ngày hôm đó, Má nó kiu nó dậy sớm lúc 4 giờ sáng. Má nó kể cho nó nghe rằng cũng giờ này 12 năm trước nó chào đời.

18 năm sau. Nó đi học ở Đà Lạt. Nó về thăm nhà đúng vào ngày sinh nhựt. Má nó tặng cho nó chiếc nhẫn kỉ niệm năm nó 18 tuổi.

20 năm sau. Nó bắt đầu đi làm ở Sài Gòn. Sinh nhựt nó không có Ba Má ở bênh cạnh nhưng bắt đầu có bạn bè.

Và bây giờ, 25 năm trôi qua. Nó đã đi được hơn 1/3 đời người. Sinh nhựt vẫn không có Ba Má. Có lẽ Ba nó quên sinh nhựt nó luôn rồi. Má nó gọi điện thoại chúc mừng nó kèm theo là tin Ba nó không chịu uống thuốc nữa. Nó bối rối quá. Chỉ biết nói Má dỗ dành Ba uống thuốc. Nước mắt nó lại lăn dài. Nó mít ướt lắm mà. Hay khóc nhè nhưng trước mặt người khác thì nó làm bộ cứng rắn. Nó chỉ ước Ba nó khoẻ lại, Má nó thì luôn khoẻ mạnh. Lúc này nó chỉ cần có bấy nhiêu thôi.


 

 12a4h
 member

 REF: 248694
 11/05/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Chúc mừng sinh nhật vui vẻ.

Waoh, quá chừng là nến luôn, hổng còn chỗ cắm, hihi, 25 cây phải hôn? Chúc da1uhate trong ngày hôm nay hạnh phúc nhất và tốt lành nhất..

mến nhiều!


 

 da1uhate
 member

 REF: 249264
 11/05/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
D cám ơn 12a nhiều nhen, hihi...

D biết một bài nhạc này hay hay, 12a kiếm dùm D version bằng tiếng Pháp được hông? D muốn tìm bài Je pense a toi đó.

...
Đêm quá cô đơn anh mơ về em
Ai bước trên đường anh mơ về em
Anh giống như ưu tư thì thầm chiều nay
Nàng hỡi anh yêu nàng
Xinh đôi uyên ương anh mơ về em
Không gian biến nhanh anh mơ về em
Trăng sao cô đơn anh mơ về em
...
Đêm tối u phiền anh mơ về em
Trong giấc mơ màng anh mơ về em
Điếu thuốc anh cuộn mồi vội vàng
Nhớ em vô cùng
Sáng sớm thức giấc anh mơ về em
Đôi mi khép nhanh anh mơ về em
Em ơi đêm đêm anh mơ về em...


 

 12a4h
 member

 REF: 249569
 11/06/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Hi da1uhate, bánh...hình mờ cảm ơn gì, hihi, tck tìm ra bài hát da1uhate thích rồi nè, nghe thử nha, chúc vui!



JE PENSE À TOI!

Je m'éveille, je pense à toi
Il fait soleil, je pense à toi
On me téléphone, je parle, je pense à toi
Avec elle, je pense à toi
Quelle heure ce soir, je pense à toi
"Où allons-nous ?" me dit-elle, je pense à toi

Je ne sais même plus où tu es
Ni ce que tu deviens
Mais ça n'a pas vraiment grande importance
Nos pas se perdent dans la ville
Vers de nouveaux chemins
Qui ne se croisent que par coups de chance, de chance

Il se fait tard, je pense à toi
Si on rentrait, je pense à toi
Je n'étais pas très drôle ce soir,
Je pensais à toi
On fait l'amour, je pense à toi
Au petit jour, je pense à toi
Je ne dors pas, je pense à toi

Je ne sais même plus où tu es
Ni ce que tu deviens
Mais ça n'a pas vraiment grande importance
Nos pas se perdent dans la ville
Vers de nouveaux chemins
Qui ne se croisent que par coups de chance, de chance


La nuit s'achève, je pense à toi
Même quand je rêve, je pense à toi
Je fume une autre cigarette, je pense à toi
Le jour se lève, je pense à toi
Les yeux mi-clos, je pense à toi
Je ne dors plus, je pense à toi






 

 da1uhate
 member

 REF: 250291
 11/07/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
D cám cơn tck nhìu lắm nha, vậy là D tìm được đúng version hồi xưa D có rồi. Hồi trước nhạc trong comp của D nhiều lắm, tới 4GB lận, toàn là nhạc hay hông hà, nhưng mới đầu năm hard disk bị hư nên mất hết trơn, giờ nghĩ lại tiếc quá chừng.

 

 da1uhate
 member

 REF: 250583
 11/07/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Qua office mới được 3 ngày rồi. Chỗ mới này thì sang, hỏng có tuềnh toàng như chỗ cũ nhưng gò bó quá chừng. Mình lại bị xếp ngồi ngay cái máy lạnh. Hơi lạnh cứ phà phà trên đầu, tay chưn lúc nào cũng như muốn đóng băng, thiệt chán ghê nơi. Bữa nào về tới nhà cũng đã 9g tối. Bạn bè đòi đãi sinh nhựt cũng phải khất lại. 9g thì còn chơi bời gì nữa, với lại mình cũng hết sức rồi, ịch một cái là phê tới sáng hà.

Đọc quyển sách về bênh cao huyết áp của Ba mà thấy ớn da gà. Hic... hỏng biết mình có bị di truyền hông chời. Vái cho mình di truyền của Má đi, huyết áp lúc nào cũng thấp hơn người ta. Í, nhưng mà thôi, chia trung bình cộng giữa Ba Má là được òi, huyết áp thấp phải truyền si-rum, eo ơi, sợ kim chích lắm cơ.

Ai cũng nói mình ốm đi. Mình cũng nhận thấy điều đó nữa. Mấy cái quần mới may hồi tết giờ bị rộng rinh. Mình ghét mặc quần thùng thình, nhìn quái dị lắm, giống như mặc khính của người ta vậy.

Má biểu mình mua comp đi, Má cho tiền. Hỏng biết sao bây giờ lại chẳng muốn có comp để xài riêng nữa. Một ngày ngồi ở chỗ làm đã ôm nó hết 13 tiếng rồi, còn mấy tiếng để nghỉ ngơi mà cũng ôm nó nữa chắc chết mất. Hừm, để từ từ suy nghĩ lại coi. Có cái comp cũng ích lợi lắm chớ. Mình đang muốn học thêm english, nếu có comp thì nghe BBC thoải mái, nhiều khi còn có thể down report của VOA nữa đó chớ. Xời, mình mơ tưởng quá rồi, cái trang VOA đã bị khóa từ lâu, ở VN này thì họ cho mình coi web gì thì mình mới được coi, mà khổ nỗi là toàn mấy trang mình hỏng thích hông hà. Nhờ ông ù "tui là kẻ khùng" down dùm mà ổng ù ù cạc cạc, hỏng biết kiếm ra chỗ temporary để copy files.

Sinh nhựt mình năm nay chán phèo. Chẳng có bạn bè, chẳng có bánh kem, chẳng có nấu nướng. Bữa đó nằm chèo queo ở nhà nhai mấy miếng xoài ngâm đường. Lúc này mình chẳng thích ăn gì nữa. Chị Tuyền nói coi chừng mất sức. Ừa, biết òi. Thì vẫn ăn cơm bình thường đó nhưng hỏng biết sao ăn gì cũng hỏng có cảm giác ngon dở, cứ như nhai giấy vậy.



 

 da1uhate
 member

 REF: 253867
 11/12/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Yến gà gởi mail có mấy bài nhạc để lớp hát chúc mừng đám cưới Nam. Chính cùi cứ hỏi tới hỏi lui rằng có đi đám cưới Nam không? Hỏng biết quan tâm chiện tui có đi đám cưới mần chi hông biết nữa à. Nam có mời tui đâu nà, chắc là ngại đó, hồi xưa Nam hay đi theo ghẹo tui đủ thứ (ý là kua tui), giờ lấy dzợ thì sợ tui hỏi "sao cô dâu hỏng phải là tui?", hàhà... Mà nếu ổng có mời thì cũng xin lỗi là tui đi hỏng được, cả tháng nay tuần nào tui cũng phải đi thăm Ba, bây giờ Ba khỏe rồi thì phải ở lại Sg mà giải quyết công chuyện riêng chớ, nhiều chuyện lắm, kể hỏng hết đâu.

Chí là loại động vật bò sát, có nhiều chưn và dường như đã bị tiệt chủng (tuy nhiên nó cũng có thể tạm trú trên đầu đứa nào hay ở dơ). Má biểu: "Mày hỏng có chí gì hết, nói học tiếng anh mấy chục lần rồi mà Má hỏng thấy lần nào mày thành tài hết". Chời, con hỏng có chí là Má nên mừng đi, có chí thì chỉ tổ gãi tróc da đầu chớ được gì đâu với lại ngày nào con cũng tắm 2 lần, gội đầu 1 lần bằng păng ten mượt mà óng ả, thử hỏi làm sao mà chí sống nổi trên đầu con chớ, hihi...

Học english hở? Thì cũng thích học lắm đó chớ. Mè nheo đòi người ta mua cho quyển sách tiếng anh. Tàn là tiếng anh hông đó nha. Cái gì mà Thi hào Homer và thi phẩm Iliad. Wúy mèn ơi, sách quí hết chỗ nói. Lâu rồi cũng muốn tìm hiểu thần thoại Hy Lạp nhưng sao mỗi lần đi nhà sách là cứ chui tuốt vô chỗ bán sách thơ VN rồi quên tuốt luốt hà. Nhưng nói thiệt nha, trình độ tiếng anh của tui cũng chỉ đủ để đọc truyện, đọc báo, còn đọc thơ bằng english, cảm được cái hay chắc phải đợi nhanh thì 5, 10 năm, chậm thì hai ba chục năm nữa á. Nếu mà người tặng sách cho tui có buồn dzì tui nói thiệt thì cũng mần ơn đừng có giựng hờn tui hen.

Lâu lắm mới vô blog chỗ yahoo. Ở đó có nhiểu người quen ngoài đời. Thấy gương mặt quen thuộc với dòng Suy Ngẫm, len lén vô đọc. Lâu rồi mình chẳng biết người ta ra sao. Thì ra lúc này đang sống ở Mã Lai. Trong cuộc đời mình chỉ ân hận đã làm buồn 2 người. Một người rất hiểu mình, còn một người mình rất thương và cả rất ... nữa. Đây là người rất hiểu mình, nhưng có lẽ vì 2 tâm hồn chỉ là 2 đoạn đường thẳng không song song, chúng cắt nhau ở một điểm và rồi chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa. Cuộc đời là cả tỷ cái đường thẳng không định hướng, cứ vô tư cắt nhau hoặc song song với nhau mà chẳng theo qui luật nào cả. Càng ngày mình càng thấy ngán con người, nhứt là người khác phái, cảm giác không thể tin tưởng được con người cứ ngày càng tăng. Một quyển sách nào đó đã nói "Tình thương là sự cho và nhận". Ai biết có đúng không, lỡ khi cho đi mà chẳng nhận lại thì người ta có buồn, có hận?


 

 da1uhate
 member

 REF: 254376
 11/13/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đi ăn ốc. Kiu 3 món: ốc dừa xào bơ, ốc mỡ xào me, ốc gạo xào xả ớt. Ngồi nói chiện hùi xưa.

- Sao có mí chiện mà tui nhớ rõ ghia lun, chiện hồi 3, 4 tuổi tui cũng nhớ nữa. Tui nhớ hồi nhỏ tui ăn cơm hay ngậm, Má tui chan canh vô tô cơm cho tui mà tui ngậm lâu quá làm tô cơm phình lên, tui lóng ngóng sao làm ụp tô cơm xuống đất, đổ hết trơn. Nhiều khi tui còn nhõng nhẽo "Má đút con ăn đi"

- Còn tui thì hỏng có nhõng nhẽo đòi đút nhưng tui cũng có tật ngậm. Nhiều khi đang ngậm tự nhiên thấy bị tát một cái bốp. Tui còn có thim tật chống tay ngồi ăn, Má tụi chặt tay cái pặc, nguyên cái mặt tui ụp hết vô tô cơm. Phải công nhận là Má tui ra đòn bất ngờ ghia, phải mấy phút sau tui mới hỉu là bị đòn.

...

- Ê, đừng có xài mấy cái khăn lạnh nha. Tụi nó được dùng để lau đủ thứ rồi đó, lau mấy cái miệng mỡ không nà, lau tay mà hỏng biết cái tay đó làm những trò gì nà, lau bàn nà, lau giày nà, í, có khi tui thấy mí ông nhậu còn đưa dzô trong áo lau ..., í ẹ lắm đó.

...

- Ủa, sao ngó qua ngó lại trong quán nì có 3 đứa mình là kun gái dzị? Hic... toàn là phe bên đó hông hà, nói nhỏ thôi, coi chừng hết đường dìa, hehe...


 

 cafekho
 member

 REF: 254434
 11/13/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Pớ, pớ ngừi ta có ngừi hành hạ... con nít dzà ..

Kể chiện bị ba má wýnh nghe giống phin quá..nói xấu pa má một cách tự nhiên, auto quá, chìu tui gọi điện dìa dưới ấy méc... méc méc nè ...

Mừng Ba Má khỏe rùi heng..

Cho cái đấm dô mặt you nè , dám mè nheo tui mua tỉu thiết tiếng anh tặng rùi dìa hỏng biết đọc heng.. (dốt bỳ đặt) Biết sách tiếng anh mắc gấp 6 lần sách tiếng diệt hôn, để đó tui mua được 4 cuốn tiếng Diệt Lam, và 2 cuốn tiếng Lèo.. hớ.. Nói chơi chứ ráng học đê.. học nhiều mai mốt lấy chữ chọi lỗ đầu mí thèng chồng ngu ngu chơi.. hi hi hi .(cừi thỏa mẽn)

--


 

 da1uhate
 member

 REF: 254950
 11/14/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Nhìu chiện, tui nói cái rì thì kệ tía tui, mắc mớ gì tới ai chớ, hứ!
Tui đã thề chờ người tên ... rùi, ông đừng có chù ẻo pậy pạ, coi chừng thụt lưỡi đó cha nụi.

---
Trời mưa lớn, tự tiện cho phép mình nghỉ làm sớm. 5g rưỡi chiều, xách giỏ ra khỏi công ty.

...

Ghé quán cafe quen. Gã phục vụ đưa menu. Hừm, uống gì đây. Để coi có cái món gì gọi là Capuccino hông? Lật tới lật lui, chẳng có. Nhớ mấy lần đi Serenata ngoài Sì Gòn thì có thấy Người-Rất-Hiểu-Mình uống món này. Kiu đại món ưa thích: Sinh tố dừa.

Tiếng phi cơ chuẩn bị đáp xuống phi trường cứ gào rú trên đầu. Dòm quanh quất. Quán vắng teo. Chắc tại trời mưa. Tự dưng ngồi nhớ mấy kẻ khác phái. Góc này mình đã ngồi với Bo nà. Đằng kia thì mình ngồi với Chuột nà. Tuốt xa kia thì mình ngồi với Nghệ Sĩ nà. Ước gì gã đang ngồi trước mặt mình biến ra chỗ khác nhỉ. Biến đi để mình không phải nghe gã lải nhải chuyện ngoài Huế bị lụt, chuyện Suối Tiên có nhiều trò chơi giống Đầm Sen, chuyện kẹt xe... Toàn những chuyện chán như con gián. Mình có thiếu tôn trọng người ta không nhỉ, sao người ta nói gì mình cũng chỉ im lặng gật gật cái đầu giống như đang chăm chú nghe nhưng suy nghĩ thì đã thả cho nó rong chơi tận những ngày xưa xa lắc xa lơ.

Chợt nhớ phía dưới lầu có bán món xoài ngâm. Mình đòi về để đi siêu thị. Gã nói muốn đi theo xách giỏ. Hừ! Thích làm nô tì cho mình hả? Ok thôi. Xách giỏ thì được chứ trả tiền thì: noway (câu này chôm của Người-Rất-Hiểu-Mình nà). Tóm lại mình hỏng muốn gã này mua bất cứ gì cho mình, à quên, gã vừa mua ly sinh tố dừa cho mình.

...

Gọi điện thoại nói chuyện với Má. Má kể chuyện Ba nghe vui vui. Chỉ cần bấy nhiêu thôi thì dường như đã cảm thấy đủ...


 

 da1uhate
 member

 REF: 254951
 11/14/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Khát khô cổ họng vì thiếu nước. Cả ngày chạy tới chạy lui, vừa chỉ trỏ chỗ này chỗ kia vừa làm công chiện của mình. Quá wải! Công việc nhiều lên, chẳng biết làm vì tình cảm hay vì trách nhiệm nữa. Hôm nay mình nói nhiều quá, phải giải thích tùm lum. Mình đâu quen nói nhiều vậy. Hèn chi Má mình thường ví von nghề nghiệp của Má là "bán cháo phổi". Giờ mới biết thương Má đây nà. Hihi...

Hừ! Hừ! Hừ! 1, 2, 3. Thư giãn 5 phút trước khi vào hiệp phụ. Cu li thì dzị đó, xếp xó hỏng chừng còn tệ hơn... hehe..

---

Ngồi trên xe thấy một người chủ và một con chó. Người chủ là một lão bà. Bà có vẻ cưng con chó dữ. Con chó thì lông vàng sậm, chưn cao, hơi ốm. Nó giỡn nhay quá (hìhì, mà hình như mấy con chó thường như vậy). Chủ nó đã mệt, hỏng muốn giỡn nữa mà nó cứ đứng thẳng bằng 2 chưn sau, chồm lên người chủ nó bằng 2 chưn trước. Chắc nó đang nũng nịu "giỡn xíu nữa đi mà". Chủ nó thì đang đứng chống nạnh nhìn xe cộ dừng đèn đỏ. Hỏng biết bà nghĩ cái gì mà chẳng để ý tới con chó. Hồi sau bà mới quay lại, nắm hai cái chưn trước của nó mà mắng yêu một câu gì đó ra chiều cưng ghê lắm. Hic... tự nhiên thèm có một con chó. Hỏng thích chó lông xù, hỏng thích chó nhỏ híu bỏ trong túi, chỉ thích chó cỏ, chó đúng kiểu chó Việt Nam.

TôTô ơi, giờ này mày ở đâu dzị? Chắc là gặp Mẹ rồi hén, hồi xưa Mẹ mày đẻ mày ở trong cái hang đất chỗ gốc cây lý đó. Mẹ mày kỳ lắm, mắc đẻ mà hỏng có báo cho tao hay gì hết, tự tiện làm cái ổ ngoài gốc lý rồi chui vô trỏng. Cũng may là tao phát hiện sớm, chứ hỏng thôi là mày bị lạnh chết rồi biết hông hả? Dalat mùa Noel làm sao mày ở ngoài gốc lý được chớ? E hèm, tao nhớ đứa nào mắc ói khi xe qua đèo Bảo Lộc. Đứa đó hư lắm nha, say xe ngồi rên ư ử. Có anh kia, à không, bạn kia (vì sau này tao thấy bạn đó học chung trường với tao) cho mày uống nước, mày nhớ hông hả? Tao còn nhờ Ba đóng cho mày cái nhà chó mà mày hỏng chịu ở trỏng, cứ bò ra ngoài nằm. Mày làm cực Ba bao lắm nha, mày hay bỏ đi chơi với mấy đứa trong xóm. Ba tao kiu vô nhà ngủ mà cứ chạy lơ ra đầu ngõ, làm Ba tao phải đợi cửa mày. Bây giờ hỏng có mày thì Ba tao cũng hỏng muốn nuôi thêm con chó nào hết. Chắc Ba tao buồn vì chuyện mày bị người ta đầu độc đó. Hỏng nuôi cũng tốt. Bây giờ Ba tao cũng hỏng khỏe để chờ cửa như trước nữa đâu, biết hôn?


 

 da1uhate
 member

 REF: 256041
 11/16/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Có đôi lúc ai đó ngồi lặng thinh. Ngã đầu trên chiếc ghế xoay, gác chân lên bàn, điệu bộ phè phỡn lắc qua lắc lại. Nhìn mảnh trăng khuyết treo lửng lơ cuối trời qua tầng lá rậm rạp của giàn hoa trước ban công. Nhâm nhi miếng hồng giòn. Nghĩ ngợi xa xăm. Mà nói cho đúng thì cũng chẳng xa xăm gì. Chuyện cũng chỉ là cách đây vài năm. Lâu lắm rồi mới có khoảnh khắc lặng đến như vậy. Lặng để nghe trong lòng mình dậy những cảm xúc ngọt ngào nồng ấm đến đê mê. Có lẽ còn ngọt hơn cả miếng hồng giòn trong miệng. Thèm cái shoulder của ai đó để "put my head". Thèm nghe những câu chào bằng Spanish: "Halo T common esta". Không biết nhớ có đúng hông. Cái máy mp3 phát ra bài nhạc "Changing partner". Nỗi nhớ dịu êm lại càng quay quắt. Biết rằng chẳng thể xóa nhòa ký ức mà chỉ có thể tìm quên nó trong những tất bật của cơm áo gạo tiền. Tại sao lại nhớ nhỉ? Chắc tại do đọc bài viết đăng trong tạp chị Times hồi tháng rồi (lúc này hơi chảnh chẹ, bày đặt đọc báo Mỹ). "America's Other Army".

Chờ đợi trong vô vọng. Mỗi con người sanh ra đều có một nửa của mình. Và có thể hai nửa đã gặp nhau, rồi lại đi ngược chiều nhau. Còn lại sau đó là nỗi day dứt. Biết tìm cái gì để khỏa lấp cái tình cảm ngọt ngào kia? Rồi thì con người đó lại cứ ngông nghênh, cứ hững hờ, cứ không thỏa mãn với xung quanh. Có ai hiểu được là anh ta hoặc cô ta muốn gì chứ?


 

 da1uhate
 member

 REF: 257175
 11/18/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đang mần diệc. Nghe anh Trần Thái Hòa hát thấy phê quá. Ước gì ... Hê hê, tưởng tượng viễn vông nữa òi.

Đôi lúc thấy mình hơi ngu ngu, khờ khờ, lãng xẹt nữa...

---

Hôm nay là ngày nhà giáo Việt Nam. Má mình cũng là cô giáo. Hồi đó mình hay mua quà tặng Má nhân dịp này nhưng sau này mình bỏ. Má làm mình cụt hứng. Hồi đi học ráng nhịn ăn nhịn xài mua quà, vậy mà bị la "hoang phí". Giựng. Hỏng xèm tặng nữa. Bi chừ Má muốn gì thì nói đi, muốn mặt trăng mặt trời gì con cũng hái xuống cho nè nhưng mần ơn đừng biểu "hái chồng" nha, hỏng dám đâu Má ơi.

Má biểu gọi điện thoại chúc mừng ngày nhà giáo bà nội bé Quỳnh. Í mèn ơi! Hơn 20 năm nay có bao giờ làm chuyện đó đâu trời. Mình có ưa mấy trò hoa hòe hoa sói này đâu. Hừm! Để si nghĩ lại coi. Bà nội bé Quỳnh tốt với gia đình mình thiệt đó chớ. Điều gì tốt, điều gì quí cũng nhớ tới Má mình. Mình gặp khó khăn gì thì cũng tìm cách giúp. Nhưng tình cảm đối với mình là cái gì đó thiêng liêng mà mình nên giữ trong lòng. Chỉ cần hành động là hiểu rồi, còn những lời sáo rỗng thì có vẻ không hợp tánh cho lắm thì phải. Nhớ lần nhà mình có gia biến. Gần 10giờ tối mà mình vẫn gọi điện thoại cho bà nội bé Quỳnh khóc sướt mướt. Hì! Bây giờ nghĩ lại thấy mắc cỡ ghê. Trên đời này, chắc ngoài Ba Má ra thì chỉ có bà nội bé Quỳnh là mình tin tưởng tuyệt đối. Tin tưởng về lòng nhân hậu, về tình thương người. Cuộc đời là vậy đó. Sẽ luôn có những người tốt sẵn sàng giúp bạn, ở bên cạnh bạn trong mọi hoàn cảnh mà không hề nghĩ đến "vay trả". Nhưng những người như vậy thì thường là rất hiếm. Nếu may mắn lắm thì bạn sẽ tìm thấy họ (a ha, vậy mình đang may mắn đó nhỉ).

Lúc này mình tập thói quen hơi bị nguy hiểm là shopping. Bé Nhỏ qua chơi lục tủ áo của mình rồi lè lưỡi: "Sao chị mua áo hoài dzị?" Ừa, có tiền thì mua chớ sao, haha... Chãnh! Nói giỡn thôi chớ lâu lâu mới mua mà, với lại kun gái mà ăn mặc xấu xí luộm thuộm ra đường quê lắm (quê xệ chớ hỏng phải nhà quê nha).

Anh trai khoe chỗ chơi mới mà hỏng chỉ cho mình. Ảnh biểu mình toàn tám hông hà, hỏng chịu mần thơ. Oan ức Thị Mầu dễ sợ luôn. Đi làm tối mặt tối mày. Ảnh biểu hỏng nên đi làm thêm buổi tối nữa. Về nhà học hành có lợi hơn. Chùi wui, có lợi mà hỏng có chiền anh chai ui, huhuhu... Nghe lời anh trai nhứt mà, chắc mần hết tháng này rồi nghỉ. Mình cũng đuối như trái chuối rồi.


 

 da1uhate
 member

 REF: 265491
 12/06/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Một cái gì đó hơi hờn, hơi giận thoáng qua trong lòng. Theo lẽ nhà Phật thì tình cảm là do con người tự tạo ra. Tìn cảm sanh ra đủ thứ hỷ nộ ái ố. Muốn an vui thì phải triệt tiêu tình cảm của mình hay sao? Không hiểu có muốn chuyện đó không.

6:22. Vẫn còn ngồi trong phòng. Bình thường giờ này đã áo mão chỉnh tề và dọt ra đường rồi. Lười. Lười đột xuất. Lười bất ngờ. Chẳng muốn tới công ty. Công việc tối qua chưa giải quyết xong vẫn còn bỏ đó. Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Deadline giao hàng là bao nhiêu nhỉ? Chẳng nhớ nổi. Váng đầu mất rồi. Thấy cái đầu mình trống quá.

Ngày mai về với Má. Chắc yên lành được vài phút, ấm áp được vài giờ rồi lại xách gói ra đi. Đi về nơi mà ai đó đã nói là "phồn hoa đô thị". Thực sự mình thấy mắc cười khi nghe như vậy. Cảm giác lạ lẫm với thứ ngôn ngữ mới, cách hành văn mới. Người xưa giờ ở đâu? Chắc lại ngao du chân trời góc bể nào đó. Người ta thích như vậy mà. Đâu có thích đem tấm thân gồ ghề dễ sợ để che mưa hứng nước cho ai đâu. Lại nhớ. Nhớ một khoảng trời xanh, nhìn đám mây trắng thờ ơ mà tự hỏi đám mây kia có bay qua đầu người tôi yêu không? Lại nhớ bài nhạc "Mưa Trên Vùng Tóc Rối". Cái sóng tình cứ dâng trào mãi không ngớt khi con người ta chập chững trong đường yêu. Giờ thì con đường đã khô cạn rồi, nứt nẻ rồi. Đâu còn tha thiết một bàn chân lạ lẫm nào nữa.

Có ai tin rằng: mỗi đời người chỉ một lần yêu?


 

 da1uhate
 member

 REF: 266918
 12/09/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Gặp cô Hiền bạn hồi xưa của Má. Nhìn cô đẹp đẽ, trẻ trung và sang trọng ghê. Giọng cô nhẹ nhàng êm ái. Mỗi một lời thốt ra đều khiến người ta phải chú ý. Hì! Chắc là đàn ông mê cô dữ lắm đây. Cô an nhàn cũng phải thôi, chẳng vướng bận gia đình chồng con mà. Cô biểu mình nên đi chùa Hoằng Pháp. Cô còn tặng kinh sách cho mình nữa. Hì! Tặng thì nhận và cám ơn, cũng có thích đi chùa, nghe thuyết pháp, thích qui y Tam Bảo để tư cách hoàn thiện, để bỏ những hẹp hòi sân si trong lòng nhưng hình như mình chưa có duyên, bao lần đi chùa là bấy nhiêu lần thất vọng.

Má cưa hết cây cối trong vườn, chỉ chừa lại 2 cây vú sữa và 2 cây xoài ở gần mé đường. Má nói cây cỗi rồi, phải bỏ để trồng cây mới. Hơi buồn! Mỗi một gốc cây là một đống kỉ niệm ấu thơ... Chiều mát. Lang thang ra trước sân. Có lẽ đây là lần đầu tiên được ngắm cả một bầu trời trống trải. Cảm thấy đám mây kia sao gần tay với quá. Lặng ngắm hoàng hôn. Vệt nắng chiều loang lỗ qua những chùm mây tím. Bầu trời dần tối. Từng đàn chim én ríu rít gọi bầy, chúng bay qua bay lại dường như không biết mỏi. Chim én báo xuân sắp về đây mà, lâu lắm rồi mới được ngắm chim én.

Cây mai ra búp. Má gọi cây mai đó là "cây Mai bé Trang". Ừa, thì bé Trang xí nó từ hồi nó còn lùn xủn ở trước sân mờ. Rồi bé Trang còn tài lanh cầm cái cưa tay của Ba ra gọt nhánh, tỉa tót cho nó nữa (mặc dù làm xấu òm). Cây mai bé Trang tuy chỉ là mai 5 cánh nhưng năm nào cũng trổ vàng rực hết khoảng sân trước nhà, hương bay ngào ngạt. Hồi nhỏ, cứ rằm tháng chạp là Ba biểu ra lặt lá mai. Hì! Thích lặt lá mai lắm. Lặt lá Mai là biết sắp Tết rồi, sắp được lì xì và mặc quần áo mới.

Ai cũng gọi mình là Bé Trang. Vừa thích mà cũng vừa hỏng thích. Người ta lớn rồi mà cứ bé bé hoài. Mấy đứa nhỏ hàng xóm cũng kêu "chị bé Trang". Mấy tên lơ xe đò cũng kểu Bé Trang. Ba Má cũng kêu Bé Trang. Hì!

Ba khỏe hơn một chút. Có thể đi lòng vòng trong vườn nhưng không đi xa. Má vẫn tất tả chạy ngược chạy xuôi, vừa lo cho Ba vừa lo công chuyện nhà. Má biểu là năm tới phải lo lấy chồng đi, hồi xưa Má đi coi bói, bà thầy nói năm 27 tuổi mình sẽ lấy chồng. Xì! Lấy chồng? Có ai thương đâu mà lấy hả Má? Mà cũng chẳng muốn ai thương hết. Thương mình thì người ta khổ theo mình, tội họ Má ơi.

Tuổi già thật đáng sợ. Về nhà lúc nào cũng nghe Má nói người này người kia chết. Cái sanh lão bệnh tử là qui luật của đời người. Dường như khi người ta trẻ thì không ý thức được điều đó. Và khi nó ập đến thì người ta không kịp chống đỡ. Sự già nua thật đáng ghét. Chắc ai cũng nghĩ vậy. Chết trẻ có hạnh phúc không nhỉ? Chết khi còn trẻ cũng hay lắm chứ. Người khác cứ thấy mình trẻ hoài. Mình có phần số được chết trẻ hông ta? Chết thì người ta cứ gọi mình là bé Trang hoài, chớ hỏng gọi là dì Trang hay là bà Trang. Hic! Nghe tới từ "pà pà" sao thấy ghê quá đi...


 

 da1uhate
 member

 REF: 268323
 12/12/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
6:35'. Chưa muốn đi làm. Dạo này sao thấy lười biếng ghê hồn. Nhớ nhà, nhớ Ba Má.

Hôm nay thay đồ lại thấy mình ốm thêm một chút, sợ quá hà. Mỗi lần về nhà cố tình mặc đồ rộng để Má đừng thấy, Má biết ốm thì lại lo lắng. Cũng hên lúc này Má bận rộn nên chẳng để ý mấy, chỉ nhắc nhở qua loa rồi thôi. Có lẽ mình quá sung sướng khi có Má nên mình dửng dưng? Chẳng thèm để ý coi Má nói cái gì nữa. Cái tánh ương bướng này học từ đâu vậy trời? Chắc có từ lúc mới sanh, từ lúc ba bồng trên tay rồi.

Cuối tuần mình sẽ nghĩ ra kế hoạch cụ thể cho thời gian của mình. Cứ lung tung rồi chẳng ra cơm ra gạo gì hết. Cái gì cũng muốn biết, cái gì cũng muốn coi, cái gì cũng muốn học mà thời gian thì chẳng có. Hừm! Còn công việc nữa. Lúc này bị dí chạy té khói. Chị Dung biểu mình training cho mấy đứa để tụi nó phụ mình. Ừa, train thì train. Chớ bao nhiêu công chuyện cứ để mình chạy hết chắc có ngày tắt thở.

Anh Huy lúc này đi đâu mà mình ít thấy nhỉ? Nghe nói mới đi Mẽo về lại qua Đài. Chà! Được như anh Huy cũng sướng thiệt, đi công tác hoài. Thành đạt nhờ sự nỗ lực trong học tâp thì xứng đáng quá rồi. Mình được vậy chắc Má mừng lắm. Mà lấy chồng như vậy thì Má càng mừng hơn. Có chồng như anh Huy cũng sướng mà cũng khổ. Sướng vì chồng cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, mỗi khi thắc mắc đem ra hỏi là có câu trả lời ngay lập tức. Chẳng những vậy mà chuyện lớn chuyện bé nhà vợ ảnh cũng tỏ tường để xếp dặt chu đáo, không bao giờ làm phiền lòng ai. Còn khổ là người ta giỏi quá, tài quá thì người ta đòi người phối ngẫu cũng phải tương xứng. Hì! Cũng may là có rồi, chớ hỏng thôi anh Huy ở giá. Ảnh sắp có thêm đứa con gái nữa, chắc là hơi bùn bùn. Đàn ông ai chả khoái có con trai nối dõi, lại nữa là sau này có thể dắt con đi chơi thể thao, ngồi nhâm nhi cafe cùng thằng quí tử mà bàn chuyện chính trường, chuyện kinh tế. Đàn ông kể cũng lắm trò quá đó chớ, thấy mà phát mệt. Sanh con trai mà hỏng biết dạy nó khôn là dại gái cả lũ, hơ hơ...


 

 da1uhate
 member

 REF: 268810
 12/13/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mới sáng sớm mà Má đã kiu. "Đi siêu thị kiếm mua keo dán chuột cho Má nha, con chuột nó làm Má bực quá". Mô Phật! Chời ơi, sát sanh, tội lỗi, tội lỗi. Hỏng biết con chuột nó sống được bao lâu thì chết? Thầy giảng là phàm những con vật mà tuổi thọ ngắn thì mình có phạm sát sanh cũng hỏng sao. Hic... con chuột nó có máu mờ, đâu phải như con kiến con muỗi đâu. Mấy lần đi ngoài đường thấy người ta quăng xác chuột cống to đùng, lòi phèo tùm lum, nhìn muốn ói. Ghê quá! Huhu... sao lại bắt con mua keo dán chuột? Hỏng muốn mua đâu.

Tối qua ngủ thiệt ngon (Thầm cảm ơn ai đó đã bắt mình đi ngủ sớm, hun người đó 1 cái nha). Khèo một giấc tới sáng, hỏng mộng mị, hỏng nghĩ suy cái chi chi. Mình thiếu nợ bao nhiêu bài thơ chưa họa rồi ta? Hì! Hỏng nhớ nữa. Anh trai hăm he nếu không coi nhà dùm cho ảnh thì sẽ "hỏng còn tình anh em gì hết". Chời, đâu cần phải làm dữ vậy? Làm thơ cũng phải có hứng chớ, hứng nó đang cụt thì làm mần răng, phải đợi nó dài dài ra, có chút ướt át ỏng ẹo hay ranh ma quỉ quái thì mới tiếp chưởng mấy cao thủ được chớ. Chơi ác hông hà. Làm thơ đàng hoàng hỏng làm, toàn thả vận khó, kiểu gì mà "êm đềm", có thêm tám cái đầu để suy nghĩ, để lục lạo thì cũng hỏng biết chữ "đềm" có cái nghĩa gì để mà họa nữa. Hời! Tới giờ đi cày nữa òi...


 

 da1uhate
 member

 REF: 269669
 12/15/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Bùn ngủ. Hàng xóm hát karaoke ồn quá. Hình như người ta hỏng có nghĩ tới gì khác ngoài cái micro và dòng chữ chạy liên tục trên màn hình ti qui??

10:30'. Thằng nhóc Lam đi đâu rồi không biết. Hỏng về ngủ cũng hỏng nói. Chắc nó về Biên Hòa. Căn nhà này lại lạnh lẽo. Mà có nó ở nhà thì cũng vậy thôi. Phòng ai nấy ở, việc ai nấy làm. Chẳng mắc mớ gì nhau.

Ngày mai là Chủ Nhựt nhưng cũng phải lết lên công ty. Công việc mờ, túi tiền, bỏ sao được. Chị Thoa hỏi "bộ lúc này lo làm giàu hả?" Hì, làm giàu gì đâu Thoa ơi, hỏng lấy chồng thì phải thủ thân chớ.

Hôm nay thấy người ta đội nón bảo hiểm chạy lăng quăng ngoài đường mà mắc cười. Mình chẳng đội. Đi xe bus thì cần gì. Chị Tuyền năn nỉ "mua nón đi cha, bộ hỏng tính đi chơi ha?". Ừa, ngoan cố nhưng còn đi chơi sao chời? Hỏng lẽ đi taxi? Sang quá, sang một bữa rồi nghèo 2, 3 năm. Hic... phone cho bé Nhỏ biểu nó mua dùm cái nón rồi đem qua nhà dùm luôn. Ngồi trên xe bus thấy chỗ ngã ba ngã tư nào cũng có áo xanh, áo vàng đứng lố nhố, ẻm nào mà hỏng đội nồi cơm điện là huéc ... dô anh bỉu! Hehe... cho dù em đẹp cỡ nào, dẹo cỡ nào thì cũng, a lê hấp, nộp phạt đi em (có biên lai phạt hay không thì hỏng bít, chiện này xử lý nội bộ), hơ hơ...

Mấy người trên Dalat cứ gọi hoài vì vụ Festival Hoa 2007. Cuối năm rồi, đi được chít lìn á. Mỗi ngày phải cày 8 tiếng, cộng thêm 3 tiếng overtime mà tuần nào tới deadline cũng chạy vắt giò lên cổ. Riết rồi thấy ngán quá, mình ưa nhàn nhã chớ có muốn áp lực đâu chời. Bữa nào 5 giờ định shutdown đi dìa là sếp nhăn nhó, năn nỉ ỉ ôi. Biết tánh mình ngang bướng nên chỉ có ướt át mới làm mình mềm như cọng bún được thôi hà. Mấy sếp này ghê quá, học biết bao nhiu lớp manager rồi mờ. Bái phục!

Hàng xóm iu dấu ơi, tắt dùm cái đài karaoke đi, ồn quớ hờ, hic...


 

 cauxanh1
 member

 REF: 269772
 12/15/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

...công chiện thì nhiều mà sao ngán ngẩm, chẳng muốn dụng dzô tí nào. Trời ơi là trời, cho con chút motivation coi.

Xì, thôi thì viết NK giết thì giờ chơi, ít ra thì cũng là sử dụng đầu óc, tay chân dzị. Mà hổng phải, tay thui chớ chân hùi nèo.

..viết gì bây giờ,


!???

Để coi, ừa thì chiện nồi phở gà hồi nãy; lạ thiệt nhen, hỏng biết trong con gà nó có chất gì mà cứ hễ ăn xong là mình gà gật như say rượu. Phải rồi, hôm nọ ông bác sĩ biểu níu muốn tỉnh táo thì đừng ăn chicken soup hoặc turkey sandwich during lunch; hông thôi khi dzô lại hãng thì chỉ có đưa em vào hạ, hõng còn làm ăn được gì ráo trọi.

Mà ổng nói hay thiệt, bác sĩ củng phải. Ừa, sẵng đây để mình nói luôn cho nhỏ D. hay. Nè nhen, khi công việc nhiều quá hay gấp gáp mà mình làm quên ăn đó, thì không nên uống café (hehe, Café bị ế!), mà nên uống chất có đường như orange juice chẳng hạn. Bị gì cái óc của mình chỉ hảo ngọt, xài đường không hà, ba cái chất béo, chua, cay, đắng gì gì đó nó hổng ham.
---

Ờ, nói dzậy chớ mình sợ “ngọt “ lém, hổng hảo. Bị nhỏ lớn tàn sài đồ mặn, đồ chua không hà, riết rồi quen luôn...
-tội ngịp!


 

 da1uhate
 member

 REF: 270054
 12/16/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sis ơi, D hỏng có thích uống cafe đâu, sis đừng có lo, D chỉ thích cắn, nhéo, đì cafe suốt đời thôi hà, hì..hì..

---
Đi làm dìa liền tấp dô tiệm hủ tíu quen. Ăn cho khỏi bị ốm chớ hỏng có thấy đói. Bà chủ tiệm đang dán mắt dô cái ti qui. Bả coi phinh Hàn Cuốc, í lộn, Hàn Quốc. Bắt chước coi trong lúc chờ bả nấu hủ tíu. Một cô gái xinh đẹp nhấc cái cellphone lên kiu 1 anh chàng, đầu bên kia anh chàng tắt cell, không nhận cuộc gọi. Thì ra chàng ta đang ở trong xe hơi với 1 cô gái khác cũng xinh đẹp không kém. Hai người bước xuống xe, anh chàng nắm tay cô gái kia lôi dzô một chỗ có ánh đèn (hê hê sao hỏng là chỗ thiếu ánh đèn?). "Em thích anh Ki-Chung phải hông? Em có biết là trai tim anh đau khổ dzì em hông?" À há, thì ra là chuyện tình lòng dòng, người này thích người kia, người kia yêu người nọ, hé hé ... (Bận ăn hủ tíu nha). Sì sụp một hồi sao nghe im ru, hỏng có nói năng gì, dòm lại ti qui thì, eo ơi, chúng nó hun nhau kìa, hehe... mắc cỡ quá (ăn hủ tíu típ). 30 giây nữa lặng lẽ trôi qua, chỉ có tiếng húp hủ tíu sồn sột, tò mò quá, dòm lén cái cui, í chời ơi, tụi nó úm trong mền kìa. Thôi, thề hỏng coi nữa đâu, người ta ăn hủ tíu mà mấy người kì quớ hờ, hic hic...

Bé Nhỏ mang cái nón bảo hỉm qua. Mắc lau nhà nên biểu nó lên phòng ngồi chơi chờ mình tổng vệ sinh rồi dẫn đi ăn cánh gà nướng. Nó hỏi "Bộ chị nói chuyện lại với anh ... hả?" "Đâu có đâu" "Sao em thấy trong máy tính của chị nè" "À, trùng tên thôi". Con nhỏ này nhìu chiện ghê. Mô Phật, hên là hồi nãy hỏng có chat gì ghia gớm, hỏng thôi là nó thấy rồi méc Má thì mệt. Hừm!

Bo rủ mai đi uống cafe. Bo nói lúc này Bo bận nên hỏng có thời gian rủ mình đi chơi. Ừa với Bo rồi. Ai rủ thì còn si nghĩ đắn đo chớ Bo thì okie liền. Bo dễ thương mờ, con chai Đà Lạt hiền lắm, lại thật thà nữa. Nhớ Giáng Sinh năm ngoái Bo tặng mình hộp Chocolate và 1 con chuột quang xinh xắn. Hì! Mình vẫn cất con chuột trong tủ, hỏng có xài vì sợ nó hư hao. Noel là thứ mấy ta? Mình quên ngày tháng rồi, bây giờ chỉ còn biết deadline giao hàng và ngày lãnh lương thui. Hì! Mình cũng là một kẻ thực dung trâng tráo đó chứ nhỉ? Thôi, giải quyết cho xong hủ da ua rồi thăng đây. Thiếu nợ một bài thơ. "Bữa nào có hứng em trả nha anh gì gì đó ơi, hun một cái nà. Ngoan hén!"


 

 da1uhate
 member

 REF: 270627
 12/17/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
9:45PM. Thấy không vui. Tâm tư như bị một cái gì đó vướng víu. Nghe đi nghe lại một bài nhạc không quen. Cảm giác lạ lẫm. Có bao giờ mình mở lòng để coi thiên hạ nghĩ gì và làm gì? Hình như chưa. Và cái tâm hồn ích kỷ hẹp hòi lại muốn người ta giống mình, giống nhiều thứ quái gở. Tại sao mình lại không thả lỏng ra để bản thân mình giống họ nhỉ?

Đôi khi tự hỏi có phải mình đang đi lạc lối? Người ta thì mong cầu những điều giản dị, giản dị đến không ngờ, còn mình thì lại thờ ơ với những điều giản dị đó. Mình hèn hạ quá. Cứ tưởng tượng, suy diễn rồi sợ hãi những điều do chính mình tưởng tượng và suy diễn ra. Mình sống mà thiếu lạc quan, thiếu tự tin vào cuộc sống chăng? Có thể. Mình may mắn khi sở hữu được nhiều thứ người khác hằng ao ước, nhưng mình vẫn chưa ý thức được nó. Tệ thật!


 

 da1uhate
 member

 REF: 270754
 12/17/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
2:35 AM. Không hiểu lý do gì để ngủ không được tròn giấc. Lần thứ nhất thức dậy nhìn đồng hồ: 11:58 PM. Lần thứ nhì đồng hồ chỉ: 1:02 AM. Lần thứ ba là 2:10 AM. Nghe đêm có vẻ dài và ngày dường như ngắn lại. Mà ngắn thật. Ngắn đến độ chẳng kịp uống miếng nước, chẳng kịp vén cọng tóc xòa ra từ chiếc kẹp phía sau đầu. Muốn làm gì đó để mình cảm thấy mệt mỏi và giấc ngủ chóng đến. Có phải khi người ta thành người lớn thì người ta có nhiều chứng bệnh lạ lùng? Nhịp sống không còn hồn nhiên vô tư như thưở ấu thơ?

"Hello Trang, how are u? So long no see"

Mệt, chắng muốn trả lời ai đó. Thích học english nhưng chưa bao giờ thích dùng english để nói chuyện...


 

 cauxanh1
 member

 REF: 270903
 12/17/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Hôm qua định viết NK tâm sự với nhỏ D. cho dzui nhưng mỗi khi lên nét thấy nhà kia, nhà nọ ngồ ngộ, théc méc bấm vô.....rùi thì đi luôn cả tiếng đồng hồ. Cái tật không bỏ được; đã vậy còn xí xọn lo chiện bao đồng nữa. Hừ, có ngày cũng bị người ta rược chạy xịt khói cho coi..
--

Nhỏ D. kể chiện ăn hủ tiếu, coi phim Hàn nghe mà mắt cỡ lây. Lâu lâu thấy má coi phim mình cũng ghé qua coi thử, có bao giờ cảm thấy ..rung động như nhỏ đâu ta? Chỉ có phim ..ma mới thật sự làm mình xúc động thui. Lúc đó hở, người thì cứng đơ lại, mắt nhắm ghiền, gai óc nổi cùng mình, rung động muốn chết lun. Sau đó lại còn vương vấn, mơ màng đến cả tháng mới nguôi ..
--

..còn bài viết phải xong sớm, nhưng tới giờ con chưa chịu bắc đầu. Làm như viết tiếng V. riết rồi mình thờ ơ với tiếng A. hay sao đó. Đầu óc cứ suy nghĩ đâu đâu, không tập trung được ..
--

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

"It seems nobody is always happy. Those who have want wisdom, those who are wise seek love, the good are busy seeking power and the powerful want goodness."

..thấy nhỏ D. không vui mà mình chẳng giúp gì được cho nhỏ, buồn ghê...


 

 cafekho
 member

 REF: 270905
 12/17/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Kím chồng cho nó đê, nó bị hội chứng "thái chiu" á, há há..
Dị mừ quá chừng ngừi ngỏ lời iu nó hỏng chịu á ..

D ơi D ơi D đâu òi..
---
Hôm nay nó khó ở, trốn rùi Cauxanh ..lè ơi..


 

 cauxanh1
 member

 REF: 270920
 12/17/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Mắt dịch đê, dám kiu tui xanh lè hén. Tui làm ma cũng hổng tha mạng ông đâu à!

..kím chồng cho nhỏ D. hở? Hổng phải nhỏ nói là "..chỉ pái CND Cafè shút đời" sao?


 

 da1uhate
 member

 REF: 271131
 12/18/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sis quan tâm D làm D vui lắm. Thanks sis nhìu.

Cafe nhìu chiện, hỏng nói chiện với u.

---
Năn nỉ sếp cho về lúc 5g, sếp nhăn nhó. Hứa với sếp tối thứ Sáu ở lại để giao hàng. Hừm, không biết có cách gì để tình trạng này đừng kéo dài, mình đang đuối sức.

Má gọi điện thoại hỏi ăn uống gì chưa. Má lại cằn nhằn vì mình hỏng chịu ăn. Hỏng thích ăn, mà cũng có cái gì ngon để ăn đâu.

Khi không vui thì hình như cảm thấy mọi mối quan hệ đang đi theo chiều hướng xấu. Đúng là "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".

Mình đang lùng bùng trong người điều gì? Mình cũng chẳng biết rõ là gì nữa. Con người thì lúc này lúc khác, đâu có vui mãi được, cũng phải có lúc u sầu chứ.

Mình cảm giác trong người có cái gì đó không được bình thường. Tuần rồi bé Mai đi mổ cục u đậu. Nghe nó mổ mà mình hết hồn. Cũng hên là nhẹ, chỉ sau 3 ngày là đi làm lại được. Chắc mình phải tìm hiểu thông tin về chuyện này. Hừ!


 

 da1uhate
 member

 REF: 271856
 12/19/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sao cái cục u trong người mình nó hỏng biến mất giống như ai đó nói vậy cà? Nó còn chình ình nè. Chắc mình sắp ngẻo tới nơi rồi. Mà nếu ngẻo thiệt thì có gì còn vương vấn hông chời? Tìền không, tình cũng hỏng thấy, chỉ còn song thân thôi. Ngẻo ở giờ phút này là song thân phải xin với Diêm Đình xá tội bất hiếu cho mình nữa. Tội càng chồng tội. Hic!

Lúc rày mình có nhiều vấn đề về sức khỏe thiệt. Ngủ dậy vươn vai mà nghe tim đập ình ình. Quái lạ! Tình trạng này mình có gặp một lần lúc ngủ ở nhà Má. Tim đập nhanh làm khó thở, giống như ngạt vậy. Lúc đó mình có nhờ Má đo huyết áp và nhịp tim dùm. Má nói nhanh hơn bình thường chút, hảo có sông mờ. Hỏng biết sao tình trạng này lại lặp lại vào sáng nay. Có phải do cử động đột ngột hông ta?

Mình là đứa nhát hít. Cái nhát lớn nhứt, gây phiền toái nhứt là: chưa chạy được xe honda. Chuyện đó ai ai cũng làm được chỉ có mình là không. Chị Tuyền nói mình không bao giờ chạy xe được đâu vì nhát quá. Sao kỳ vậy chời? Tánh thì hay đổ lỳ mà lại nhát mấy chuyện không đâu. Những cái nhát tiếp theo thì chỉ là những điều tưởng tượng mơ hồ thôi. Nhát cảnh yêu đương hẹn hò rồi sanh giận hờn vu vơ, nhát thành vợ thành chồng rồi chồng vợ không tôn trọng nhau, nhát có con rồi không lo được cho con giống con người ta, nhát chồng có những tánh xấu làm mình sanh phiền, nhát mình hỏng bỏ được những cái riêng tư để lo xây dựng cái chung... Cả tỷ cái nhát chứ chẳng chơi đâu à. Mình đâu có bịnh liều, cái gì làm cũng cẩn thận, đắn đo, sợ kết quả hỏng như ý nguyện. Cuộc đời khi đứng ở một khúc ngoặc chia đôi, đâu ai biết là đi đường nào sẽ chông gai, đường nào sẽ phẳng lỳ như mặt kiếng. Mà có ai thích đường đời mình lúc nào cũng xuôi chèo mát mái hông? Nếu hỏng có thử thách thì chắc cuộc đời không còn hỷ nộ ái ố nữa. Một khi bị đá lên đá xuống, dồi qua dồi lại thì con người mới hiểu thế nào là sự sống, mới tìm được cái ý nghĩa tồn tại trên cõi đời này. Biết là vậy sao mình vẫn sợ? Vẫn thắc thỏm khi đứng trước khúc quanh cuộc đời?


 

 cauxanh1
 member

 REF: 272554
 12/20/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

..cục u ở đâu dzậy cà? Nhỏ D biết giỡn chơi quá ta; có gì thì phải đi khám bác sĩ, đừng có coi thường nghe cưng.

PhotobucketNoel đến rùi kìa, chúc D có nhiều ..can đảm để tập chạy xe honda hén (mà hỏng chạy honda hỏng lẽ chạy bộ sao ta?)
--

Ừa, haPPy biRthDAy to D's NK nhen! (hở? 100x đó mờ, hi hi..).


 

 da1uhate
 member

 REF: 272660
 12/21/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sis ơi,
Cục u nhỏ, chỉ vì nóng thui (nghe người ta nói dị á). D cám ơn sis chúc Noel nhen, D nhát lắm, hỏng bít chừng nào mới chạy xe được. Má D nói số D chỉ đi xế hộp thôi hà, hihi...

D chúc sis tìm được "người ấy" trong mùa Noel nha.

Sis dễ thương lắm, D thích sis ...

---
Trời Saigon bỗng dưng mưa sau những ngày nóng rát. Mưa vô duyên không kìa. Người ta đã thay style trời nắng rồi tự nhiên lại mưa ngon ơ. Giày, vớ, ba lô ướt mem. Bực quá chừng đi hà. Grừ!

Mở comp lên, check mail thấy mail của chị Thảo. Nghĩ mắc cười thiệt, hai chị em làm chung một chỗ mà không có thời gian nói chuyện, muốn nói gì phải qua email. Công viêc là vậy mờ, cứ cuốn lấy con người ta vào vòng quay không biết đâu là điểm dừng. Cuối năm còn bận rộn dữ nữa, dự án nào cũng phải chạy tối đa công suất để tổng kết doanh thu cuối năm. Chà! Năm nay công ty mình làm ăn được ghê, doanh thu có thể gấp 2, 3 lần năm ngoái. Thứ Sáu tuần sau đi dự tiệc Tất Niên, chắc là được quậy phá đã đời đây.

Má nói Ba "ngon lành" rồi, đã ra vườn tưới cây được. Hì! Má ngộ ghê. Thương Má nhứt nhà, nhứt đời.

...

Còn đâu đó chút yêu thương bên đời
Ngày anh đến là cứu sinh xóa đi vết thương đã bao ngày
Chờ trong ngày nắng mới có trái tim sang mùa
Ngày nắng mới biết yêu thương rất cần



Nhớ một người đã từng khao khát nhau ...

Ngồi suy ngẫm rất lâu, nhận ra mình có vài điều lủng củng.



Em khóc một nỗi đau bên đời
Những yêu thương đã bay lên trời.


 

 da1uhate
 member

 REF: 272957
 12/21/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
11g57'PM, Thanh Hương nhắn tin khoe có 4 con mèo. Chời, có tới 4 con lận hả? Sung sướng quá, ngưỡng mộ, mình chỉ có một con thui, đang nói Má nuôi thêm nữa. Hình như TH có tới 2 con chó lận, she ở không mờ, tha hồ chơi với chó mèo. Còn mình toàn là chơi với máy móc, với program hông hà, chán chít đi được.

Má nói anh Huy chị Thảo hôm nay về quê. Má biểu về luôn đặng đi ké xe cho tiện, nghe đâu gia đình chị Diệp cũng về nữa, 2 xe thì chỗ trống nhiều. Hừm, hỏng đi đâu, nếu mà cả anh Huy và chị Diệp đều về thì chắc chắn có thằng Huân. Không ưa cái thằng đó, không thích đi chung với nó. Má đợi xíu đi, tuần sau con về coi nhà mới của Má mờ, bây giờ nhà cửa hực hở rùi ha, ráng kím chồng cho con đi, hehe...

Sáng dậy đọc BBC. Người ta viết "Three years after the massive US assault on Falluja", vậy là đã 3 năm rồi sao?

Hôm nay phải đi làm bù. Hừ! Sếp nói sẽ interview mình cái gì đó. Chời, đừng có hỏi lung tung nha, em chơi chiến dịch 3 không liền đó: không hiểu, không biết, không nhớ... hà hà.

Sắp Noel rồi. Cả tháng nay hỏng đi Saigon. Mà hình như cũng chẳng muốn đi. Có bao giờ mình chơi Noel đâu mặc dù hết thảy mấy đứa bạn đều có đạo Công Giáo. Để gọi cho bé Nhỏ coi nó có nấu nướng gì hông rồi mình qua nhà nó ăn đậu (chớ hỏng phải ăn chực đâu nha), hehe...


 

 cauxanh1
 member

 REF: 272979
 12/21/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Hey girlfriend, look what I've found!

Photobucket

..hi hi hi.. meRRy Christmas.


 

 da1uhate
 member

 REF: 275781
 12/26/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Thanks sis, hình ngộ, dễ thương, vậy mà hôm bữa anh trai D biểu D đi kím hình vui thì D lại quên.

Noel sis vui hông?

---
Họp lớp. Ban đầu Chính cùi nhắn tin là đã hỏng muốn đi òi, làm biếng đó mờ, chỉ muốn về nhà sớm thui. Chính cùi còn giả đò nói dẫn ngừ iu đi giới thiệu cho mình biết mà mình lại hỏng đi??? Chả biết thiệt giả, kệ ông, có người iu thì mắc mớ gì tui. Yến gà phone nằng nặc bắt đi, còn biểu sẽ đi rước. Chời ơi, làm như tui quan chọng lắm dị, hỏng có tui thì mí người ăn nhiều thim chút, có seo đâu.

Địa điểm họp lớp là nhà Quyên, nhà nhỏ này có của ghê ta ơi, nằm ở tầng 7 chung cư cao cấp gì đó. Nghe mí đứa nhìu chiện nói là giá tới 1 tỷ 8, vậy là hơn cả trăm ngàn đô chớ ít ỏi gì. Mình và Cường lớp trưởng tới sớm hơn mọi người, ở nhà Quyên chỉ mới có Bảo Già, Yến Gà, Phượng và Thắm, lát sau có Doãn nghệ sĩ và Hải. Í chời, thèng Doãn nó cắt cái đuôi ngựa của nó rồi, hehe... nó hết thèm làm nghệ sĩ, hì, nhưng mờ bề ngoài đâu thể hiện được tính cách, nó vẫn là nghệ sĩ như thường, nó vẫn tham gia triển lãm thư pháp hằng năm, hừm, để Tết này mang mấy bài thơ Đạo của anh trai ra nhờ nó chép rồi đem về đóng khung treo coi chơi.

...

Đang ăn bỗng nhỏ Phượng la lên: Ê, cái lá này là lá gì vậy?
Doãn hớt ngang: Lá diêu bông chớ lá gì, bị dì kiếm cái lá này hổng ra mà tui chưa lấy được dợ đó.
Quyên cười: Ê, Phượng. Mày hỏng biết cái lá bối xôi đó mà mày cũng lấy chồng được hả?
Bảo già tiếp chiêu: Tao quên nói hôm bữa đám cưới đáng lẽ là lớp mình phải trao tặng huy chương anh hùng cho thằng chồng con Phượng vì nó đã can đảm dám hy sinh.
Chính cùi: Hy sinh oanh liệt trong sự nghiệp xây dựng gia đình.
Doãn la lớn: Phải tuyên dương nó đã gan dạ "lấy thân mình chèn pháo"

ặc ặc... chết với lũ quỉ này, cái gì tụi nó nói cũng được.

Thằng Hải than: Sao con sò lông này cạy hoài mà nó hổng mở ra?
Thằng Linh: Mày phải dùng cái cây cứng cứng thì nó mới mở được.
Phượng: Cây cứng cứng như cây của thằng Linh đó, qua mượn cái cây của nó đi.
Linh: Chời, tao có 1 cây hà mà tụi mày mượn lấy gì tao xài?

Hic...

Quyên: Ê, tụi mày báo quân số cho tao là 20 đứa mà giờ ở đây có 17 là sao? Làm tao mua đồ ăn quá trời.
Doãn: Phượng với Thắm có chồng rồi cho nên tụi nó đi 1 thành 2, đi 2 thành 4, coi như là 19 người, chỉ thiếu có một người thôi.
Chính: Chắc gì thiếu mậy, lỡ khi đủ sao? ở đây mình có nhiều bạn nữ mờ
Doãn: Mày nói chắc cú dậy thì tao biết mày là thủ phạm rồi, học nghề xây dựng thiệt hỏng uổng công mậy? Yến, ăn nhiều vô chút nữa đi nha, mình ăn thiếu thì được chớ đứa nhỏ ăn thiếu hỏng được đâu.
Yến: Chời ơi, thôi hỏng ăn nữa đâu, sợ quá hà, hehe...


 

 da1uhate
 member

 REF: 276320
 12/27/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đi ăn tiệc do khách hàng mời. Dzui quá xá chời. Đầy đủ hết mặt anh tài. Thằng Thịnh đầu bò bưng ly bia qua.

- Em mời mấy chị trăm phần trăm.

- Bàn này hỏng có uống chung, uống riêng lẻ hà. Ở đây chỉ có mình thằng Văn Văn là con trai vậy bây giờ mày uống với thèng Văn Văn trước đi xong rồi từng chị sẽ típ mày (hé hé, cho mày chít nè cưng)

- Rồi, chơi luôn, vì sự nghiệp phát triển phụ nữ.

Xong 1 tua, thèng Thịnh chịu hết nổi lết về bàn (1 chiến sĩ đã gục ngã, hè)

...

- Ơi chị Bình ơi, sao chị cầm ly trà đá đi vòng vòng vậy? Qua đây đổi ly uống nà chị ơi.

...

- Bà Tuyền, bà uống ít thôi để còn chở tui dìa nữa đó

- Hỏng sao đâu, một hồi bả "đánh võng" dìa, ặc ặc ...

...

- Ê, Thịnh với Dũng ngày mai phải đi ăn tiệc Tất Niên nghe chưa?

- Tui em mắc đi học chị ơi.

- Thì nghĩ 1 bữa đi.

- Hỏng được đâu, ngày mai cô dạy mà em còn phải trả bài cho cô nữa (cười mím chi, mắt gian thí ớn)

- Ê, mày trả bài ở quán karaoke nào dợ, cho tao biết để tao đi dự giờ coi, haha...

...

- Ê, 3 thằng nó đi đâu dợ?

- Nó đi tìm đường xả nước cứu thân đó.

- Hỏng chừng nó đi ói.

- Hà hà, nó đi cho chó ăn chè...

---

Mệt đứt hơi vì la ó. Chời ơi, có ai tụi ngịp dùm cái cổ họng của tui hông?

Bùn ngủ rùi, ngày mơi còn thêm một ngày quậy tưng bừng nữa. Hoi, đi khò đây...


 

 cauxanh1
 member

 REF: 278102
 12/30/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Photobucket


 

 da1uhate
 member

 REF: 278721
 01/01/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ham ăn cá rô đồng ướp ngũ vị hương chiên báo hại bị mắc cái xương. Hic... tức quá, hỏng lẽ phải đi bác sĩ vì cái xương nhỏ híu này?

Cây mai Bé Trang nở bông sóm quá, còn hơn cả tháng nữa mới tới Tết mà nó nở um sùm hết trơn rồi. Mây con ong cứ bay vo ve hết bông này qua bông kia. Đúng là cái thói ong bướm, hơ hơ... chả bao giờ chịu ngừng nghỉ. Ngồi ngắm cây mai suốt ngày mà hỏng bít chán.

Má biểu "Má làm nhà lại đờng quờng rồi, năm tới mày lo kím người dắt dìa đây nghe chưa?" Xời, nghe ớn hết chỗ nói, Má cất nhà thì liên quan gì tới con chời? Con phải ở độc thân qua 27 tuổi cho Má tin là bà thầy bói đó bả nói xạo, hehe...

Bé Xíu mời đám cưới. Con nó sanh được gần 1 năm rồi mới đám cưới. Tính chơi kiểu Tây đây mờ. Chưa bít có đi hông, để coi, nếu hỏng bận bịu gì thì đi, đi để chiêm ngưỡng bạn nối khố với mình làm cô dâu ra sao chớ.

Đi dìa Má có mí ngày mà thấy nhớ Sì Gòn quá đi thôi, có lẽ nhớ cuộc sống của mình ở đây thì đúng hơn. Anh trai email một cái cuối năm thiệt dài. Hì, lâu rồi anh em mới tâm sự với nhau dài vậy.

Hôm nay là ngày đầu năm 2008 rồi. Kế hoạch trong năm nay của mình là gì ta? Cứ y theo lời anh trai mà làm?? Có lẽ vậy, tập trung thêm nữa cho công việc, buông lỏng mình ra để cuộc sống dễ chịu hơn. Anh trai hỏng muốn mình buồn khổ như hồi mới gặp ảnh. Thì con người ta cũng phải có lúc này lúc khác chớ, buồn ở một khúc quanh nào đó thôi, nhận ra chân lý cuộc sống rồi thì cứ bình thản mà tiến bước.

01-01-2008 17:22


 

 da1uhate
 member

 REF: 279513
 01/02/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Lanh quá chòi luôn á. Grừ! hic hic 19°C tại phòng mình. Sao phòng mình lạnh dữ hỏng biết, chắc tại thiếu hơi người, hè hè ...

Sáng nay đi công chiện nên bi chừ còn thong thả dạo net. Níu mà một ngày nào đó mình hỏng thích dạo net nữa thì sao? Chắc là có thú vui mới rồi. Ngẫm nghĩ lại thì cũng chẳng có thú vui nào trường tồn vĩnh cửu, được 1 thời gian rồi lại nhàm chán. Bản tánh con người ta là vậy, mình cũng chỉ là 1 thành phần nhỏ nhoi trên cái địa cầu hơn 6 tỉ người này, nhỏ như hột sạn, hỏng chừng hột bụi, hột proton, hột nơ tron gì đó nên giống người ta là phải quá rồi.

Lúc này mình mất lịch sự ghê. Bạn bè, người quen nhắn tin chúc mừng năm mới mà mình im ru. Hỏng cám ơn, hỏng chúc lại -> giả bộ sim hết chiền. Cũng chẳng biết sao lại vậy nữa, hay là tại bạn đó mình hỏng thích, người quen kia mình hỏng ưa? Hay là tại có ai đó làm mình quên họ? Có mới nới cũ, tật này xấu lắm nà.

Muốn đi Vũng Tàu chơi. Rủ rê dụ dỗ mờ hỏng ai đi. Đi một mình thì sợ, sợ lạ chỗ hỏng biết đường. Nhiều khi cũng thích đi đây đi đó một mình. Hứng lên thì quảy ba lô, a lê hấp, lên đường, khỏi phải nhùng nhằng, đợi chờ ai cho mệt. Cuộc sống tự do thoải mái hỉ? Chắc chỉ trong mơ, đời đâu có như là mơ, hơ hơ...


 

 da1uhate
 member

 REF: 280306
 01/04/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mún ăn bánh giò mà ông bán bánh co giò đạp lẹ quá, lo rao hỏng lo nghe ngừ ta kiu, mờ chắc tại mình kiu íu xìu nên ổng chạy tuốt luốt luôn. Bữa nay biếng ăn, lại hơi mệt trong người. Buổi chiều giao hàng để export xong là thấy bải quải, hình như có gì đó khó chịu lắm. Chị Tuyền rủ đi ăn mà cũng hỏng mún đi, chỉ mún về nhà, về cái ổ chuột, cái chuồng heo, cái tổ cú thân iu.

Giở đống công chuyện rinh dìa từ công ty ra, làm được có chút xíu lại thấy chán, thiếu sinh lực òi. Mở nhạc thư giãn, những bài nhạc xưa cũ rích mà mình vẫn hay nghe, thấy vô hồn, chẳng cảm giác gì. Mình muốn gì đây chời? Hỏng bít.

Trong đầu mình đang hỗn độn.
- Công việc đang rối, chưa biết làm cách gì để nuốt trôi 3 cái project cùng một lúc.
- Chuyện bạn bè, chưa biết có nối lại mối quan hệ thân thiện với nhỏ bạn thân chơi hơi xấu hông, thấy nhỏ lonely thì cũng tội nhưng bản tánh khó đổi, mèo rồi lại hoàn mèo.
- Chuyện tương lai, chưa bít vạch kế hoạch năm nay ra sao, cứ long nhong đi chơi cho qua ngày hay tu tỉnh, mắt nhắm mắt mở để có chồng cho Má mừng.

Kím bài nhạc quen hùi xưa, thích nhìu lắm nà



Ai mang cái shoulder của em đi đâu rồi? Trả lại em đi...


 

 da1uhate
 member

 REF: 280565
 01/04/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đi ăn đám giỗ ông Ngoại ở nhà dì Ba. Tưởng năm nay mấy dì ai cũng cúng riêng té ra hỏng phải, dì 6, dì Nhựt, cậu 5 đều tụ ở đó, chỉ thiếu dì Tú, chắc dì bận trực ở bênh viện. À, thiếu cậu Thông dì Nguyệt và Má mình nữa chớ. Hic... kể ra thì cũng chỉ mới có 1 nửa.

Ngồi nghe 2 bà chị em bạn dì với mấy dì nói chuyện thấy mắc cười. Toàn chuyện học hành của con cái, ai cũng than thở nến giáo dục VN thấp kém nên người thì gởi con học trường Tây, người thì cho con học trường Úc. Nghe ra toàn $, ớn quá chòi, mình mà có con thì hỏng bít sao? Chắc phải đi móc bọc để nó có tiền học trường Tây trường Úc, hic...

Bà chị biểu mình sao lặn tài quá, cả năm trời hỏng thấy mặt. Tài gì đâu, tui qua chơi mà bà đâu có ở nhà, bà mắc đi Mẽo du lịch mờ. Cái gì mà đi hoài, hết đi Pháp rồi đi Mẽo, bởi vậy bà làm tiền thì nhiều mà lúc nào account của bà cũng cạn láng, hơ hơ...

Con Bê nó đeo mình như đỉa. Giọng nó lơ lớ nghe dễ thương chịu hỏng nổi lun. Má nó khoe nó nói được 3 thứ tiếng. Nó nói với papa nó thì bằng tiếng Pháp, với bà ngoại thì bằng tiếng Việt, còn với ông ngoại thì bằng tiếng Anh. Nó nói: "Ong, i want you to play with me". Chời ơi, con bê của Tata giỏi quá. Đè nó ra hun chục cái cho đã.

- Tata, Solène muốn uống coca.
- Oui, để tata rót cho bê nha.
- Ha, tata cũng biết oui nữa, tata bít oui là gì hông?
- Hong, con nói tata bít đi.
- Oui là dạ đó.
- Ủa, dậy hả? tata cưng bê, bê oui đi con.

Dắt nó đi siêu thị ở gần nhà. Bàn tay nó nhỏ xíu nắm đã thiệt. Phải chi mơi mốt mình có 1 đứa con gái dễ thương như con bê, chắc cưng phải biết. Con Bê thiệt khôn, nó còn nhỏ mà biết quan tâm người khác lắm, nó rót nước cho mình uống nè, chú Năm đi về thì nó hỏi "Ông Năm ăn xong chưa mà về?" Nghe hết hồn luôn. Nó chỉ mới 6 tuổi thôi đó nha. Còn lúc mình về thì nó đòi "Bê muốn đi với tata" rồi nó nắm tay cứng ngắc, leo lên người ngồi hỏng cho đi. Má măng nó phải la nó bằng câu tiếng Pháp nó mới chịu tuột xuống, giận dỗi bỏ vô phòng nắm khóc, thương con Bê hết quá chừng đi hà. Chắc Bê giận Tata lắm hả con? Thôi mơi mốt qua chơi đền Bê con lừa bằng bông có cột nơ của Tata nha, Tata cưng lắm, cất trong tủ hoài hỏng có dám lấy ra ôm sợ cũ, bây giờ tata cho Bê luôn đó.

Thương Bê.


 

 da1uhate
 member

 REF: 281253
 01/06/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm qua đi shopping mà Má kiu um sùm. Té ra là con Bê nó khóc đòi Tata. Tội ơi con Bê, nó đâu bít Tata của nó khóa cái cell mấy ngày nay rồi, cũng hên là bà Hai biết Tata đang đi với ai, chỉ cần kiu người đó là có tata.

- Tata, tata bít tại sao Bê khóc hông?
- Tata hỏng bít, sao Bê khóc vậy con?
- Bê khóc vì Bê muốn đi dzới Tata, sao Bà kiu Tata mà Tata hỏng dzề nhà Bê? Tata đang ở đâu dzậy?
- Tata ở nhà tata.
- Bê mún qua nhà Tata.
- Hỏng được đâu con, mai Bê đi học rồi, Bê nhớ hông?
- Bê muốn Tata hà.

...

- Thôi Bê cúp điện thoại nha.
- Ừa, Bê ngủ ngon nha. Bê cúp máy đi con.
- Tata ngưng điện thoại trước đi, Bê muốn Tata ngưng trước.
- Rồi, Tata thương Bê...


 

 da1uhate
 member

 REF: 281968
 01/07/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sáng nay đứng trong toilet, ngắm mình qua gương, xoay qua xoay lại, kiểu mà đứa con gái nào cũng có (í nói là điệu đó). Bất chợt nghĩ: thể xác này, linh hồn này rồi một ngày nào đó sẽ không còn kết nối với nhau nữa, thể xác thì mục rã còn linh hồn thì vất vưởng? Liệu linh hồn có còn biết suy nghĩ, còn tư lự, còn toan tính được gì nữa hông? Điều đó thì ai ai cũng muốn biết nhưng chính họ lại sợ sự biết đó. Tại sao mình lại ở trong cái thể xác này nhỉ? Tại sao mình lại cảm giác được mọi điều xung quanh? Tại sao mình hỏng là cỏ cây hay muôn thú? hay là một hạt hoa bồ công anh bé nhỏ bay bay theo cánh gió? Sự chết ra sao? Chắc là đáng sợ lắm, cảm giác bất lực, buông xuôi, không còn sức chống đỡ.

Có nhiều điều mình vẫn chưa khám phá được. Tại sao mỗi con người sanh ra có một số phận khác nhau? Có người vừa chào đời đã có sẵn hình thể đẹp đẽ, điều đó hẳn nhiên là sự thuận lợi rất lớn để người ta tiến bước trên đường đời. Cũng có những người vừa chào đời đã mang sẵn sự bất hạnh, rồi họ suy nghĩ điều gì? Họ nhìn cuộc sống này ra sao? Đôi khi chẳng hiểu mục đích mình hiện diện trên cõi đời này là gì? Để biết về 1 thế giới hỗn tạp, mọi diễn biến xoay quanh loài sinh vật tên là "con người"? Biết rồi thì để làm gì? Mình cũng sẽ trở về với hư vô. Chắc khi trút hơi thở cuối cùng thì mình hết biết cảm giác về xung quanh, hết nhìn thấy, hết cầm nắm, hết đi đứng. Ôi, sao người ta hỏng nghĩ về cái ngày đó nhỉ? Người ta cứ mãi cấu xé nhau, làm tổn thương nhau cho thỏa mãn cái tôi của mình, đáng ghét thật.



 

 da1uhate
 member

 REF: 282916
 01/09/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hỏng bít sao mình khoái ăn trái cây ghê. Hôm qua đi làm dìa cháp hết nguyên trái mãng cầu pự như cái tô. Nhả mấy cái hột đen đen lại thấy nhớ hùi nhỏ mỗi lần ăn mãng cầu mình hay giữ lại hột, kím cái hũ chao không của Má bỏ vô cất, để dành buổi trưa chơi ô quan với mấy đứa hàng xóm. Hôm nay thì ăn xoài cát Hòa Lộc. Gặm cái hột xoài làm răng mình dính xơ tùm lum. Hì hì, nếu ai mà thấy thì chắc sẽ cười và nói "xấu, xấu, xấu". Xấu gì, hùi nhỏ còn ăn theo kiểu nguyên trái lột vỏ hết ra (lột chứ không phải gọt nha) rồi đưa hết nguyên trái lên miệng cạp, cạp riết cho vô tới trong hột, miệng dính xoài chèm nhẹm, như vậy còn chưa gọi là xấu nữa cà, mà gọi là "dễ sương".

Tắm xong lên xức kem. Lúc này mình điệu, hỏng phải điệu thường mà là quá điệu, tối ngủ còn xức kem dưỡng da. Nhưng mà của chùa, hỏng xài uổng sao. Hì, đồ chùa mà là đồ xịn, tội gì hỏng xài. Xài để coi da có trắng hơn hông cho biết. Hôm qua đi làm mặc cái áo đen thui, ngó trong gương mới thấy tóc mình hỏng phải màu đen giống thiên hạ. Hỏng biết sao thiên hạ lại đi nhuộm tóc vàng tóc nâu còn mình thì thích tóc đen. Hơ hơ... nhưng mờ nhuộm tóc đen chỉ để cho mấy người già, nếu mình nhuộm đen thì hóa ra đã già ư? Hic... sợ già lém, thôi có sao để vậy. Ờ mà tóc mình dài rồi, mới cắt mấy tháng trước mà bữa nay lại thấy nó dài ra làm bực bội, gần Tết òi, có nên đi làm cái đầu mới hông ta? Thôi để qua Tết, làm mắc công boy cũ mình đi chơi Tết gặp rồi nói mình làm tóc xấu, bắt mình ra tiệm hắn cho hắn làm đẹp lại nữa thì mệt, hơ hơ... Ờ, mà hỏng biết người ta có còn chung tình với mình hông hen? Người ta đã nói gì với mình ha? À, nhìu lắm nhưng bay theo chiều gió hít rùi, chỉ nhớ mỗi câu này "Anh biết em sẽ quên anh chỉ trong vòng 1 tuần nhưng anh thì sẽ nhớ em mãi mãi". Chời, nghe cảm động dễ sợ luôn, sắp rớt nước mắt (chứ chưa rớt, hehe...). Hỏng bít sao mình lại tàn nhẫn với người ta như vậy. Người ta thương mình mờ, Mẹ người ta cũng quí mình mờ, Bà Ngoại người ta nói 2 đứa định ngày đi rồi ngoại tính cho. Hic... nhớ Ngoại người ta...


 

 da1uhate
 member

 REF: 284354
 01/12/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sao trên đời lại có người đàn ông hẹp hòi đến vậy? Mình thấy bực bội, nói cho đúng thì cũng tại mình hết, trách ai nữa đây? Tưởng mình khôn té ra lại ngu, ngu nhứt đời.

Supervisor, mình có muốn vị trí đó hông? Áp lực theo guồng máy làm việc làm mình thấy sợ. Nếu theo nó rồi thì làm gì còn chat chit, còn thơ thẩn, còn lông bông được nữa. Mình thiếu ý chí hay là mình theo giống người xưa, thích an nhàn hỏng thích ganh đua?

Tự nhiên thấy chán ngang hông, muốn nằm, hỏng muốn làm gì hết. Nhớ Má, muốn về với Má, chỉ có Má thương mình nhứt thôi.



 

 da1uhate
 member

 REF: 287263
 01/17/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay làm việc không kịp thở, cứ phải đi hướng dẫn rồi training búa xua, khát khô cổ họng mà lại hỏng được uống nước. Sếp đang bận test cho cái project mới nên giao hết việc lại cho mình, chùi ui, đuối như trái chuối luôn. Thằng Gerd còn gởi file báo lỗi về nữa chứ, ngồi coi mới thấy tá hỏa. Lại phải suy nghĩ cách cải thiện quy trình làm việc để chặn lỗi. Hời, nghĩ nát óc mà mới ra có 1 chỗ. Sao mình lại bị lôi kéo vô những công chuyện này vậy chời, mình hỏng làm cũng được mà, lương vẫn nhiêu đó, có sao đâu. Chắc tại tánh mình ưa tình cảm, có cảm tình với người nào thì sống chết gì cũng làm, bỏ ăn bỏ ngủ cũng làm. Cái thằng Gerd mắc dịch, ba trợn làm mình muốn khùng theo. Ờ, mà mình chỉ là người khùng thứ nhì thôi, người thứ nhứt chính là sếp mình, hà hà... Hỏng biết sao mà mình với mấy đứa trong nhóm cứ gọi Gerd là "thằng Gerd". Nếu Gerd là người Việt thì mọc ba đầu sáu tay mình cũng hỏng dám nữa, hắn hơn mình gần cả chục tuổi lận, thoai kệ, ai biểu hắn hỏng hỉu tiếng Việt chi? gáng chịu à, hơ hơ...

Tối nay lại phải làm việc nữa, cái file đó vẫn chưa đưa vào sử dụng nên mình sẽ chỉnh sửa thêm, chẳng biết thêm được bao nhiêu nhưng cứ làm, được bao nhiu đỡ bấy nhiu. Dù gì cũng là đang tự mình kíu mình, hỏng làm để ngồi sửa lỗi càng mệt mà mất thì giờ vô ích hơn.

Mới ăn bún bò xong, bị bột ngọt làm ê cái mặt, khó chịu quá đi. Hic...


 

 da1uhate
 member

 REF: 289126
 01/20/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Có những lúc ta thờ ơ, bạc bẽo với tình người để rồi sau đó lại hối tiếc. Một người bạn sắp lên phi cơ gởi tin chào ta, ta hờ hững đọc nhưng chẳng để tâm vì ta mãi còn bận rộn với những thú vui riêng mình. Đâu hiểu những ẩn ý sâu xa trong từng dòng chữ đó. Mãi tận 1 ngày sau, khi thầm nhớ lại những điều khác thường xung quanh người bạn đó thì ta chợt hoảng hốt. Vội vàng call back nhưng đã quá trễ, có lẽ người ta đã đặt chân lên một vùng đất xa lạ nào đó rồi. Và có thể vĩnh viễn sẽ chẳng còn gặp nhau. Tình người, tình bạn trong ta là như vậy sao? Một câu chúc lên đường bình an ta cũng không có?

Trầm lặng để suy nghĩ về chính mình. Lục tìm ký ức để thấy từng con người đã bước ngang qua cuộc đời ta. Đến nhẹ nhàng và ra đi cũng nhẹ nhàng như một thướt phim, chỉ có chạy tới mà không bao giờ trả lui. Rồi thì ta còn lại gì? Một khoảng trống cô đơn vô tận và ta bắt nhốt linh hồn mình trong khoảng trống đó.

Lại nhớ về một người đã xa rất xa ...


 

 da1uhate
 member

 REF: 291312
 01/24/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
5 rưỡi sáng, bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại chát chúa. Cầm ống nghe, Má bàn chuyện nhà, Má tính làm cái sân xi măng trước cửa để chiều chiều ra ngồi hóng mát. Ậm ừ cho xong chuyện, ý Má là ý trời mờ, ai dám cãi gì đâu. Mệt mỏi mở comp. Tối qua mình ngủ trễ. Có gì đó làm mình suy nghĩ hoài. Trước đó mình đi họp lớp rất vui mà, chẳng biết sao khi về nhà tâm trạng lại xoay vòng 180° như vậy.
Vô blog của lớp. Mới có 2 ngày không vô mà tụi nó tưng bừng ở trỏng. Chắc hỏng có lớp nào vui bằng lớp mình. Con gái con trai gì cũng vậy. Ngày nào cũng liên lạc với nhau, tháng nào cũng đi họp lớp. Thằng Bảo già còn mạnh miệng rủ qua Tết đi Vũng Tàu ăn hào ở đảo. Lại đi Vũng Tàu. Nhớ năm ngoái ăn Tết xong mình cũng đi Vũng Tàu với tụi nó. Một năm nữa lại sắp trôi qua rồi. Kiểm điểm lại những gì mình đã làm, hình như chẳng có cái gì ra hồn.

7:15'. Đi làm. Hôm nay hứa vô sớm giải quyết hold job cho tụi trong group. Dạo này mình ưa đi trễ. Thiệt hỏng giống với mình trước đây chút nào. Mình thay đổi rồi chăng?


 

 da1uhate
 member

 REF: 291626
 01/25/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sáng nay chẳng biết mình bị làm sao nữa? Vô chỗ làm quên check in, tới hồi bên hành chánh nhân sự báo mới biết là quên. Hừ! Coi như dính một vết sẹo thời gian. Hôm nay phải giao hàng nên làm túi bụi, update lỗi cho mấy đứa trong group mà mình cũng không từ tốn nhỏ nhẹ như mọi khi được, tự nhiên thấy mình nói sang sảng, i như bực tức điều gì mà chưa trút ra được. Chị Tuyền nói mình được đề nghị thưởng 3 tháng lương Tết. Tiền vô đầy túi nhưng sao chẳng thấy dzui. Người ta cứ chạy theo công danh, lợi lộc nhưng khi nắm nó trong tay rồi thì lại thấy không còn gì thú vị. À, có lẽ cá tánh con người là vậy, thích đuổi bắt và khi có rồi lại chán và muốn chơi một trò đuổi bắt khác chăng?
Chưa có bữa nào mình lại không muốn về nhà như hôm nay. Ngồi hoài ở công ty kiếm chuyện tám với bé Mai. Bé Mai rủ mình qua Tết mua vàng vì có khả năng vàng hạ, mua để dành nó lên bán kiếm lời. Trò chơi mới đây hả? Chụp giựt giống thiên hạ. Mình có quen hông chời? Nhưng nếu đem nó ra làm trò tiêu khiển thì cũng vui vui chứ, lỗ thì chắc hỏng nhiều nhưng có thể mỗi lần lời thì mình lại dzui hỏng biết chừng.
Sếp khuyên mình nên học tiếng Đức. Mình ghét thứ tiếng đó nhưng bây giờ công việc cần thì sao? Không học thì cũng chẳng chết thằng Tây nào mà học thì cũng hỏng mất mát gì, chỉ mất thời gian xíu thôi. Hừm, sẽ suy nghĩ lại. Biết nhiều đôi khi cũng là một cái dở, dở ẹc, dở thậm tệ.


 

 da1uhate
 member

 REF: 292439
 01/26/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đọc những dòng tâm sự của 1 cô bé nào đó, tự nhiên bật cười. Cười vì thiên hạ ai ai cũng phải vướng víu chữ tình. Ái tình là gì mà nó khiến con người ta lúc thì ngây ngất lúc thì vật vã?

Khi lý trí bùng dậy mạnh mẽ thì ái tình có ý nghĩa gì đâu? Và con người ta bắt đầu hoạch định cái này cái nọ, làm sao để phần thiệt thòi về kẻ khác chứ không phải mình. Trong cuộc đời mỗi người có ai đếm rằng mình đã mấy lần yêu rồi tan vỡ? Người dễ dãi thì là nhiều lần, người bình thường thì > 1 lần còn người khó tính? Chắc chỉ 1 lần duy nhứt và trái tim người ta sẽ mang vết sẹo vĩnh viễn. Người ta sẽ đưa ra những qui tắc để tự ràng buộc mình, sẽ không để cho ai đó khám phá mình như một nửa kia đã từng khám phá, and the door is only one time to open then after that, it will closed forever.

Cuộc sống thì vẫn tiếp diễn, yêu đương chỉ là một phần của cuộc sống. Khi người ta lớn hơn, trưởng thành hơn thì suy nghĩ về cuộc đời cũng đổi khác. Trải qua nhiều sự việc trong đời thì người ta lại càng thấy khó lý giải cho những gì đã xảy ra. Khi còn trẻ tuổi, chẳng ai tin vào cái gì đó huyền hoặc, tin vào những gì đi ngược với khoa học. Nhưng khi những đợt sóng đời ào ạt xô đẩy, vồ vập làm ướt thân thể và khi khô ráo chỉ còn để lại lớp muối mằn mặn khiến con người ta hụt hẫng. Hụt hẫng trong sự cô đơn khi tâm hồn mình đang loay hoay giữa vùng gió xoáy. Chẳng có một ai có thể đưa tay ra cứu vớt bằng chính bản thân mình tự cứu mình. Giải pháp hay nhứt lúc này là tìm về với tâm linh. Khi tâm người ta tĩnh tại thì cũng có nghĩa là cuộc sống sẽ nhẹ nhàng thanh thản, những hỉ nộ ái ố đời thường tuy có cũng như không. Được như vậy thì sung sướng biết bao nhiêu...


 

 da1uhate
 member

 REF: 293065
 01/28/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngồi ngắm vòm trời xanh trong qua ô cửa kính xe. Nắng đã tắt, vài đám mây trắng mỏng giăng hờ hững, tán lá xanh biếc của cây hoàng điệp in đậm lên nền trời càng tạo cho người ta cảm giác êm ả của khoảng thời gian cuối ngày. Lòng nặng trĩu một cái gì đó vời vợi xa xăm. Nhìn đó, thấy đó, nghĩ đó rồi cũng như không. Mọi thứ đều vụt qua thật nhanh như cảnh vật bên ngoài khung cửa kính. Cảm giác chán ngấy, chán tất cả mọi thứ. Tự nhiên thèm được bắt chuyện với một người xa lạ, trao đổi với nhau một vài điều gì đó chắc là thú vị lắm.

Một tuần nữa là đến Tết. Mình chẳng mong Tết như mọi người. Mình chán Tết. Con người ta chỉ buồn nhất và tuyệt vọng nhất khi những người mà họ thương yêu không hiểu họ. Đã bao nhiêu lần mình rơi vô trạng thái này rồi? Không nhớ nổi nữa. Tại sao mình không được như người ta, tại sao mình phải chịu những áp lực lẽ ra không đáng có? Áp lực về tình cảm là cái khiến mình khổ sở nhất, đôi khi nó dẫn mình đến những ý nghĩ điên rồ. Nguồn động lực sống duy nhất bị vỡ tan thì còn gì để con người ta phải níu kéo?

Lúc này mình muốn hét lên, ném vỡ tung những thứ đang gặm nhắm trong lòng. Cổ họng uất nghẹn, mệt mỏi... muốn bỏ đi đâu đó thật xa, đi như một kẻ hèn nhát đang trốn tránh cuộc đời.



 

 da1uhate
 member

 REF: 293689
 01/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Một ngày mới lại bắt đầu, chán nản đến cùng cực, chẳng muốn đi làm nữa, chỉ muốn nằm ở nhà. Mình đổ nhớt làm biếng rồi chăng? Mình chưa thể lấy thăng bằng trở lại được. Nếu bây giờ mình ở nhà thì sau Tết mình sẽ khó xin nghỉ được. Sau Tết mình có quá nhiều kế hoạch để đi du lịch mà. Thôi thì cố chịu đấm ăn xôi.

Lẽ ra tuần này mình phải bận rộn lắm nhưng mình cứ coi như không. Chẳng thiết làm việc gì, bạn bè réo đi "ăn nhậu" tiễn đưa năm cũ mình cũng từ hoài, nói là bận "linh tinh". Mà có bận bịu gì đâu, về nhà sớm thì cũng ngồi vào net, đọc rồi nghe, nghe rồi đọc, chẳng cần gặp ai, chẳng cần nhớ ai.

Có những khoảng thời gian con người ta mệt mỏi với xung quanh. Có khi nào mình bị giống 1 người bạn ở us hông? Bị stress nặng đến nỗi phải uống thuốc an thần mỗi ngày. Ai đó đã nói "người điên là người hạnh phúc nhất"...


 

 amoremio
 member

 REF: 293922
 01/30/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Photobucket


Mến tặng D, chúc vui.
PC


 

 da1uhate
 member

 REF: 295807
 02/02/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hi PC, lâu quá mới thấy ghé ha, lúc này phẻ hong? Sắp Tết rồi, có ai hứa lì xì chưa nè? Nếu chưa thì mùng 4 gặp D nha, D mở hàng cho, hehe...

---
Bài viết cuối năm con ủn ỉn...

2 giờ sáng 27 Tết. Kết thúc được mọi công việc cần phải làm, bây giờ chỉ còn khăn gói lên đường về quê ăn Tết với song thân. Nhớ 5 năm về trước, cũng có 1 con nhỏ, náo nức về quê ăn Tết đến độ không ngủ được, người cứ bồn chồn thơ thẩn. 5 năm sau, cũng chính con nhỏ đó cũng không ngủ được nhưng vì lý do khác, nhiều việc để lo toan sắp xếp và thời gian không chờ đợi nó. Một năm qua nó đã làm được những gì nhỉ, công việc thuận lợi hơn nhưng rồi cũng khó khăn hơn khiến nó khó chịu trong lòng nhưng chẳng thể nói ra với ai được. Tình cảm thì nó vẫn đi về một mình thường xuyên mặc dù lâu lâu thấy có 1 người khác phái xuất hiện ở cổng nhà nó. Nó sống lặng lẽ với cái xóm này, nó lẳng lặng đi ra đi vô cái hẻm mà hiếm khi nói chuyện với ai. Nhưng kể ra thì nó cũng quen được một số người, hừm, nếu nói văn vẻ thì là "người có giao dịch" với nó. Người thứ nhứt là chị bán sữa đậu xanh. Sáng nào nó cũng ghé mua 1 bịch để mang theo đi làm. Đôi khi chị cũng hỏi han và cười với nó. Có lần chị ghẹo "Ông anh chị ổng nói em giống cô gái Nhựt quá hà, mai mốt lấy chồng nhớ lấy chồng nước ngoài nha, để đẻ con cho đẹp đó". Nó cười, cười với cái suy nghĩ ngồ ngộ của người ta, người Việt với nhau còn chưa thể hiểu và thông cảm cho nhau thì nói gì tới ngoại quốc... Người thứ nhì mà nó giao dịch là bác xe ôm hay đậu đầu hẻm. Bởi vì những lúc nó đi bơi một mình hay đi ra bến xe để về quê thì đều phải nhờ Bác đưa đi dùm. Mỗi lần thấy nó đi ngang qua thì dù Bác đang đọc sách cũng ngẩng lên cười và hỏi "đi làm hả bé?" Nó cũng cười đáp lại "Dạ" mà chẳng nói gì thêm. Hỏng phải nó hỏng biết nói chuyện hay trả lời người lớn mà nó đang vội đi làm chứ thiệt ra thì nó cũng thích bàn thời sự chính sự với bác lắm. Nó ưa nghe Bác kể chuyện hồi xưa, chuyện linh tinh mà nó chưa được biết...
Năm nay Tết nó thấy hỏng dzui. Bạn bè hẹn nhau họp lớp mùng Ba ở nhà "em gái Đức Việt" nhưng chắc nó sẽ hông đi. Nó ngán cái nắng, cái gió của vùng Ba Má nó ở, nhưng nếu đem so với cái nắng cái gió ở miền biển thì chắc còn thua xa. Nhớ lại những đợt đi Phan Rang, Vũng Tàu mà nó rùng mình. Cả đêm nó hỏng ngủ được ra ngồi ngoài cái xích đu dưới gốc dừa, nghe lá dừa xào xạc không ngừng, nó mới nhận ra rằng ở miền duyên hải thì chẳng bao giờ ngưng gió. Đất thì khô khan, gió thì nóng rát, đáng sợ thật. Nhìn mấy đứa con nít cởi trần đen nhem nhẻm chạy tung tăng mà mắc cười. Tụi nhóc đúng là không biết sợ thứ gì, tại sao người lớn lại phải sợ? Nó đã hẹn với 1 nhỏ đồng nghiệp rằng hè này sẽ trở lại vịnh Vĩnh Hy ngoài Phan Rang chơi lần nữa. Lần này nó sẽ không ở khách sạn mà ở nhà nhỏ đó, nó thích như vậy lắm. Nó muốn tìm hiểu cuộc sống của người ta, nếp sinh hoạt của người ta, thấy để hiểu thêm một chút về những cái gì ở xung quanh mình, thấy để biết đâu là đúng, đâu là sai rồi chọn cho mình lập trường sống, chẳng nghe ai mà cũng chẳng cần theo ai.
Không biết năm nay "cố nhân" có ghé thăm nó hông? Chắc bây giờ vẫn còn đẹp trai như thuở nào. Hồi đó, ai cũng nói nó và người ta xứng đôi. Xứng là xứng làm sao? Chắc ý nói hai đứa trắng trẻo dễ nhìn giống nhau. Người ta thì được con gái mê lắm, mê cái vẻ ngoài bảnh bao chải chuốt y như tài tử. Còn nó? Cũng chẳng biết tại sao lại chịu ưng người ta làm bồ? Chắc tại vì hai đứa học chung từ tiểu học cho tới lớn nên cảm giác thân quen quá đâm ra lầm tưởng? Hì! Nói gì thì nói, có duyên có nợ với nhau hay không cũng tại do số phận cả thôi. Hơn 1 năm rồi nó cũng chưa gặp chưa nói chuyên với người ta, hai đứa chỉ biết tin nhau qua message. Có lẽ người ta cần thời gian để quên nó, nó cũng hỏng muốn làm ai phải đau khổ hết. Ờ, mà nó sai rồi, ít ra thì sắp sửa có một con nhạn lại trúng mũi tên yêu của nó nữa, chắc kiếp trước nó ăn ở không được nhân đức hay sao mà kiếp này nó tạo nghiệp nhiều quá. Nhắc tới nhà Phật lại nhớ anh trai, nó chưa có đem thơ Đạo của anh trai đi viết Thư Pháp nữa, chắc đợi ăn Tết xong. Hì, lại hứa hẹn...
Hồi nãy qua dì Ba chơi, dì Ba biểu qua Tết đi nghĩa trang quân đội Biên Hòa với dì Ba, hic... năm ngoái nó đi rồi. Cũng ăn Tết xong là nó rủ rê bé Mai, rồi 2 đứa mò mẫm đường đi theo sự chỉ dẫn của người ta. Leo lên leo xuống hết mấy chặng xe bus mới tới nơi. Hai đứa đi như 2 con nhái đi thám hiểm, vừa thích vừa sợ. Cảm giác bùi ngùi khi đứng trước một vùng hoang vu rộng lớn mà tịch mịch như vậy, nó nhớ nó có làm mấy bài thơ về khu nghĩa trang trong quyển sổ tay, hỏng biết bỏ ở đâu rồi...

3:00, chắc phải ngủ chút xíu để 4:00 AM đề pa qua nhà chị Sâm, Tết nhứt làm chi cho khổ thân dữ vậy nè, hic...


 

 da1uhate
 member

 REF: 299302
 02/10/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Bắt đầu 1 tuần làm việc của năm mới. Sáng ngủ dậy nhận được lời chúc thấy vui. Một cảm giác lạ, không biết có phải cảm giác mà mình đã kiếm tìm bấy lâu nay không. Cái cảm giác mình nhỏ bé trước một người khác, mình phải im lặng để lắng nghe người ta. Mình thích vậy, lại giống như thuở còn anh Hiệp, nói chuyện với nhau lúc nào cũng không hết chuyện và luôn luôn tôn trọng lẫn nhau. Mong rằng mình sẽ giữ được như vậy hoài. Một lần vấp ngã chắc cũng đủ để mình khôn hơn.

Hai vì sao lạc thì sao hả? Có gặp nhau không? Hì! Chắc phải chờ tương lai trả lời.

Năm nay mình lớn thêm một tuổi rồi. Lớn xộn rồi, ai cũng nói vậy hết. Phải làm gì cho ra hồn chứ, hừ! Chắc là sẽ dẹp, dẹp hết mấy vụ tào lao ngày ngày trên net, chuyên tâm đọc để hiểu thêm mấy thứ mình thích. He he... không khéo lại thành con mọt sách mất thôi.

Sài Gòn ngày Tết vắng hoe. Phải chi ngày nào cũng vắng vậy thì đỡ biết mấy. Hôm qua đi qua nhà mợ 5, gặp bé Đu Đủ. Ngồi nghe nó nói chuyện thấy mắc cười. Trong mấy anh chị em trong nhà, chắc chỉ có mình là nói chuyện với nó được. Ai cũng nghĩ là nó khờ khờ nhưng chịu khó nói chuyện sử với nó đi, sẽ hết hồn liền cho coi. Thằng nhóc chịu tìm tòi nghiên cứu ghê, nó nhận định tình hình VN, Trung Quốc, Mỹ, Liên Xô nghe y như chính trị gia. Nhưng mà lâu lâu nói chuyện 1 lần thôi, nói nhiều mình cũng lậm vô con đường đó thì mệt à. Chuyện lịch sử, chuyện quốc gia nghe để mà biết, chớ hiểu nhiều cũng chẳng ích lợi gì, có khi còn mang họa. Cái gì mà người ta nói là "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" hihi... hỏng dám, đó là chuyện con trai. Con gái là "Công, dung, ngôn, hạnh". Mình được mấy chữ chời? Hỏng biết, riêng chữ dung thì được chấm 7, hehe... trên 5 đối với anh thầy giáo khó tính mà mừng lắm òi. Cám ơn anh thầy kiếng cận nhe. Em đang đi tìm ngôi sao lùn trắng nè. Anh có phải là ngôi sao lùn màu trắng hong?


 

 da1uhate
 member

 REF: 299540
 02/11/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay đi mua sách. Mình ghé nhà sách Khai Trí cũ. Mới mùng 5 mà đông ghê nhưng coi bộ người mua hỏng nhiều vì toàn tụi Tây hông, tụi nó chỉ có mua sách du lịch chớ biết đọc gì nữa đâu.

Hỏng biết sao mình vẫn chưa bỏ được cái thành kiến hẹp hòi với sách vở. Trong quyển Tôi Tự Học của Thu Giang Nguyễn Duy Cần có nói là phải bỏ cái tánh đó, đọc những cái nghịch ý mình để hiểu cái đó nó như thế nào. Hừ! Mình vẫn chẳng mua quyển sách nào viết sau 1975. Lụm 2 cuốn sách dịch của Nguyễn Hiến Lê và một cuốn về cách chơi hoa Lan của ông nào bên Tàu rồi đi về. Thật ra thì mình cũng có để ý vài quyển nhưng cảm thấy mua nó không hữu dụng lắm. Thứ nhứt là quyển về điệp viên Phạm Xuân Ẩn. Mình nghe bác xe ôm đầu xóm nói về quyển này lâu rồi, cũng muốn đọc nhưng đây là 1 tác phẩm dịch mới toanh, mình không thích đọc theo lăng kính của người khác, nhứt là ở VN này, sự thực luôn bị bóp méo. Thứ nhì là quyển hồi ký của Lý Quang Diệu. Mình cũng muốn biết ổng đã làm gì mà đưa Singapore từ một miếng đất nhỏ xíu với 2 triệu dân lên thành một cường quốc về kinh tế trong khu vực Đông Á. Hic... thích lắm nhưng hỏng mua đâu, mình nên thôi dây dưa vào những vấn đề chẳng phải của con gái. Mình là con gái mà, đọc văn đọc thơ là được rồi, hiểu nhiều ba cái chuyện to tát kia hỏng biết có ích lợi gì hông nữa. Có lẽ cá tánh mình vừa giống Ba vừa giống Má. Thích nhạc mê thơ nhưng cũng ưa khám phá mấy chuyện thời sự chính sự. Hic... làm con trai thì hợp hơn hông? Hehe.. mình là làm con chai thì bọn con gái biết tay, cưa đổ hết, hỏng chừa ẻm nào, hà hà... tự tin lun.


 

 da1uhate
 member

 REF: 300199
 02/12/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sáng nay mình cứ muốn nằm ngủ quài. Tối qua thức tới 4 giờ sáng. Mình đang bị mất ăn mất ngủ. Sống một mình tự do quen thói rồi, chắc có ngày mình cũng bị thiếu canxi rồi ngất xỉu ở công ty như bé Loan. Hì hì, nhưng đợi ngày đó cũng còn lâu lắm, mình đâu có bị còi thịt như nó đâu.
Hôm nay là mấy đứa trong group đi làm đầy đủ, phải chuẩn bị lì xì cho tụi nó nữa. Mấy đứa này ngày nào vô cũng đòi lì xì léo nhéo, hỏng biết làm chị tụi nó chi cho mệt vậy chời. Lì xì xong chị sẽ nhéo tai từng đứa, liệu hồn nha, nhứt là thằng "Đỗ Minh Dê" biệt hiệu dê đạo lộ.
Năm mới này chắc mình sẽ có nhiều sự thay đổi. Có người đã nhìn ra tướng số của cuộc đời mình. Nghe người ta nói mà thấy se lòng quá mặc dù cũng biết trước là vậy. Cuộc đời mình sẽ luôn luôn có nhiều phiền muộn. Hì! Nó đã, đang và sẽ diễn ra, mình hiểu mà. Những cái gì trải qua rồi, những cái gì đang trong hiện tại và một chút định hướng tương lai cũng đủ làm mình tin người ta nói có cơ sở.
Hôm qua chat với "nghệ sĩ" của lớp thật lâu. Bị hỏi tội trốn họp lớp. Hì! viện cớ đi Sài Gòn nên hỏng tham dự được. Nghệ sĩ chịu bỏ công ra viết thư pháp mấy bài thơ của anh trai dùm mình. Mình luôn có những người bạn "dễ sương" như vậy mờ. Lần trước cũng nhờ "Việt em gái" viết dùm cái software cho chị Tuyền, còn thiếu nợ chầu cafe chưa biết khi nào có dịp trả nữa. Kể ra thì lóp mình toàn nhân tài hông, đủ mọi lãnh vực. Đứa nào cũng có mộng làm giàu hết trơn. Ở tuổi 25 mà tụi nó làm ra tiền tỷ VN thì đâu chắc 25 năm nữa nó hỏng có tỷ usd. Hì! Tối qua nghe "nghệ sĩ" tự tin tuyên bố vậy mờ. Hy vọng gã sẽ thực hiện được ước mơ, ước mơ của "The Last Bee".
7:15'. Chuẩn bị đi qua ngân hàng. Đồng tiền vô ra sao thấy chóng mặt quá. Phải chi được bỏ quách hết, bỏ Sài Gòn hoa lệ, về Dalat sống kiếp nhàn du với cỏ hoa và sương núi, thấy cuộc đời thanh thản hơn nhiều. Chẳng ưu tư, chẳng toan tính điều gì nữa. Hừm, mình đang nhắc lại ước mơ từ hồi 20 tuổi sao? Chắc chẳng có đứa 20 tuổi nào mà mơ như mình, mơ thú tiêu dao với đất trời, làm bạn với văn thơ nghệ thuật, bỏ xa thế sự, bỏ xa cái xã hội đang báo nháo. Wow, nghe như là già cỗi lắm vậy đó. Hỏng biết có làm nổi hong. Nhưng... biết đâu mình làm được, chỉ cần có ai đó chịu đi chung đường với mình thôi hà.


 

 da1uhate
 member

 REF: 300902
 02/14/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Trần gian lỡ đọa thì không tiếc
Chỉ tiếc trên đời thiếu tri âm


 

 da1uhate
 member

 REF: 301364
 02/15/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đi làm gần 1 tuần mà bữa nay mình mới lấy lại phong độ làm việc. Hừ! Tết làm con người chây lười, đi làm mà đầu cứ lửng lơ, chẳng chú ý được gì,lại hay lo ra chuyện này chuyện kia.
Mình đã có được cái xe mình muốn, đúng kiểu đúng hiệu luôn. Giờ để ở nhà trùm mền chơi chứ cũng chẳng đi đâu vì có biết điều khiển nó đâu nà. Chẳng hiểu sao mình cứ ưa những cái gì cũ kỹ, mình nuối tiếc quá khứ? Người ta nói "Chỉ có người ngu mới ôm ấp quá khứ". Mình ngu thật rồi.
Đang nghe bài Romance chơi bằng guitar, thấy buồn buồn. Thấy cuộc đời đủ mùi đắng cay làm mình mất niềm tin sống. Có lẽ mình hay suy nghĩ vẩn vơ thôi.


 

 da1uhate
 member

 REF: 303004
 02/18/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


 

 da1uhate
 member

 REF: 305045
 02/22/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay mình được chứng kiến chuyện tình Romeo & Juliet Việt Nam. Nàng giận chàng hơn 1 tuần bỏ ăn bỏ ngủ đến độ xỉu trong chỗ làm. Chàng nghe tin hộc tốc chạy vô office của nàng, chắc là vì quá lo lắng nên mắt mờ hay sao đó mà cửa nẻo có hỏng đi, lại nhắm thẳng vô cái tường bằng kiếng. Xoảng! Kiếng vỡ tung tóe như phim. Chàng bât tỉnh nhân sự máu me tùm lum. Nàng thì vẫn mê man chẳng hay biết chi hết. Cả 2 được chở đi cấp cứu. Hì! Lạ lùng thật. Lần đầu mình chứng kiến chuyện vậy, nghĩ cũng ngộ ghê, tình yêu làm cho con người ta như vậy sao? Hỏng biết sau vụ này hai đứa có hàn gắn hong nữa.

Chủ Nhựt hẹn với "nghệ sĩ" đi uống cafe. Nghe hắn nói lúc này bận rộn gì đó, hỏng biết hắn có quởn để viết thư pháp dùm mình hông nữa, nhưng hôm nọ hắn hứa rồi mà, hứa lèo là chít dzới tui nha cha nụi. À, sẵn hỏi hắn luôn về vụ sơn cái xe cà tàng của mình, chắc hắn sẽ góp ý được, hắn giỏi mờ, cái chi cũng biết.
Hỏng hỉu sao ai cũng chê cái xe mà mình cứ thích, chê chậm, chê xấu chê đủ thứ. Mí ngừ cứ chê đi, càng chê tui càng phái, kệ tía tui, tui thích dị đó, hỏng thèm thích giống mí ngừ đâu, liu liu...


 

 da1uhate
 member

 REF: 306148
 02/24/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đi lang thang qua nhà mấy nhỏ em, lục lọi kệ sách của tụi nó. Toàn sách kinh tế và ngoại ngữ hông, nhìn phát ngán. Mình hỏng thích kinh tế. Làm giàu để chi? Đâu cần thiết, cứ sống an nhàn cho khỏe trí, biết giới hạn nào thì đủ cho mình là tốt rồi, hơi đâu mà giành giựt với thiên hạ. Có lẽ mình quá già so với tuổi để phát biểu như vậy. Chộp được quyển thơ Hàn Mặc Tử hiếm hoi trên cái kệ cao hơn tầm tay với. Từng bài thơ như có sức hút. Thơ người xưa hay thật, ngôn từ trong sáng, ý tứ cao xa chẳng như bây giờ, đọc bài thơ trong mấy tờ báo điện tử mà thấy chán ngắt, thơ thẩn gì mà như đối thoại, đôi khi còn thấy ngôn từ chợ búa nữa, kinh khủng quá đi.
Lúc này mình ưa ngủ sớm, chẳng chat chít thì net cũng hết nguyên nhân để thức khuya. Diễn dàn mình không reply nhiều, chỉ đọc qua loa, thơ thẩn cũng dẹp. Một tuần nữa thôi là hết được về nhà sớm, phải gò lưng vểnh tai cong lưỡi để học cái ngoại ngữ mà mình ghét nhứt. Ghét của nào trời trao của đó, đúng quá mà, ghét ghê nơi á.


 

 da1uhate
 member

 REF: 307011
 02/26/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sáng sớm dắt xe ra cửa thì "rầm", mình lên ga quá mức làm xe tông vô cửa rào, hic... cũng may là nhẹ, chỉ bị tét ngón chưn cái, máu rỉ ra chút chút, thấy ghê ghê...
Chiều nay 1 người chị bạn làm chung hồi xưa ghé công ty mời cả đám đi karaoke. Người ta đi học ở bên Đức mới về. Chẳng hiểu sao mình lại xách giỏ đi về trong khi mọi người đang tay bắt mặt mừng. Không phải mình không nhớ những tháng ngày gắn bó xưa kia, những ngày trời mưa 2 chị em dầm mưa ướt như chuột lột, thời gian 4 năm có lẽ chưa đủ để phai mờ ký ức.
Chạy xe rề rề. Ghé vào shop quần áo. Hì! không đem tiền nhiều mà vẫn muốn mua. Con gái thì vậy đó, chi tiêu đôi khi không giới hạn vì cái khoản ăn diện. Thú đam mê chăng?
Xăng lên giá tàn bạo. Có lẽ nhiều người sẽ phải điêu đứng đây. Khoảng cách giàu nghèo lại ngày một tăng ở xã hội VN. Mình đâu dám nghĩ gì xa xôi gì, có thể ngày mai mình cũng sẽ chẳng còn tồn tại nữa thì bận tâm về những điều ngoài tầm tay với quả là vô ích.
Đem tấm lụa vô tiệm may đồ cho họ cắt thành miếng nhỏ để viết thư pháp. Con tằm thì chỉ ăn dâu mà sao miếng vải lụa trơn tuồn tuột, cứ tưởng như nó ăn mỡ heo mỡ bò hay sao đó. Mình với bà chủ tiệm phải loay hoay cả tiếng mới cắt và vắt sổ xong. Bả cứ chép miệng than hoài, miếng lụa chạy tới chạy lui khiến cái chưn vịt máy vắt sổ của bả hỏng chịu nằm yên. Đúng là khổ đời.
Mấy tuần nay mình giựng hờn ai đó mà dường như người ta cũng như vậy. Tình cảm là cái gì? Ai mà biết được. Ngồi trong Sở tám với thằng nhóc kia, nghe nó kể về nhỏ ghệ nó mà mắc cười. Ghệ nó ước ao được đi Dalat chơi 1 lần cho biết, thế là 2 đứa hẹn nhau đi làm để dành tiền du lịch lên Dalat. Hì! Nghe như trong film Hàn, lãng mạn thấy sợ. Mình chưa bao giờ có ý nghĩ đó, có lẽ mình không biết yêu thương và quá sợ yêu thương. Đôi khi tự nhận thấy rằng mình đang tạo vỏ bọc. Một cái vỏ cứng hơn bất kỳ loại vỏ ốc nào, nó giúp mình không bao giờ phải lệ thuộc tình cảm vào bất kỳ ai. Mà tốt nhất là cũng chẳng nên lệ thuộc ai bất cứ điều gì, nếu lệ thuộc, tức là bạn đang bóp nát sự tự do về thể xác lẫn linh hồn.


 

 da1uhate
 member

 REF: 307707
 02/27/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngồi nghe những bài nhạc do Tuấn Ngọc hát, thấy nhớ một người.

- Chị hả? Rảnh hông đi uống cafe?
- Mai được hông? Em dạo này sao rồi? Wie geht's es dir?
- Trời đất, làm ơn nói tiếng Việt với em đi, chị còn nhớ tiếng Đức là chị tài lắm đó, em quên hết trơn rồi, hì hì...
- Giỡn chọc em thôi mà, sao? dạo này có gì mới nói chị nghe.
- Bình thường như mọi ngày. Chị có sưu tầm được quán cafe nào hay hay nữa hong, cho em vài cái tên đi?
- Ha ha... có nhưng mà ngu sao chỉ, haha... Thôi ngày mai gặp đi nha, gặp rồi chị nói cho nghe.
- ok, mai 6 giờ ở chỗ cũ nha.

...

Xách xe chạy loanh quoanh. Lại ghé vào Nguyễn Huệ, lâu rồi hỏng ghé. Mình cũng còn quyển sách lần trước đi bên nhà sách Khai Trí mình chưa tìm thấy. Bên đây mình cũng chẳng thấy luôn, nghe nói nó nằm đối diện quầy thơ, trong quầy sách tôn giáo nhưng nói thiệt là sách Phật giáo hông, chẳng thấy quyển sách nào Công Giáo hết. Thôi đành bỏ cuộc. Đi lăn quăn một hồi cũng chỉ được có 3 quyển sách của Nguyễn Hiến Lê. Hì! Chắc mình đang làm bộ sưu tập sách Nguyễn Hiến Lê hay sao đó. Muốn mua quyển tự điển Đức Việt nhưng thấy chữ nhỏ xíu mờ căm, in tệ quá, dùng nó tra cứu chắc lòi con mắt, à, hay là mình mua quyển tự điển Đức-Anh ta, vừa học song song 2 ngôn ngữ luôn, hơi cực nhưng coi bộ hay hay à. Để bữa nào quởn qua nhà sách Xuân Thu coi có hong. Mình thấy quyển tự điển thành ngữ hán việt và điển tích hay quá chừng, thích nhưng mờ liệu mua rồi thì có thời gian để coi hong? Chuyện văn chương giờ mình dẹp rồi, lo đi học, anh trai nói mình phải học để có tương lai tốt hơn, hỏng được học mấy thứ linh tinh nữa, tuổi mình chưa phải là tuổi để ngồi hưởng thú phong lưu. Hic... đi học hả? Gò lưng gò cổ để lấy bằng hả? Người ta thì quay cóp, còn mình thì nhỏ lớn chưa hề làm mấy chuyện đó, học vậy có công bằng hông? Hừ! Để coi có ai bán bằng giả mua quách cái xong, tiền thì tốn ngang tiền học nhưng đỡ mất thời giờ, đỡ bực mình, hehe...


 

 da1uhate
 member

 REF: 308999
 03/01/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Có xe rồi thì ưa chạy rong, ngày nào cũng chạy. Chưn mình hỏng biết phải chưn đi hông mà đi thấy sợ. Còn làm nhiệm vụ đưa rước thiên hạ nữa, trời quơi, hỏng ngờ mình có ngày này luôn, hồi trước toàn người ta đưa rước mình.

Sắp tới mình phải hạn chế ngồi trên comp, ngồi lâu là thấy đau lưng, hy vọng không phải vì ăn mấy con ốc nhiều mà mình dư canxi đến độ gai cột sống.

Qua nhà chị Thảo chơi hết buổi tối, anh Huy đi Thái công tác nên 2 chị em thoải mái nói chuyện. Lại bàn việc công ty, mình cũng nói thẳng với chị là mình không thích mất nhiều thời giờ cho công việc, nếu chị set up cho mình 1 vị trí khác để làm công việc đặc biệt thì mình cũng không nhận. Mình còn nhiều dự định cho tương lai, mình không thích cuộc sống chỉ có công việc và tiền bạc, cuộc sống còn nhiều thứ khác giá trị hơn nữa, mình muốn theo đuổi những gì mình đã đam mê từ lâu nhưng chưa thể thực hiện.

Ngồi chat nhảm với Bo. Bo đang đi công tác ở Đà Nẵng. Bo than trời lạnh quá. Bo biểu mình lấy chồng đi, kén quá ế đó. Mình nói với Bo là mình đang rất móng chuồn , chỉ muốn có ngay tức thì thôi, vàng đang lên giá, bây giờ là 19.20 rồi, nếu lấy chồng là có vàng liền, ngu gì hỏng lấy, hehe...

Mình muốn đi Dalat. Có nhiều dự định cho tương lai ở Dalat nên lâu lâu mình phải lên để coi cuộc sống trên đó ra sao chứ. Một ngôi nhà nhỏ thật ấm cúng, một mảnh vườn xinh xắn là niềm mơ ước của mình mà. Hừm! Có lẽ bây giờ nên chọn vị trí cho nó là vừa rồi mặc dù chưa có xu nào trong túi.

Đi ngủ thôi, mình mệt thật sự, đi bơi buổi chiều cũng thư giãn được chút đỉnh, ngủ sớm để mai dậy sớm chứ, có hẹn uống cafe với chàng "nghệ sĩ" của lớp mà.


 

 cauxanh1
 member

 REF: 309004
 03/01/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Ngủ ngon, D nhé!

(hình này đẹp hơn cái hoài nãi há D!
đã sơn xong cái xe chưa?)


 

 da1uhate
 member

 REF: 309437
 03/02/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hi sis, hình dễ sương sis ui, cám ơn sis. D chưa sơn xe, mai mới tính chuyện sơn tại vì bữa giờ cứ lấn cấn vụ màu sơn. Chắc D ko dám chơi nổi lấy màu xanh lá đâu, bạn bè D ai cũng phản đối cái màu đó, D thì ko sợ tụi nó, chỉ sợ sơn màu "chảnh" đi ngoài đường cảnh sát giao thông ngoắc dzô thôi hà, sợ lắm. Tuy rằng D ko phạm luật vì vẫn là màu xanh giống trong giấy tờ xe nhưng mà mấy chú đó sẽ bắt D nhiều tội khác, ví dụ như là: đội nón bảo hiểm không đúng qui cách (có nón vải), đi giày cao gót khi lái xe trên xa lộ, hic... D ko thích dây dưa với luật, nhứt là mấy cái luật tự chế, ớn lắm sis ơi, D sơn lại cái màu original của xe thôi, chỉnh sửa phụ kiện chút đỉnh cho vừa ý là tốt rồi. Hỏng biết sao mới đi xe có 1 tuần mà D phải 2 lần thay kiếng chiếu hậu vì bị bể, mà cả 2 lần đều hỏng phải do D làm bể, vậy mới xui chứ, hỏng biết cái xe này có điềm gì nữa à.

 

 cauxanh1
 member

 REF: 309479
 03/02/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Hello D,
Ừa thì cưng xài màu gì mà cưng feel most comfortable with đi.
Kiến chiếu hậu bể hai lần rồi a, xin lỗi nghe! xui quá héng..
Thôi ráng đi, hy vọng vài hôm nữa sẽ khá hơn. D của sis giỏi lắm mà, sis hỏng có lo đâu.
Bữa nào gãnh, sis tâm sự thim với D, giờ có ngừi réo, chẩu nha!
Thương,
C.


 

 da1uhate
 member

 REF: 309514
 03/02/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sis đi chơi dzui hén, hôm trước nghe sis nói gì về Đồng Lão, bộ D có nhắc tên ông anh của D với sis hả? Sao D lú vậy ta? D hỏng nhớ gì hết.

---


Hôm nay ghé bên bé Nhỏ, bị Nhỏ rầy rà vị tội ốm, chân tay lỏng khỏng, mặt hóp. Bộ mình lúc này bèo nhèo lắm hay sao trời? Hừm! Chắc nó tưởng tượng thôi, tại nó mập quá mờ.

Bé Dung đi chơi về khoe gặp Th, Th lúc này nhuộm tóc highlight. Chắc nó không biết chuyện mình và Th hơn 1 năm trời nay không còn liên lạc. Mình làm người ta thất vọng nhiều, mình cũng buồn lắm chứ, nhưng để làm 1 con người như người ta yêu cầu thì mình không thể. Dù cho suốt cuộc đời này người ta không bao giờ tha thứ cho mình thì cũng đành chịu thôi, không thể sống như vậy được. Chẳng phải là sợ dư luận, sợ gia đình mà là bản chất tự nhiên con người mình không phải vậy, cho dù có gần nhau nhiều, ảnh hưởng cá tính nhau nhiều nhưng cái tự nhiên trong mỗi con người là bất biến. Cầu mong cho mọi việc của người ta luôn may mắn, dù ở VN hay ở quốc gia nào khác thì mình vẫn dành cho người ta 1 cảm xúc đặc biệt: sự tôn trọng và lòng chân thành, mãi luôn là như vậy.

Một tuần mới sắp bắt đầu. Có nhiều sự thay đổi. Hy vọng là mọi dự tính của mình sẽ thành hiện thực.

Lúc này mình nghe nhạc Tuấn Ngọc trở lại. Cũng nhờ chị Bình nhắc mình mới nhớ là rất lâu rồi mình không còn thường xuyên nghe nhạc trong lúc làm việc. Tại sao vậy? Mình không biết. Khó giải thích quá.


 

 da1uhate
 member

 REF: 310508
 03/04/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sao mình cứ nhớ quài thằng nhỏ bán hàng trong cái tiệm bên Chợ Lớn. Từ lúc mình biết nhận thức cái đẹp đến giờ thì mới có 2 người con trai mình cho là đẹp. Người thứ nhứt là thằng Nam Tồ làm software trong công ty mình. Mình vẫn hay gọi nó là bé Tồ tuy rằng nó bằng tuổi mình á. Nó cao ráo, gương mặt đẹp, lại rất thông minh, giỏi trong công việc nhưng hình như ông trời thường ko cho ai toàn vẹn bao giờ, bằng chứng là thằng bé Tồ rất ư chi là tồ tồ. Cái cách nó cư xử với bạn bè giống như con nít vậy, cứ như thằng nhóc học lớp 8, lớp 9. Mình nhớ có lần nguyên đám đi ăn trưa, thằng Nam đi song song với mình, nó hăng say kể về Saigon Water Park. Nó hỏi mình tới đó tắm chưa, mình nói rằng chưa thì nó nói "Tới chơi đi, Chủ Nhật có nhiều con trai lắm". Mình trố mắt nhìn nó, nó nói như thể mình tới đó chơi chỉ có 1 mục đích duy nhất là để được nhìn con trai. Thiệt hết biết. Và người thứ 2 mà mình coi là đẹp chính là thằng nhóc người Hoa mình gặp hôm qua. Từ lúc bước vô tiệm đã thấy nó đẹp rồi. Da trắng nè nha, cặp mắt to hơi xếch có lông mi cong nà, mũi thẳng nà. Đặc biệt là khi cười, nguyên hàm răng trắng đều hiện ra. Nhìn thằng nhỏ mà mình nhớ tới bộ phim Hồng Lâu Mộng. Nhân vật nam chính cũng đẹp như vậy. Cặp mắt và nụ cười đó có thể làm diễn viên điện ảnh lắm chứ. Sao nó hỏng thử đổi nghề nhỉ? Nó nói nó chỉ làm ở tiệm part time thôi, 2 giờ rưỡi là nó tan ca. Hì! Thằng nhỏ xíu mà biết đi làm rồi, hỏng biết nó có đi học hông, mình quên hỏi. Thấy nó nói tiếng Hoa líu lo với khách mà mắc cười, nhưng nó nói tiếng việt thì nhẹ lắm, êm êm, không nhanh, không chậm cũng chẳng lơ lớ như một số người. Hừm! Một kiểu rất đặt biệt, khiến người ta khó quên.

 

 da1uhate
 member

 REF: 312322
 03/07/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay ngày 7-3. Ngoài đường thấy có vẻ nhộn nhịp hơn thường ngày (không biết thiệt hay mình tưởng tượng?). Bông hồng được bán trên từng cây số. Hì! Nhìn mấy giỏ bông đủ màu đủ kiểu thấy mắc cười. Cười tại vì "xấu ớn", hehe...

Chúc mừng sinh nhật chị Bình qua điện thoại, mời chị đi Cafe Window 4 nhưng chị từ chối, hẹn bữa khác. Chị đâu có hay mình giả đò rủ chớ thừa biết là chị sẽ đi "nhậu nhẹt" suốt đêm với "hội người cao tuổi" của chị òi, hơ hơ. 31 thì già chưa? Đàn ông thì chưa nhưng phụ nữ chắc là có. Mình thích cá tính của chị Bình. Nhiều tính cách dung hòa trong một con người. Vừa dịu dàng tinh tế, vừa mạnh mẽ cứng rắn lại thông minh khéo léo. Người như chị sao tới giờ vẫn lận đận tình duyên? Có lẽ tại ý trời. Mỗi lần gặp là chị cứ nói "đừng đi theo vết trượt của chị". Và mình cũng thường cười "không có vết trượt nào hết, cái số nó vậy á".

Có người than "Phụ nữ làm tui đau đầu, bà nào cũng vậy, càng thông minh thì càng đặt ra nhiều luật lệ khiến đàn ông loạn trí". Chời, hỏng lẽ phụ nữ ghê gứm vậy sao? Chắc là phụ nữ nên ngoan hiền để "anh vái trời, anh vái trời cho em dễ dạy dễ nghe" giống như thơ Đinh Hùng á. Nếu phụ nữ quá khờ thì sao? Đàn ông cũng phát chán (mình còn chán nữa nói chi ai). Hic... đàn ông khó hỉu lắm nha, thôi cũng chẳng muốn hỉu đâu.

Chủ Nhựt đi họp mặt offline. Mình xung phong lặt rau rửa chén. Hì! Nghề của nường mờ, biết có bấy nhiu thôi hà. Anh trai biểu phải làm cho khéo để đừng mất mặt em gái Đồng Lão. Xí, thấy ghét. Tối ngày kiếm chiện chọc quê hông hà, làm anh vậy đó, hỏng khen em gái được 1 câu nữa à. Ghét, ghét, ghét hết mấy người làm anh đó. Bo bo xì ra nà!


 

 da1uhate
 member

 REF: 312755
 03/08/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Trời mưa lớn ghê. Ngồi trong phòng mà nghe thấy nước đổ từ cái máng xối xuống đất ầm ầm. Những giọt mưa be bé nhiễu qua đám lá cây rậm chỗ ban công trông vui vui. Hôm nay mình được nghỉ làm. Mgồi ở nhà cả ngày cũng thấy chán. Nhận cả đống tin nhắn chúc 8/3. Hơ hơ... không thèm trả lời lại cái nào luôn.

Một người bạn mới quen đã nói "em có cá tính". Cá tính là sao? Con người ai chẳng tính cách riêng biệt. Mình thấy người ta cũng dzui dzui hay hay, nhứt là cái bàn tay tròn xoe mũm mĩm. À thì ra là mình ưa chọc ghẹo người khác để tìm vui, ai ngộ ngộ là mình khoái. Lâu rồi cũng chẳng chọc ai, nay có đối tượng mới, haha...

Có người ngày nào cũng nhắc mình "cẩn thận". Lái xe cẩn thận, đi đứng cẩn thận, ăn uống cẩn thận. Mình có nghe lời hong? Có trời biết. Ngày nào cũng chat, cũng thấy nhau trên wc mà người ta cứ nói "em càng ngày càng tiều tụy". Hỏng hỉu người ta sao luôn, lo lắng cho mình quá chăng? Mô Phật. Mình đang hưởng phước. Người ta lo đứng lo ngồi khi mình đi làm về trễ, người ta ngóng chờ khi buổi sáng mình thức dậy muộn. Người ta sắp giống Má mình rồi đó nhỉ? Mình cũng đang cần thêm 1 người mẹ đây, khà khà...

Mưa dai nhách hà. Mới qua tháng 2 đã mưa. Năm nay mình lại cực khổ vì mưa nữa cho mà coi. Sài Gòn hay ngập lụt, chán lắm nè. Đang muốn trời tạnh mưa cho rồi để đi gởi đồ cho anh trai. Còn đi cà ra ố kề với mấy đứa em nữa, sinh nhựt bé Thương. Chẳng biết tặng gì cho nhỏ đây. Chắc ghé tiệm bông của chi Hai bé Lan coi sao. Hôm qua thấy cái giỏ bông nhỏ xíu xiu chỉ cắm mà mê tơi, đẹp hơn mấy cái giỏ bông chà bá lửa mà mình được nhận. Nhiều khi đâu phải đồ bự, đồ mắc là đồ đẹp đâu, muốn đẹp cũng phải có con mắt thẩm mỹ nữa chứ.

Hơi, nghe nhạc Tuấn Ngọc chút coi, mưa quài, bùn quá hà.

"Mưa đầu mùa hạt nhỏ long lanh
Mưa tí tách giọt dài giọt vắn
Mưa hỡi mưa ơi có bao giờ nhớ nắng
Sao em buồn lại nhớ thương anh

Mưa tình đầu nghe rất mong manh
Mưa quấn quýt thì thầm trên ngói
Anh có nghe mưa tường chăng lời em nói
Rất nồng nàn tha thiết yêu anh..."

(Chiều nội trú buâng khuâng)


 

 da1uhate
 member

 REF: 313096
 03/08/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ước Ao

Anh là kẻ say mê nhưng nhút nhát
Không hiểu dùm em lại nỡ cho anh
Là không yêu, là lặng lẽ vô tình
Anh tức quá, đem lòng ao ước tệ

Nếu em chết, chắc là anh có thể
Tỏ mối tình lặng lẽ quá sâu thâm
Anh đến nơi em nghỉ giấc ngàn năm
Ngồi điên dại sầu như cây liễu rũ

Anh không uống, không ăn, không ngủ
Anh khóc than, than khóc đến bao giờ
Nước mắt anh lầy lội cả nấm mồ
Nhỏ từng giọt xuống thân em lạnh lẽo

Rồi anh chết, anh chết sầu, chết héo
Linh hồn anh thất thểu dõi hồn em
Và đâu kia, ở cõi đời đêm
Chắc em chẵng nghi ngờ tình anh nữa

Schlumpfe


 

 da1uhate
 member

 REF: 313355
 03/09/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Họp mặt offline vui ghê á. Mình cứ nghĩ không gặp ai quen nhưng có lẽ mọi việc đều do duyên số. Mình đến sớm một chút, chỉ một chút thôi vì xe hư dọc đường phải sửa. Có ai đó đã hỏi (nhưng mình không nghe, chắc tại vì miếng thịt gà làm mình điếc, hơ hơ...): "Ở đây ai là da1uhate?"

...

Mình muốn đi ra lấy xe ở tiệm sửa xe. Có một anh chàng xung phong chở mình đi. Okie thôi, khỏi phải đi taxi. Vừa ra tới ngoài đường anh ta hỏi mình nick gì (câu này nghe quá quen từ lúc tới). Mình cũng thành thật khai báo. Vừa nghe da1uhate là anh ta cười ha hả. Mình hỏi tại sao cười. Anh ta trả lời "Em có biết anh đang đi tìm em không?" Wow, tìm mình? Tại sao? Mình có quen ai trong số khách tham dự họp mặt đâu. Anh ta nói tiếp "Anh có nói chuyện bằng PM với em mà em quên rồi sao?" PM với mình? Mình là người rất ít xài PM mà anh ta nói có PM với mình, nghe sao lạ lùng quá, chẳng lẽ thời xa xưa nào đó? Cố lục lọi trí nhớ, chẳng đoán được anh ta là ai. Anh ta nhắc thêm vài chi tiết thì trời đất ơi, chính là vị huynh trưởng trong làng thơ Đường Luật. Thật sự quá bất ngờ, mình không nghĩ là sẽ gặp ai đó biết làm thơ Đường Luật vì dường như hội ăn nhậu này chỉ là hội tám. Vậy mà mình đã gặp mà còn gặp người của Cổ Mộ nữa chứ. Chuyện này mà kể cho anh trai thì anh trai cũng giật mình chứ chẳng chơi, vì từ hồi nào tới giờ, chơi trên net thì chơi vậy thôi chứ không nghĩ là sẽ gặp ai ở ngoài đời hết. Trong buổi tiệc, mình cũng quen thêm 1 chị, chị ấy cũng quen anh sư huynh của mình, 2 người biết nhau từ trước. Hì! Vậy là thì net tuy rộng nhưng hẹp. Và khi con người ta bước ra từ net thì có 1 cảm giác gì đó rất khó diễn tả khi nói chuyện face to face.

Hôm nay hỏng thấy người ngóng chờ mình mỗi ngày online. Chắc weekend khó mà on được. Không sao, mình cũng không còn sức để ngồi, bây giờ thì chỉ muốn nằm và ngủ thôi. Chúc mọi người ở party ngủ ngon, gặp mọi người thiệt vui đó. Hy vọng còn lần sau nữa nhen.


 

 da1uhate
 member

 REF: 313994
 03/10/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay mình dọn dẹp cái list friend trong yahoo. Có những nick phải bỏ đi và những nick mới được add vào. Có 1 nick, nằm sâu trong trí nhớ và tới chết cũng sẽ không quên. Nó vẫn hiện diện trong list của mình mặc dù nó đã ko còn work từ lâu lắm rồi.

Hôm qua đi uống cafe mừng sinh nhựt Chính cùi. Chính cùi tuyên bố sắp cưới dzợ và dzợ hắn không ai khác là bà Yến gà. Hai đứa này lẹ thiệt, mới quen có vài tháng mà tuyên bố cưới rồi. Tụi nó hỏi mình chừng nào có boyfriend và cưới? Mình nói sẽ độc thân đến năm 35 tuổi. Tụi nó la oai oái. Hì! 10 năm nữa. Khoảng thời gian nghe như quá dài nhưng thực chất lại rất ngắn. Ngắn cho nhiều dự định khó thực hiện.

Lấy cái hẹn với nghệ sĩ của lớp đi uống Trà đạo, để trả công viết thư pháp dùm anh trai đó mà. Hỏng biết có nên kiu Bảo già đi chung luôn hông, Bảo già cứ nhắc đi nhắc lại rằng mình có đi uống cafe thì phải hú hắn 1 tiếng. Đại gia Bảo già lúc này bị Chính cùi bỏ rơi nên buồn đây nà, hàhà, tính ăn theo tui hả? Chờ đi, đợi tui sắp lịch hẹn cho mí ngừ. Hơ hơ...


 

 da1uhate
 member

 REF: 319548
 03/22/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đã nói với một người bạn rằng không tham gia diễn đàn nhưng sao mình vẫn thấy luyền tiếc, nhứt là cái chốn này...

Trưa nay mình chợt thấy nhói tim khi xách ba lô ra về lại bắt gặp ngay dáng hình quen thuộc đang soải bước trong dãy hành lang phía trước. Vẫn cái dáng đi mạnh mẽ cương quyết, vẫn mái tóc hớt cao lúc nào cũng vuốt keo, vẫn cái ba lô bự tổ chảng đeo sau lưng, vẫn đôi giày sport êm ái, vẫn chiếc quần jean thụng và có lẽ nếu đến gần thì vẫn là mùi nước hoa quen thuộc, cái mùi mà mình không hề bắt gặp ở người khác. Chẳng biết người ta đến công ty để làm gì? Vị trí của người ta vẫn chưa có người thay thế cho dù người ta đã ra đi gần 1 năm rồi. Người ta sẽ quay trở lại làm việc? Câu hỏi khó có câu trả lời mà mình cũng hỏng biết nên buồn hay vui nữa. Chắc hẳn người ta sẽ khó chịu khi thấy mình hoặc giả là người ta sẽ phớt tỉnh ăng lê như rằng mình không tồn tại. Còn mình thì mang mặc cảm tội lỗi, không bao giờ dám nhìn thẳng vào đôi mắt thông minh kia, sợ đôi mắt kia phát hiện ra điểm yếu trong mình, sợ đôi mắt kia nhìn rõ được mớ suy nghĩ phức tạp trong đầu mình.

Thời gian gần đây chẳng hiểu sao mình lại trở về thói quen xưa kia khi có người ta bên cạnh. Mỗi tối chủ nhật mình thường ghé quán cafe quen để nghe piano và violon. Nếu có ai hẹn thì mình cũng hẹn tới đó, không có ai thì đi một mình. Con gái ngồi uống cafe một mình thì chắc là làm cho những người xung quanh ái ngại lắm. Họ nghĩ "nhỏ đó sao sao đó, nhỏ đó chắc bị bồ đá". Ờ, thì bị bồ đá đó, có sao hong? Trên thế gian ai cũng tin rằng một nửa của mình đang ở đâu đó, có thể rất gần mà cũng có thể rất xa xôi. Còn mình? Một nửa của mình đang ở đâu? Bây giờ mình chỉ muốn làm những việc thật có ích, không muốn phí thời gian vô bổ nữa.


 

 da1uhate
 member

 REF: 320146
 03/23/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Con người ta ngày càng thờ ơ với xung quanh, ngay cả với chính những người thân của mình. Họ chỉ quan tâm những gì có lợi cho bản thân họ, những gì mang đến cho họ sự thoải mái và niềm vui thích.

Mình đang nói ai đây? Nói thiên hạ mà cũng là chính mình nữa. Má mình biểu mình cuối tuần phải tháp tùng 3 quý phu nhân là Má, dì Ba và dì Sáu về Cần Thơ. Mình ậm ừ nửa muốn đi mà nửa hỏng muốn. Mình đã lỡ hẹn với đám bạn học đi Vũng Tàu. Nếu kỳ này không đi thì tụi nó sẽ gạt tên mình ra khỏi mọi cuộc vui vì đây là lần thứ 3 thứ tư gì đó mà mình vắng mặt trong những chuyến đi chơi xa của lớp. Đi Cần Thơ thì cũng khoai khoái vì chưa được đi bao giờ. Nghe Má nói bà con dưới đó nhiều lắm, ờ mà dòng họ nhà mình phức tạp, nội tính mối quan hệ gần cũng đủ choáng rồi chứ nói gì tới đại bác bắn không tới. Nhưng mờ chắc là mình sẽ đi Cần Thơ, mình không muốn làm Má mất vui, Má muốn dắt mình theo để bà con dưới đó biết mình là đứa nào.

Có một người đã dối gạt một điều, điều nhỏ thôi, người nhận sự dối gạt đó hỏng phải là mình nhưng lại có liên quan đến mình, điều đó làm mình buồn. Không biết mình có võ đoán hông nhưng có lẽ con gái thì nhạy cảm, hông chừng do mình hay đọc Conan mà mình suy luận lung tung. Nhưng mình vẫn tin trên đời này, khi ai đó làm 1 việc gì đó thì phải có nguyên nhân và cái nguyên nhân kia nằm trong những sự việc liên tiếp nhau. Dù sao thì sự việc này cũng giúp mình nghiệm ra một điều: mình phải cẩn thận hơn. Có người đã viết trong tùy bút rằng "Cuộc sống là chuỗi mắc xích của lo lắng, vất vả và âm mưu". Đúng là âm mưu thật, mình cũng đang âm mưu, rất nhiều âm mưu nữa là đằng khác.


 

 da1uhate
 member

 REF: 325059
 04/01/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mình học tiếng Đức đã được hơn 3 tuần. Mọi việc chưa có gì là khó khăn với mình. Và hình như mình là đứa khá nhất lớp. Mấy bài kiểm tra điều được phê là "sehr gut!". Hà hà, hơi bị tự tin là mình có khiếu về ngôn ngữ. Nhớ hồi nhỏ đi học, học kỳ nào mình cũng đứng nhất lớp. Nhưng hồi đó học chỉ vì bị la rầy, học dở thì bị ăn đòn nên cố mà học chứ chưa hề ý thức được học để làm gì. Đến hồi vô cấp 3, khi đòn roi đã không còn tác dụng thì lực học của mình tuột dốc thảm hại. Ai cũng ngạc nhiên vì một đứa được tuyển thẳng vào lớp chọn của khối chuyên A mà suốt mấy năm cấp 3 chỉ đạt loại khá. Chả hiểu sao hồi đó mình chán học, cũng may là khi thi đại học vừa đủ điểm đậu. Rồi thì cũng xách tập vô giảng đường ngồi như ai, cũng học khoa bảnh tỏn nhứt trường như ai nhưng chẳng lâu sau thì lại tự nguyện tốt nghiệp sớm. Đó chẳng phải là ngành mình thích mà nói cho đúng hơn là mình cũng chẳng thích ngành nào. Thi và học cũng do Má mình ép thôi. Hừm! Ngẫm nghĩ lại thì hễ ai làm con một thì khi ra đời nắm chắc 50% thất bại so với bạn bè đồng trang lứa. Cái gánh đặt trên vai quá nặng mà dường như những bậc sinh thành lại chẳng hiểu đứa con duy nhất của mình nó có đủ sức để gánh hay không nữa, và họ cũng chẳng cần quan tâm là con họ suy nghĩ gì, muốn gì. Tất cả chỉ là một cục bột để mặc sức cho họ nhào nặn, nặn riết rồi đâm không giống ai. Mình là 1 cục bột như vậy đó. Ương ngạnh nhưng lại nhút nhát. Hồi đó anh Huy đã nói rằng một ngày nào đó mình sẽ thay đổi. Thay đổi ương ngạnh hay thay đổi nhút nhát? Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy mình còn tồn tại một bản thể khác với hiện tại sao? Và bản thể đó sẽ đối lập với cái mình đang chiếm giữ? Mình không biết. Lúc này mình đang loay hoay với việc chọn ngành học và trường. Mình muốn đi học chuyên ngành lại. Nhưng học để làm gì? Học để kiếm job tốt hơn hay chỉ vì học để thêm kiến thức hoặc là cả hai? Mình chưa trả lời được. Có lẽ trước tiên mình nên học cho xong 2 ngoại ngữ rồi hẵng tính tiếp. Bằng cấp ở VN tính ra thì cũng là tờ giấy lộn. Mình có thể mua được bất kỳ bằng gì miễn là mình có tiền. Con bạn mình nó cũng mua bằng để đi làm đó. Và không chừng ngoài kia, có cả đống người như nó. VN mà, "không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều", hơ hơ...

 

 da1uhate
 member

 REF: 326532
 04/05/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Thứ Bảy đi làm nửa ngày. Chẳng hiểu mấy ông nhà nước học cái luật này ở đâu mà đi làm nửa ngày, làm thì làm nguyên ngày, còn không thi thôi chứ mắc chi nửa ngày? Cũng tốn xăng chạy đi chạy về. Hời! Bàn chuyện nhà nước lại thêm tức cười. Nhứt là cái vụ bệnh dịch tả mà lại cho báo chí tuyên truyền là "dịch tiêu chảy cấp do nhiễm khuẩn tả". Đẻ ra thêm mớ chữ lằng ngoằng mà chốt lại thì cũng chỉ có chữ đầu và chữ cuối. Nói dông dài chỉ tổ làm người ta hoang mang thêm trong khi người dân ai cũng biết bệnh dịch tả là bệnh gì.

Hôm nay mình lại mang cái xe đi sửa. Bực bội vì nó bữa giờ, cứ trục trặc hoài. Hôm nọ còn bị hai vợ chồng nhà kia chơi xỏ. Đi học ra tối thui mà xe mình còn bị lủng bánh, dắt vô tiệm thì thấy có 1 người khách khác cũng bị lủng bánh xe như mình (hông chừng trúng dịch đinh). Ông chồng thì lo vá ruột xe cho người kia còn bà vợ thì vá cho mình. Chẳng hiểu làm sao mà bả nói cái ruột xe mình bị sứt vòi rồi bả lôi ra cho mình coi. Mình mới biết chạy xe có hiểu mô tê gì đâu, thấy hư hết cứu vãn thì thay mới. Vậy mà một hồi quay ra, nghe ông khách kia lẩm bẩm với giọng hằn học "ruột còn mới toanh mà la bị sứt vòi". Thì ra cái ruột xe của ổng bị bịnh i chang xe mình. Chắc ổng cũng phải mua ruột xe mới rồi. Hic, người Việt là vậy đó, lừa gạt nhau, chơi đểu nhau không chút lương tâm.

Hỏng biết sao lúc này mình lười lắm. Lười đủ thứ, lười biếng đi chơi luôn. Hôm nay chị Tuyền và bé Mai rủ đi chơi mà mình không đi làm hai người đó tiu ngỉu. Mình chán đàn đúm ăn uống rồi. Đi làm đi học ra cũng chỉ muốn về cái tổ cú của mình. Mặc dù không có ai ngoài 4 bức tường nhưng vẫn thích vậy. Cũng khá nhiều chuyện để làm đó chứ. Học bài, dạo nét, đọc sách. Đôi khi nhận thấy mình sống thật cô độc và mình buồn bã nhưng có lẽ do quen từ nhỏ nên mình vẫn thấy ổn. Anh trai nói con người ta ai cũng có khoảng thời gian đen tối. Hình như cái khoảng thời gian đó của mình đã đi qua. Nhớ lại những ngày tháng đó thật kinh khủng, ngày nào mình cũng nghẹt thở vì cảm giác đang đi trong một địa đạo chật hẹp tối tăm, mình thấy bí đường chỉ thấy trước mặt là một màu đen kịt. Thế rồi làm sao mình thoát ra nhỉ? Hì! Mọi việc có lẽ đều do ý trời.

Hôm nay mình nghe lại mấy bài nhạc Pháp quen. Thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Âm nhạc xoa dịu mọi thứ u uẩn trong mình nhưng đôi khi nó cũng khuấy động những khoảng lặng tưởng chừng đã yên ngủ. Thứ Bảy rồi, tối có hẹn đi uống cafe với người bạn cũ. Thứ hai này người ta về bên Germany nên đi gặp một chút. Lẽ ra không tính gặp đâu nhưng nghe nhỏ Trúc nói người ta nghĩ là mình giận người ta hay sao mà lánh mặt hoài. Hì! Mình không giận hờn chi ai hết, chỉ là đang muốn thu mình trong cái vỏ ốc, trốn tránh những thứ không cần thiết đó mà. Không gặp mình thì người ta cũng có sao đâu, người ta còn cả đống bạn bè ở SG này mà.

Mình đang tập tánh nhẫn và nhịn. Chuyển qua group làm việc này thì mình càng phải nhẫn nhịn hơn nữa. Chắc đây là môi trường để mình rèn luyện. Mình phải luyện sao đây? Không ưa người ta mà vẫn giả lả tươi cười à? Chuyện đó sao khó quá, mình không làm được cho dù người ta có là sếp mình. Tốt nhất tránh tiếp xúc nhiều, việc ai nấy làm. Mình muốn ra đi nhưng chị Dung khuyên mình ở lại giúp chị. Nghĩ lại thì nếu ra đi cũng hơi áy náy vì chị đã đào tạo mình, dạy mình rất nhiều thứ. Ở lại thì sao? Phải nỗ lực nhiều. Mình mang mấy cái macro về nhà coi thêm. Mình phải hiểu về nó, chắc là khó lắm vì mình đâu biết ngôn ngữ lập trình. Mọi cái đã có thằng Dũng làm hết rồi nhưng nếu mai này không còn Dũng làm việc bên cạnh nữa thì mình phải làm sao? Cũng phải tự làm thôi. Okie, cứ thử đi vậy, nếu không được thì tính cách khác.


 

 da1uhate
 member

 REF: 327220
 04/06/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Trời Saigon nóng nực làm con người ta bức bối khó chịu không thể tả được. Hôm nay ở nhà mới biết nóng ra sao, đã vậy ngủ trưa còn không đã giấc vì cái nhà bênh cạnh đang sửa, cứ đập ầm ầm. Vừa nóng vừa ồn thì đễ phát điên lắm. Buổi chiều dọn dẹp lau nhà giặt giũ xong là mình phóng ra đường liền, đi ra đường vậy mà thấy khoan khoái, trời buổi chiều mát mẻ, chạy xe tà tà để tận hưởng cái mát do khí trời còn đỡ hơn ở trong nhà bật quạt máy. Có lẽ do thói quen mà mình chạy về khu Bình Hòa. Chợt nhớ ở đây có tiệm cơm chay quen nên tấp vô luôn. Nhìn cái menu mà không khỏi giật mình. Mới có mấy tháng không ghé mà bảng giá đổi con số khủng khiếp. Gần như tăng 50% trên mức giá cũ. Vừa ăn vừa ngẫm sự đời. Nếu như vầy ắt về lâu về dài sẽ loạn mất. Lạm phát tăng thì chỉ càng tội cho người nghèo. Đã thắt lưng buộc bụng lắm rồi giờ lại còn phải cắt bớt chi tiêu hơn nữa. Nếu tính ra cuộc sống của người công nhân bình thường với mức lương 1tr/1tháng thì có lẽ họ phải chi hết 50% cho chuyện ăn uống, 30% cho chỗ ở 20% còn lại không biết có đủ với những khoản lẻ tẻ như sinh nhật, áo quần, bill điện thoại, ... Vậy thì khi đau ốm họ sẽ chi ở đâu? Bảo hiểm y tế? Hừm, cuộc sống đúng là bế tắc thật. Mỗi lần đi ra đường, cho dù ở nơi diêm dúa nay những nơi tồi tàn nhứt của cái Sg này mình đều thấy cảnh những cụ già lụm cụm đi bán vé số. Sao mà tội. Mình biết nói gì bây giờ, chỉ lẳng lặng biếu 1 số tiền nho nhỏ, chẳng thấm vào đâu nhưng để có số tiền đó mình biết là các cụ phải bán rất nhiều tờ vé số. Cuộc đời là vậy. Theo Đức Phật thì những gì ta trải qua ở kiếp này chính là những cái quả mà ta đã gheo nhân ở kiếp trước. Còn mình thì sao? Mới gần nửa đời người, chưa thể nói gì nhưng cũng có thể cho là tạm ổn, cũng có nhiều thứ phải lo nhưng cuộc sống là vậy đó, chấp nhận gian khó, chấp nhận thử thách để trưởng thành hơn. Sáng nay đi nhà sách Nguyễn Huệ mình thấy bức thư pháp có 2 câu hay hay về cuộc đời, tính mua rồi nhưng mải mê với mấy bức lộn kiếng Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín lại quên bẵng nó đi. Mình đang có ý sẽ mua hết 5 chữ đó để tặng sinh nhựt anh trai. Chắc ảnh sẽ thích lắm nà.

Đi ăn xoài thoai, bi chừ đang là mùa xoài, xoài ngập mặt, xoài chùa tội gì hổng ăn chớ, hehe... Có người bày đặt phe phang "xoài nhà anh nhìu". Xoài nhìu thì kệ anh chứ, ăn hết cho tét ghèn ra đi. Hứ, liu liu, xí òm à, hổng xèm!


 

 da1uhate
 member

 REF: 329499
 04/11/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Một tuần nữa lại trôi qua nhanh chóng. Tuần này mình bận thật và có lẽ trong tháng này mình sẽ luôn như vầy. Không biết có chịu đựng nổi không, sức khỏe mình dạo này sa sút, nhiều khi đang ngồi làm việc thấy mắt hoa lên, mọi thứ tối sầm lại. Mình sợ có ngày mình sẽ xỉu 1 cái đùng tại công ty, lúc đó thì quê xệ lắm.

Sáng ngủ dậy chợt nhớ đã lâu rồi chưa gọi điện thoại cho Ba Má. Cuộc sống cứ cuốn từ ngày này qua ngày kia với công việc và học hành khiến mình quên bổn phận làm con. Thế đó, con người ta mong muốn nhiều thứ, nhứt là với người ưa cầu toàn như mình, cái gì cũng muốn hết nhưng thời gian và sức khỏe thì có hạn. Mình chỉ mong Ba Má luôn khỏe mạnh, mọi thứ đều yên ổn như 25 năm qua, đừng có bất cứ gì xáo trộn hết. Mình yếu đuối giống Má, nếu có gì đó xảy ra thì mình sẽ suy sụp tinh thần ngay.

Ở đời "hay không bằng hên", giờ thì mình mới nghiệm ra được câu đó. Hồi nhỏ hay nghe Má nói "có phần không cần gì lo". Có lẽ câu này cũng có phần nào là đúng. Điều duy nhất bây giờ mình có thể làm là cố gắng mà thích cái hiện tại và sẽ phải luôn nhắc nhở bản thân như vậy để thấy thanh thản hơn. Đôi khi mình tự ép mình phải nghĩ rằng những gì hôm nay chính là thử thách của cuộc đời và khi bạn đi hướng này mà không đi hướng kia thì biết đâu bạn đã tránh được một tai họa lớn không xảy ra với mình.

Hôm nay, ngày mai và cả thứ Ba là ngày giỗ tổ Hùng Vương lẽ ra được nghỉ thì cũng phải đi cày. Nếu không vì sếp mình có 1 dự án mới thì có lẽ mình sẽ không bao giờ làm overtime như vầy đâu. Mình vẫn thích lăn xả vào những project mới như sếp mình hay nói là "đi khai hoang". Cái thú của người "đi khai hoang" là được suy nghĩ, được sáng tạo. Mình chỉ hứng thú với cái cần được "khai hoang" thôi, còn khi đã đi vào trật tự, vào ổn định rồi thì mình lại cảm thấy muốn buông lơi, chẳng còn gì là thú vị nữa. Và có lẽ con người ta cũng sẽ như vậy đó, "có mới nới cũ", quy luật của đời sống mà.


 

 da1uhate
 member

 REF: 338475
 04/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Lâu lắm rồi không viết trong cái chỗ này, mà hình như mình cũng chẳng viết ở bất kỳ đâu trên net. Công việc chiếm hết thời gian và suy nghĩ của mình. Hôm nay là ngày lễ, được nghỉ 2 ngày mà mình lại chẳng về thăm Ba Má. Má gọi điện thoại có vẻ giận hờn nhưng mình quá sức mệt mỏi rồi, mình chỉ muốn có thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức cho 2 tháng làm việc liên tục tiếp theo. Công việc là vậy đó, có khi nó làm người ta quên hẳn mọi thứ xung quanh.

Mọi cái trên đời cũng chỉ là hư vô, dù bạn có nhiều tiền, dù bạn có sắc đẹp, dù bạn có địa vị thì kết thúc đoạn đường đời bạn cũng sẽ chỉ là cát bụi. Tất cả đều giống nhau. Có lẽ nhiều người và ngay cả bản thân mình chưa hiểu được điều đó. Những sân si vẫn đeo đuổi và chế ngự suy nghĩ mình. Nhiều khi mình ước được như trẻ thơ, vô tư hồn nhiên với cuộc đời, không e dè, không sợ hãi, không hoài nghi. Nếu mọi thứ đều là màu hồng thì hay biết mấy.

Mình vẫn còn thấy đau đầu vì thiếu ngủ nhưng mình không thể ngủ thêm được nữa. Hôm nay mình lại phải đi sửa xe. Nó có vấn đề. Mình chẳng rành máy móc nên cứ phải "ai nói gì thì nghe nấy", đôi khi cũng bực mình lắm nhưng bực thì được gì nhỉ?

Hôm nay là ngày 30/04. Mình đang cố để đừng nghĩ nó là ngày gì, chỉ đơn giản là ngày mình được tự do ngủ thoải mái, không phải thức dậy sớm để đi làm. Thật ra thì nếu không có cái ngày này hồi 33 năm về trước thì bây giờ cũng không có mình. Nếu không có này 30/04 thì một cô tiểu thư con ông Trưởng Ty sẽ chẳng bao giờ chịu ưng một anh lính quèn và sanh cho anh ta một con nhỏ vùa lùn vừa xí. Lịch sử thay đổi vận mệnh con người. Có khi nó là vết thương chẳng bao giờ có thể lành miệng và có khi nó là cơ may để con người ta xích lại gần nhau hơn.

Nghe lại một bài nhạc để thấy chút gì đó xót xa...


Vĩnh Biệt Sài Gòn

Sáng tác: Nam Lộc
Ca sĩ: Thái Hiền





Sài Gòn ơi xin giã từ em,
thành phố yêu ơi, xa cách muôn đời
biết nhìn đâu, và còn tìm đâu
sóng biển nào đưa ta vào cơn mơ tình ái
một thoáng mưa bay
sầu dâng tê tái
nép nhau chờ
chờ đến bây giờ, chợt tỉnh cơn mơ,
mới hay rằng ta vĩnh biệt em

Nhớ ôi là nhớ từng lời yêu tình mặn nồng
những đêm lạnh lẽo
sao hồi hương về ngập lòng
dòng nước mắt này gởi về cho cố nhân
thương quá khi em chờ mong
cuộc tình thì theo cơn lốc bay
cuộc đời thì giờ đôi tay trắng biết bao giờ
và đến bao giờ trở lại quê hương
hay muôn đời ta vĩnh biệt em


 

 da1uhate
 member

 REF: 339017
 05/01/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay mình ngủ cả ngày. Ngủ sướng gì đâu á, nằm đọc sách mỏi mắt thì ngủ, thức dậy đọc tiếp, mỏi lại ngủ, quên cả ăn uống cho tới khi Bảo già kêu í ới trên net. Hắn than đói bụng hắn thèm cơm vì cả nhà hắn đi du lịch hết. Hắn rủ mình qua nấu cơm cho hắn ăn "Chời, chãnh dừa á cha nội, tui còn chưa tự nấu cơm cho tui ăn nè, hơ hơ... mà hỏi thiệt nhe, muốn ăn gì?" "Ăn gì cũng được, dễ nuôi mờ" "Ăn đòn hông?" "Ê, giận à nha, hồi nãy hỏi người ta ăn gì mà sao giờ lại nói ăn đòn?" "Hề hề, thôi ngồi đó đi, tui mang cơm gà qua cho, tui không có quởn để đi chợ nấu cơm". Không phải thằng Bảo già là đại gia có tiền tỉ mà mình phải cất công đi phục dịch nó như vậy, chẳng qua là nhớ thuở hàn vi, hắn ưa chở mình đi lung tung kiếm cái này cái nọ, hắn còn phụ mình dọn nhà nữa, chỉ bấy nhiu thôi cũng đủ để mình sẽ sẵn sàng làm cho hắn thoát cơn đói ngày hôm nay. Mà phải nói là hắn giàu thật, giàu so với cái tuổi của hắn. Hắn có xe hơi, có nhà lầu, hắn có tiền trong ngân hàng và vài miếng đất để đầu cơ, hắn có đầy đủ những tiện nghi mà một người bình thường nỗ lực cả đời vẫn không có được. Nhưng với mình thì hắn vẫn là thằng bạn học như thuở nào thôi, chẳng có gì đặc biệt để mình phải lưu tâm nhiều.

Lúc này mình thèm 1 ly nước mía kinh khủng. Chạy lòng vòng 4, 5 chỗ nước mía quen mà vẫn không thấy chỗ nào bán. Nghĩ lễ hết rồi. Chán ghê. Mình nhớ thơ Nguyên Sa:


Mùa xuân buồn lắm em ơi
Anh vẫn đạp xe từ Sài Gòn lên trường đua Phú Thọ

Đạp xe qua nhà em
Nhìn vào ngưỡng cửa
Nhà số 20
Anh nhớ má em hồng ...

Anh nhớ nhà em có cửa sơn xanh
Có một hàng rào, có thầy, có mẹ...
Có ngựa chạy trong trường đua, người đi ngoài phố

Nên anh đạp xe đi
Rồi đạp xe về
Mà chẳng có đôi ta...
Mùa xuân buồn lắm em ơi

Mỗi lần đạp xe về anh vẫn nghe lòng bỡ ngỡ
Chiếc xe còn nguyên màu sơn xanh
Nhưng tâm hồn đã ngả sang màu sắt rỉ
Bởi vì từ Sài Gòn lên tận trường đua Phú Thọ
Hết cả tiền uống một li nước mía
Mà cũng không gặp em
Nên khát đắng linh hồn

Không phải anh ngại đường sá xa xôi
Anh cần gì đường dài
Anh cần gì nước mía
Anh cần gì hoa thơm và chim cười trong lá biếc
Cũng chẳng cần cỏ thêu xanh cánh đồng xa biền biệt
Nhưng làm sao không có bóng hai người đè lên cỏ úa
Để anh nghe em cười mà thấy cả mùa xuân...
Làm sao chỉ có một mình anh vừa đạp xe, vừa ngâm thơ (mà đường vẫn dài)
Ngửa mặt lên cao, trời xanh biêng biếc
Làm sao em không ngó xuống linh hồn?...

Sao mùa xuân mà chẳng có mưa bay
chẳng có người đi bên cạnh cầm tay
Anh chẳng được hôn lên trán ái tình
Và nói năng những lời vô nghĩa...

(Mùa xuân buồn lắm em ơi)


Có bao nhiêu người mê thơ Nguyên Sa như mình? Thời trước 1975 thì nhiều chứ giờ chẳmg mấy ai.

Mình đang thấy nhớ một người cứ lẽo đẽo theo mình hỏi "Tại sao?" Đôi khi mình thấy mắc cười và vì muốn chọc ghẹo người ta nên mình nói "Không tại sao" và thế là người ta cứ lẩm bẩm "không tại sao, không tại sao" làm mình càng cười ác liệt hơn nữa. Cũng may là người ta không chê mình vô duyên bất lịch sự.

Nhớ một người chưa hẳn là có cái gì đó đặc biệt, mình vẫn đang sở hữu "trái tim sỏi đá" mà...


 

 da1uhate
 member

 REF: 339834
 05/04/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Khi bắt đầu trưởng thành, mình rất ít khi đọc tiểu thuyết. Chẳng hiểu tại sao mình cứ chúi đầu vô mấy quyển sách mà Má mình vẫn thường nói là "khô khan". Cũng phải lâu thiệt lâu mình mới mua 1 quyển tiểu thuyết để đọc. Đúng là càng lớn thì con mắt nhìn của mình cũng khác. Khi nhỏ đọc truyện mình chỉ chú tâm vô cốt truyện, chẳng bao giờ để ý câu văn hay lời thoại. Vậy mà bây giờ mình lại chú ý từng cái dấu chấm dấu phẩy, từng cách ngắt câu. Có phải là mình khó tính quá chăng? Nhớ hồi Th đưa cho mình quyển "Les-Vòng tay không đàn ông" đọc mà thấy nản. Nhiều chỗ lủng củng không thể tả được, đã vậy còn nêu ra những con số thống kê vô duyên làm cho người đọc tưởng chừng như đang đọc bảng kê khai.
Mấy ngày nay mình ngấu nghiến quyển "Tiểu thuyết đàn bà". Mình chưa dám có nhận xét gì nhưng theo mình thì đây là quyển sách có giá trị. Một cái nhìn hoàn toàn mới về cuộc chiến tranh VN và cả cuộc sống đương đại. Nhưng kể ra thì có lẽ người ta cũng không còn gắt gao khi kiểm duyệt những loại sách mang đề tài chiến tranh. Phải vậy mới được chứ, đâu phải khi có quyền rồi tất cả mọi việc làm của họ là đúng đâu.
Thứ Bảy mình vẫn đi làm. Chủ Nhật mình vẫn đi làm. Với mình bây giờ thì không còn khái niệm cuối tuần là gì nữa. Tiến độ công việc lúc này đã ổn định nên mình cũng dễ thở hơn chút. Mệt thì có mệt nhưng chưa bao giờ mình thấy nản, hình như càng vất vả, càng gian nan thì mình càng hứng thú.
Tuần sau mình sẽ off 2 ngày. Mình phải về thăm nhà. Mình nhớ Má, nhớ Ba, nhớ con Tô Tô, con Bé Em quá chừng hà.


 

 da1uhate
 member

 REF: 340774
 05/06/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mình vừa thấy thằng Vũ, bạn thửa nhỏ của mình offline. Chắc nó đang vội đi làm. Xa cách nhau mười mấy năm trời hỏng gặp vậy mà khi thấy mình trên webcam nó phán "vẫn như xưa, chẳng có gì khác". Đúng là cái thèng dô diên ớn. Hỏng lẽ mình bây giờ giống như con nhỏ ốc tiêu năm xưa, ngồi mếu máo trên cái phao giữa con suối mênh mông sao. Nhớ tới chiện đó giờ còn thấy tức nè. Cái thèng mắc dịch. Hồi đó hắn học khác lớp với mình nhưng thuộc diện "đẹp giai, con nhà giầu, học giỏi" nên hơi hơi bị con gái để ý. Dĩ nhiên là hồi đó mình cũng có để ý hắn nhưng còn nhỏ híu, có biết cái chi mô. Nghe tụi bạn ghép đôi với đứa này đứa nọ thì gân cổ lên cãi rồi đòi méc thầy méc cô. Một ngày nắng nóng năm một ngàn chín trăm hồi đó, mình và đám bạn gái rủ nhau đi tắm suối, cũng chẳng nhớ là có mấy đứa, chỉ nhớ là có con Ly đen. Khi ra đến suối thì gặp tụi thằng Vũ, thằng Bảo đang tắm ở đó. Vì nguyên đám con gái chưa đứa nào biết bơi nên tụi thằng Vũ tình nguyện cho mượn phao để chơi. Thằng Vũ xung phong cho mình mượn phao, nó còn ga lăng giữ cái phao để mình trèo lên ngồi nữa. Mình vừa ngồi lên được cái phao, chưa kịp hít hà vì khoái chí thì tự nhiên thấy mình đang di chuyển ra xa bờ. Ngó qua thì vẻ mặt nhăn nhở của thằng Vũ đang đắc thắng. Mình la làng thiếu điều muốn tét cổ họng mà hắn vẫn cứ lôi phao đi. Vừa tức vừa sợ nên mình bật khóc. Hà hà... vũ khí lợi hại nhứt của con gái là nước mắt và nước mắt thiệt (chớ hỏng phải cá sấu) đã phát huy tác dụng. Thằng Vũ lật đật kéo cái phao cộng mình trở vô bờ. Sau này chẳng biết vì sao sự việc ngày hôm đó đến tai cô chủ nhiệm. Vậy là nguyên đám đi tắm suối bị nêu tên răn đe trước lớp trong giờ sinh hoạt. Xấu hổ muốn chết đi được. Mình thề là sẽ ghét thằng Vũ suốt đời nhưng mình chẳng ghét hắn được bao nhiêu lâu thì hắn theo gia đình xuất cảnh...

Hôm nay mình hơi rảnh nên ngồi nhớ chiện xưa lắc xưa lơ. Khi con người ta già đi, ký ức cứ như những chồng giấy nguệch ngoạc vô trật tự chồng chất lên nhau. Có những tờ giấy bị thời gian làm mục nát và cũng có những tờ tuy đã ố vàng nhưng vẫn còn nguyên màu mực mới. Đôi lúc ngồi lục lọi mớ giấy cũ đó mình phải phì cười vì những gì đã trải qua. Trưởng thành thì tất phải già đi nhưng già đi chưa chắc đã trưởng thành. Mỗi một ngày trôi qua mình già hơn nhưng chẳng hiểu sao cứ thấy còn như đứa trẻ. Mình chưa ý thức được mình phải làm người lớn như thế nào. Chỉ biết rằng một ngày thức dậy là đến chỗ làm, ngồi đó cho hết 8 tiếng, rồi vô lớp học ngồi tiếp 2 tiếng. Nếu rảnh thì đi đâu đó ngồi tán dóc với bạn bè còn không thì về nhà chui lên phòng ngồi ôm cái comp hoặc quyển sách, và khi cơn buồn ngủ ập tới thì, a lê hấp, hết một ngày. Cuộc sống như vậy có phải là người lớn chưa ta? Mình hỏng biết, chỉ biết là ngày mai lại sẽ nối tiếp ngày mai...


 

 da1uhate
 member

 REF: 342531
 05/10/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay trên chuyến xe đò trở về Sài Gòn, tự nhiên mình nghe mùi cỏ ngọt xực lên thật nồng, cái mùi cỏ ngọt rất riêng mà mình đã từng nghe quen thuộc ở một nơi. Không biết mình có quá tưởng tượng hay không? Nhìn dãy đồi trùng điệp phía xa xa, nhìn những đám mây trắng lửng lơ giăng trên đỉnh núi mà mình thấy bồi hồi. Lại cảm giác nhớ Dalat. Mình phải vượt qua dãy đồi đó, rồi lại vượt qua thêm 2 dãy đồi cao hơn đó nữa thì mới đặt chân lên Dalat được. 170 km từ nhà Ba Má không phải là đoạn đường ngắn, thậm chí nó còn rất dài và nguy hiểm. Năm nay mình chưa về Dalat. Ở xứ sở sương mù đó, mình vẫn ước mơ có 1 ngôi nhà nhỏ tỏa khói trong nắng sớm, 1 mảnh vườn xinh xắn với cánh hoa còn đọng những giọt sương trong vắt như pha lê. Có vẻ như mình đang xa rời thực tế khi hiện tại mình còn phải tất bật với những dự định, những kế hoạch ngắn hạn trong tương lai gần và cả những bổn phận trách nhiệm chưa hoàn thành. Ước mơ chính là mục đích sống, là cái cớ để người ta phấn đấu và nổ lực hết mình. Và mình phải bắt đầu từ đâu để ước mơ trở thành hiện thực?

 

 da1uhate
 member

 REF: 343952
 05/13/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chiều nay trong chỗ làm có 1 chuyện làm mình cười tủm tỉm quài. Phải nói là hông có chuyện chi khiến mình cười được ở chỗ làm ngoài chuyện cái server của công ty bị nhiễm virus. Hehe... mắc cười nhứt là bọn phá hoại còn để 1 cái file chọc tức mấy thằng IT. Công nhận tụi phá hoại này láu cá thiệt. Dường như mình đang cười trên sự đau khổ của đám IT thì phải, haha (cừi típ). Mình thấy tụi IT quét cái comp của chị Dung bằng Bkav ra gần 600 con virus. Mình cũng bắt chước, về lấy ra quét comp nhưng chẳng có con nào. Hì hì, quê 1 cục.

Saigon mấy bữa nay mưa quài, chán ghê. Mình hỏng thích trời mưa nhứt là lúc mình phải đi lại bằng xe honda. Ghét lắm. Đi xe bus thì hỏng sợ mưa gió gì hết trơn còn đi xe honda thì phải sợ đủ thứ. Sợ xe hư, sợ đường ngập, sợ ... đường xa ướt mưa hỏng có ai đưa em dìa...

Bên Tàu bị động đất nghe đâu chết 9 ngàn người. Coi tin tức thấy ghê ghê. Bạn mình đang đi công tác ở bên đó nhưng hên là hỏng có nằm trong vùng bị động đất. Thứ Năm này người ta về Saigon, mình muốn đi đón người ta. Chắc là người ta sẽ vui lắm.

Hôm nay đi học english, mình chôm được bài nhạc này của thầy Peter



 

 da1uhate
 member

 REF: 344868
 05/15/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đi học về đọc mail anh trai thấy ảnh nói là hết giầy viết và mực. Wow, công nhận ông anh mình giỏi thiệt, tập viết thư pháp có 1 tuần mà đã hết giấy và mực mà mình mua hôm trước. Bây giờ thì hỏng biết phải làm sao để gởi qua cho anh trai nữa, chẳng có quen đi về bên đó để gởi hết. Hì, hình như má chị Tuyền đang làm giấy tờ để đi du lịch qua Mẽo 6 tháng. Hỏng biết mình xin gởi chút đồ kèm theo hành lý của Bác có được hông. Nhà chị Tuyền đông bà con bên đó, có lẽ là Má chị cũng phải xách đồ qua cho bà con nhiều, vậy thì mình sẽ phiền người ta lắm, nhưng chắc là cũng phải thử hỏi coi sao.

Mình muốn đổi lớp tiếng Anh. Đi học 2 ngoại ngữ chung 1 ngày làm mình rối quá. Vừa học tiếng Đức xong chạy vô lớp tiếng Anh ngồi thì thoạt đầu là mình chẳng nghe thầy nói ra chữ gì hết, cái lỗ tai mình cứ bị tiếng Đức bủa vây, phải mất mấy phút sau mình mới bắt nhịp lại được. Nghĩ cũng khổ thiệt, ai biểu mình ôm đồm chi rồi tự rước họa nè chời. Giờ phải làm bài thi vượt lớp để đổi lớp nữa, đúng là cực cái thân tui.

Trời mưa xối xả. Mưa như vầy thì mình chẳng ra phi trường để đón ai đó đâu. Về tới thì tự lo thân đi (nói nghe lạnh lùng thấy ớn, haha). Mình không thích ra đường lúc trời mưa (mà hình như chẳng có ai thích điều đó).

Mấy ngày nay mình chưa gọi điện thoại cho Má. Điện thoại đi động của mình hết tiền, điện thoại bàn bị cắt. Mình chẳng có thời gian để đi đóng tiền cho mấy cái bill. Thằng nhóc kia thì lại về quê nên không có ai đi đóng dùm. Đúng là chán ghê mà, hông chừng vài bữa nữa internet cũng bị cắt luôn cho mà coi. Lúc đó thì huhuhu...


 

 da1uhate
 member

 REF: 345073
 05/15/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay mình ung dung tự tại thiệt. Tự cho phép mình quởn luôn, haha. Gần 7g sáng mà vẫn còn ngồi trong phòng. Bình thường thì giờ này là đang bon bon trên đường.

Mình muốn học thêm về access. Sếp thì nói là khỏi vì những gì ứng dụng cho công việc thì mình đã biết hết trơn rồi nhưng mình vẫn muốn học. Học để hiểu rõ về nó hơn nữa. Học để "học học nữa, hộc máu" haha...

Dạo này mình mê ngủ thiệt. Người ta về tới Saigon liền call cho mình. Mình đang ngủ nên trả lời ấm ớ. Giờ chẳng nhớ là có nói gì bậy bạ hông nữa, tỷ dụ như là "em yêu anh", hà hà... Mình mà nói câu đó thì thôi trời sập, mà thử nói cũng có sao đâu hè? Chẳng chết thằng Tây nào.

Thôi đi mần đây, còn 1 tiếng đồng hồ để chuẩn bị và phóng xe. Hơ hơ, dạo này nhiều người nói mình lái xe nhanh. Hỏng biết sao nữa, mình thấy cũng bình thường mờ, xe cho bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, xe mình 50cc thì mình chạy 50, hí hí... nhiều khi đang chạy nhớ tới lời thiên hạ thì mình giảm kim cây số xuống còn 30. Tự nhiên bây giờ mình nghĩ tới chuyện đổi xe, nếu mà đổi xe thì phải thi bằng lái, huhu... nghe tới thi là nổi da gà rồi hà. Ớn lắm!


 

 da1uhate
 member

 REF: 346307
 05/18/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Trời mưa rả rích. Cả bầu trời Sài Gòn bao phủ một màu xám ngoét. Đứng trong công ty nhìn ra chỉ thấy một khung cảnh buồn ảm đạm. Chủ nhật vẫn đi làm. Đã bao lâu rồi mình không còn được ngủ nướng sáng chủ nhật? Mình cũng chẳng thể nào nhớ nỗi là đã bao lâu nữa. Mình dầm mưa về, mình ghét mặc áo mưa khi lái xe. Ghét vì 1 lý do rất khôi hài là "làm biếng xếp lại sau khi đã mặc xong". Nhà mình vẫn trống trơn. Chỉ có 1 mình mình ra vô sáng tối. Thằng nhóc không biết khi nào về lại Sài Gòn. Mình cũng chẳng muốn hỏi. Mình thấy nhức đầu. Có cái gì đó làm mình không vui. Mà nghĩ lại thì chẳng có gì ngoài bản thân mình hết. Ai biểu mình nghĩ ngợi nhiều làm chi rồi khi hổng như ý thì lại thấy buồn. Ờ, mà buồn thì cũng tự buồn một mình thôi chứ có ai buồn ké buồn phụ miếng nào đâu.

Tối qua, Bé Nhỏ ngạc nhiên khi mới 9g mà mình tắt computer và đi ngủ. Mình giải thích với nó là mình "mệt" nhưng sự thực thì mình chán. Chẳng có gì vui. Về nhà chỉ muốn đọc sách một chút rồi ngủ. Có lẽ bây giờ mình sẽ đi ngủ, ngủ như gà lên chuồng. Bây giờ là 18 giờ lẻ 5 phút...


 

 da1uhate
 member

 REF: 346864
 05/19/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
My heart was sick. Cả ngày mệt mỏi chẳng muốn làm gì. Cứ có cảm giác cái đầu đang bị nóng. Khi thần trí hông khỏe thì thể xác cũng khó mà yên ổn được. Hôm nay có hẹn đi lấy dĩa Asia mới. Hỏng có đĩa in lậu như thường lệ mà chỉ có đĩa download từ internet. Chắc tại lệnh cấm ban ra trước nên mấy người làm đĩa lậu cũng hỏng dám làm cuốn Asia này. Mình đã coi được 1 mớ do bé Cường mập download. Mỗi lần share nhạc qua comp của mình là Cường chép miệng "phản động quá nhưng mà hay, hì hì..." Lần nào nó cũng nói vậy và lần nào mình cũng trề môi "dô diênnnnn hà".

Đi nghe nhạc 1 mình. Khi có gì đó hỏng ổn thì mình thường chọn cách này. Một mình ngồi bên ly nước, ánh nến và tiếng piano hòa violon réo rắt. Thiên hạ ồn ào xung quanh, mặc kệ. Mọi người tới đây vì nhiều mục đích khác nhau thì mấy ai quan tâm đến ai kia chứ. Nghe được một bài nhạc thật quen thuộc, bài nhạc mà ai đó từng nói rằng đã nghe trong lúc hành quân và rất nhớ đến mình. Hình ảnh người ta vẫn còn đây mặc dù mình đã cố tình tẩy trắng hết mọi thứ. Trong show Asia có đoạn những bức thư viết từ chiến trường và những bức thư đó làm mình nhói tim quá. Lại nhớ về 1 thời đã qua. Tất cả chỉ còn là sự hối hận muộn màng...


 

 da1uhate
 member

 REF: 348127
 05/22/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Tình cờ đi ăn trưa ngó vô tấm kiếng của nhà hàng, thấy cái mặt của nhỏ trong đó dài sọc hà. Hết hồn! Mới có hơn 1 tháng vất vả mà teo tóp như vậy đó. Buồn ghê luôn. Phải bớt công việc lại thôi. Mà cũng tại mình hết trơn, cái gì cũng ôm vô người. Từ giờ mình sẽ thay đổi, chia việc ra cho nhỏ Thảo phụ, mình chỉ coi bao quát thôi. Thứ Bảy này công ty lại tuyển người mới. Nhóm mình cũng có quá chừng người mới. Ai cũng gọi mình bằng chị vì họ tưởng mình lớn tuổi hơn họ. Đâu phải khi làm việc lâu năm hay là ở vai trò hướng dẫn thì sẽ lớn hơn đâu. Có mấy đứa con trai bằng tuổi mình, cũng có anh lớn hơn mình vậy mà cứ đè ra kêu chị sái cổ. Một cũng chị mà hai cũng chị, nghĩ mắc cười.

Thằng Bảo già bây giờ nó đâm ra sợ chết. Nó thấy ai đó trong chỗ nó làm bị ung thư gan rồi chết nên nó sợ. Nghe nó kể người ta chết trẻ quá, mới có 27 tuổi. Chết thì ai mà hỏng sợ nhưng đối với những kẻ có tiền còn đáng sợ hơn. Sợ hỏng hưởng thụ được hết của cải, haha. Nó khoe sắp đi công tác gì đó ra Miền Bắc, Miền Trung 3 tháng. Vậy là 3 tháng hỏng gặp Bảo già. Hơi hơi trống vắng. Thiếu 1 người đi uống cafe chung, hơ hơ.

Hôm nay mình mới trả lời email cho anh Ù. Coi ngày nhận email mới bật ngửa. Hơn 1 tháng trước. Mình tệ ghê, riết rồi chẳng còn biết bạn bè là gì nữa. Ngày mai là sinh nhựt anh trai. Mình muốn làm bài thơ chúc mừng để ảnh vui mà hỏng biết chữ nghĩa chạy đâu hết trọi rồi, ẹ hết sức à.


 

 da1uhate
 member

 REF: 349535
 05/26/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mấy hôm nay mình trở thói ù lì. Vô chỗ làm thì vờ vịt với công việc. Mấy đứa kia làm cái gì cũng mặc kệ, chẳng thèm quan tâm. Mình đang sai rồi? Ờ thì sai, nhưng không thích nữa rồi thì biết làm sao? Tánh mình vẫn vậy, không sửa được. Cứng đầu, cứng cổ. Mình cứng vậy mà sao với 1 người mình lại mềm? Nghĩ cũng lạ, người ta không thèm mình mà mình cứ đi theo năn nỉ ỉ ôi. Hì! "Miễn cưỡng thì đâu có hạnh phúc". Biết vậy nên thôi, làm phiền người ta hoài cũng kỳ, dù gì thì mình cũng chỉ là 1 trong 1 đống đứa để người ta đùa giỡn cho dui mà.

Dạo này mình đang bận nghĩ chuyện nhà cửa. Có người biểu mình chọn nhà dùm người ta. Mình thì thích chung cư cao ráo sạch sẽ, người ta thì thích có vườn tược để trồng kiểng nuôi chim. Vậy là tranh luận, khô nước miếng.

Hôm kia đi nhà sách mua dùm Bảo già cuốn Cánh Đồng Bất Tận. Mình cũng chưa coi qua mặc dù tựa đề này hơi bị nổi tiếng. Bảo già coi vậy chớ cũng ưa "sến". Có lần nghe hắn đọc bài thơ hắn tự làm "Vòng xe đạp và cái đinh ốc" gì đó. Xướng lên nghe cũng ngồ ngộ. Ngộ ở ý tưởng, chắc lúc làm là đang bị thất tình, tên này cũng đa tình lắm nà.

Giờ mình mới phát hiện ra là đàn ông Việt Nam sống ở Mỹ nói nhiều kinh dị. Hồi xưa thấy Chuột là ớn rồi giờ gặp thêm 1 người nữa. Nói suốt 5 tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ. Cũng hên là người ta còn biết đi ngủ. Úi chời, hình như càng hiểu biết thì mọi người càng nói nhiều. Thà hỏng biết hỏng nói. Giống như mình nè, cả ngày lầm lì có nói tiếng nào đâu. Hy vọng anh trai mình hỏng có vậy, nếu mà thiệt cũng nói nhiều thì khi ảnh về đây chắc mình bỏ chạy trước. Sợ ai mà nói nhiều lắm, nhức đầu. Biết nhức đầu mà hông dám hỏng nghe, vậy mới tài chớ.


 

 da1uhate
 member

 REF: 355394
 06/06/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mình đang nghe bài Il Faut Toujours Un Perdant. Chẳng biết sao cứ nghe quài từ lúc mới ngủ dậy tới giờ. Bây giờ là 9:09AM sáng thứ Bảy. Thiệt hiếm hoi để có 1 ngày thảnh thơi như vầy. Sao mình thấy có cái gì đó man mác trong lòng quá. Giờ này chắc có lẽ người ta về tới nơi rồi. Tối qua gặp thấy người ta bị sốt, người ta mệt mỏi mà mình thấy thương. Mình thương người ta thiệt rồi sao? Mình hỏng biết nhưng khi người ta đi rồi mình thấy trống vắng lắm. Sẽ hỏng còn ai mới sáng sớm thức dậy đã hỏi "Em ơi, ăn sáng chưa?". Người ta về thì mình buồn nhưng điều đó lại tốt hơn cho người ta. Người ta có thể đi khám bác sĩ và nghỉ ngơi tốt hơn ở VN. Mình nhớ ánh mắt người ta cười, có gì đó rất lạ khiến mình không thể quên.

Có lẽ mình phải đi ra ngoài đường thôi, chạy long nhong sẽ thấy đỡ hơn, mình cũng đang cần mấy quyển sách, có lẽ sẽ đi nhà sách chút.


 

 da1uhate
 member

 REF: 356728
 06/09/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Nhiều khi mình muốn viết thật nhiều, muốn trải hết cái suy nghĩ miên man trong đầu ra nhưng rồi suy nghĩ lại "liệu có nên không?". Không nên, chắc chắn là không nên. Cảm xúc chỉ thoáng trong lúc đó rồi qua mau cũng như ngọn gió vậy. Nó có thể ào tới, làm cho đám lá cây xào xạc trong chốc lát và sau đó tất cả lại im lìm.

Có lẽ mình nên đọc cho xong quyển chicken soup. Biết đâu chừng nó giúp mình thấy thanh thản hơn. Trốn chạy là hèn nhát...


 

 da1uhate
 member

 REF: 369268
 07/06/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Gần 1 tháng rồi chẳng viết chữ nào, mình lười hay là không có thời gian để viết? Có lẽ cả hai. Mình mới làm xong một nửa công việc "vĩ đại" ngày chủ nhật: dọn dẹp và lau nhà. Cả tuần bận bịu chỉ có mỗi chủ nhật là rảnh mà có khi mình cũng bận luôn (bận đi chơi). Sáng giờ chưa ăn gì nhưng mình vẫn chưa thấy đói. Có lẽ cái cơ thể mình vẫn còn dư thừa năng lượng. Có người cảnh báo sức khỏe mình sẽ yếu nếu như mình cứ lười biếng ăn. Mình biết điều đó chớ, biết rõ nữa là đằng khác nhưng tánh của những người trẻ vẫn thường như mình đó: coi thường mọi thứ -> chảnh (haha...). Nhớ tuần trước bệnh, lúc nóng lúc lạnh rồi chuyển sang nhức đầu. Lần đầu tiên trong đời mình biết cái cảm giác khó chịu của nhức đầu. Mình không thể làm việc, không thể ngồi máy tính, đến ngủ cũng còn khó. Giờ thì khỏi rồi nhưng chẳng biết tương lai có lặp lại hay không. Mình sợ bác sĩ lắm, sợ đi khám bệnh này rồi lòi tùm lum bệnh ra.

Lúc này mình chuyển qua thói quen ưa đọc truyện. Mua hết mấy quyển của nhà văn Hồ Biểu Chánh mà không rõ là khi nào sẽ đọc tới. Kệ sách của mình lại hết chỗ. Đang đọc quyển "Ví dụ ta yêu nhau",thấy giọng văn trong đó cũng ngồ ngộ vui vui. Cái kiểu tửng tửng thì mình hay khoái, hình như trước 1975 người ta hay có kiểu viết như vậy. Pcongtu bạn mình cũng vậy đó, mình thích him vì đọc cái gì của him viết cũng làm mình cười nắc nẻ.

Mình chưa làm bài tập tiếng Đức. Thứ Ba có bài kiểm tra. Đang phân vân không biết có nên học tiếp lên nữa hay hông. Học thì tốn thời gian và công sức nhưng rồi chưa biết sẽ hữu dụng vào chỗ nào. Công việc mình đang làm bây giờ không cần tiếng Đức mà mình cũng có thừa kinh nghiệm rồi. Hồi còn nhỏ mình thường nghe người ta nói mơ ước lớn lên sẽ làm giám đốc. Hì! Có lẽ giám đốc thì oai quá, coi trong phim thì thấy chỉ cần đưa tay chỉ trỏ thì cấp dưới dạ răm rắp. Nhưng đó là chuyện phim ảnh, giờ đi làm rồi mới biết. Chức càng cao thì càng chết sớm. Áp lực từ mọi phía và mình bắt đầu thấy sợ. Mình chưa là cái gì hết nhưng ngó thiên hạ thì mình đã ngán, ngán cảnh bon chen, giành giật. Nếu mình là 1 đứa con trai thì sao? Nếu mình lớn lên ở một xã hội khác thì sao? Chẳng ai lựa chọn được số phận. Những gì nhận được ở cuôc đời này cũng chỉ là cái quả của tiền kiếp, Đức Phật đã dạy như vậy đó và với mình sẽ là sự cam chịu...


 

 da1uhate
 member

 REF: 373034
 07/17/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mới đó mà đã hơn nửa năm trôi qua, bữa nay là rằm tháng 6 rồi chớ ít ỏi gì nữa. Hổng hiểu sao càng ngày mình càng thấy thời gian trôi qua lẹ lạ lùng. Hết học tiếng Đức thì mình nhẹ lòng được một chút, chẳng cần phải lo nghĩ về bài vở nhiều nữa. Mình muốn làm thơ trở lại nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Dạo này mình ưa nghe nhạc, tự dưng cái "đòi hỏi" xưa kia về người trong mộng lại sống dậy. Mình cần 1 người hiểu được những sở thích của mình và cũng thích y chang như mình. Khó thiệt là khó để tìm được một nửa như vậy, ờ mà cũng đã có chớ hỏng phải hông, một người khác thế hệ với mình và chẳng thể nào là một nửa của nhau. Mình đang sống sao đây? Dường như đứng ngoài lề xã hội. Người ta bàn về một bộ phim nào đó trên Tivi còn mình thì chẳng biết chút gì. Người ta bàn về giá cả còn mình thì chẳng để tâm. Muốn đi đâu đó sống đời sống yên tĩnh, xa lánh cái ồn ào, bận rộn ở chỗ này. Mình đang chán đời? Có lẽ vậy đó.


 

 da1uhate
 member

 REF: 376458
 07/27/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mình đang thấm dần cái buồn và cô đơn khi sống một mình trong căn nhà này. Cái cảm giác "ở nhà một mình" nó làm mình sờ sợ sao đó. Ngoài đường thì người ta nhộn nhịp, xe chạy qua chạy lại, người nói nói cười cười. Biết làm cái gì cho qua thời gian? Đọc sách? Nghe radio? Coi phim? Mình ngán hết thảy.

Trời Saigon cứ mưa hoài. Mưa thì mình không thích ra ngoài. Ướt át làm mình khó chịu, nước ngập làm mình thấy sợ. Đường xá ở Saigon thì hay ngập nước lắm. Hễ chút là lụt lội, dơ bẩn, phiền phức.

Bé Nhỏ sắp nghỉ làm chỗ mấy thằng củ Sâm. Nó nói quải củ Sâm mà mình cũng thấy củ Sâm quải thiệt. Không biết hay ho tới đâu nhưng dường như coi nhân viên cấp dưới không ra gì. Chung qui cũng tại con người ta không chọn được nơi để sanh ra mà thôi.

Cái quán cafe gần nhà mở cửa lại sau hơn nửa năm tạm nghỉ. Ngày nào mình cũng chạy xe ngang nó. Thấy nhớ một người mà cái quán nhỏ này đã là kỷ niệm hai đứa. Tình cảm con người nghĩ cũng ngộ. Vui nhanh, rồi buồn và lãng quên cũng nhanh. Có lẽ mình là con người đa tình khi cứ thỉnh thoảng nhớ "những mối tình vụn vặt" hoài, mình đang có một mối tình "lớn" mà.

Thời buổi kinh tế khó khăn. Ở đâu cũng vậy nhưng ở VN thì có vẻ "kinh khủng" hơn khi giá xăng thì ngang ngửa người ta nhưng thu nhập bình quân đầu người lại ở "dưới đáy" nhân loại. Ở nhà thì thôi chớ ra đường thì buồn. Buồn vì đủ thứ chuyện linh tinh. Trong xóm mình có 1 ông lão đi bán vé số bằng xe đạp. Ông lái xe từ cái yên phía sau chứ không như người ta là yên trước. Mình gặp ông không biết bao nhiêu lần, mỗi lần gặp dường như mình né tránh khi phải nhìn ông. Mình không có đủ can đảm để nhìn thẳng ông vì mình thấy xót xa. Ông già lắm, gương mặt không có vẻ tinh anh như những ông lão khác mà mình gặp. Sáng nào ông cũng đạp xe đi mua đồ ăn sáng về cho vợ con và cháu ngoại. Nghe người ta kể ông phải nuôi nguyên gia đình gồm vợ, đứa con gái bị khùng và cháu ngoại. Có lần ngồi trong quán Phở thấy ông chạy qua, mình nói thấy tội nghiệp ông thì người đối diện mình phán "Chừng nào em làm tỷ phú rồi hẵng tội nghiệp người khác". Câu nói của người ta làm mình đau. Phải làm gì để những cảnh khổ này không tồn tại trước mắt mình nữa? Mình đâu có là tỷ phú nhưng chẳng lẽ chỉ có tỷ phú mới có thể giúp người? Có biết bao ông lão bà lão vẫn phải lao động cực nhọc mỗi ngày? Dường như chẳng ai ở không để thống kê con số đó và có lẽ nếu thống kê được thì người ta sẽ phải giật mình vì con số ngoài sức tưởng tượng của họ. Buồn!


 

 da1uhate
 member

 REF: 378981
 08/03/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay mình thấy rất xúc động vì một bài viết của người quen. Nó đăng trên tờ tạp chí mà chị làm Thư ký Tòa soạn và đã được người em trai copy lại vào blog của anh ta. Những tháng ngày cơ cực nơi vùng đất mình sinh ra và lớn lên đã được chị miêu tả thật sống động. Nó làm mình hồi tưởng lại những hình ảnh diễn ra trong khoảng thời gian đó mặc dù khi ấy mình vẫn là con nhỏ hay mếu máo và thường núp sau chân Má mỗi khi có ai tới gần. Cái nhìn về quá khứ của chị sao trong sáng và hiền hòa. Mình ước được như chị...

 

 da1uhate
 member

 REF: 380480
 08/07/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mới đi chơi dìa. Ăn uống và shopping. Cái thú của lũ con gái như vậy đó. Xúm dô là ăn hàng, là mua sắm này nọ. Hôm nay cả bọn rủ nhau đi lựa quà sinh nhật cho chị Tuyền. Lúc này PT ra nhiều style vừa mắt mình ghê nhưng mình lại chẳng mua cái nào. Xăng dầu lên giá làm mình quải, không muốn mua sắm phung phí như trước nữa.

Có một chuyện khiến mình hơi phân vân. Người ta ngỏ ý chuyển mình qua bộ phận khác làm việc. Có 2 vị trí để lựa chọn. Một là làm chung với tụi software, hai là làm chung với tụi sale. Sale thì thường phải đi ra ngoài với sếp và viết báo cáo mô tả công việc cho khách hàng. Còn bên software thì ngồi tại văn phòng và mò mẫm với cơ sở dữ liệu. Ý mình thì không muốn chuyển đi đâu hết. Công việc hiện tại của mình làm mình hài lòng. Chẳng cực nhọc, chẳng suy nghĩ nhiều, trong giờ làm việc có thể tự do muốn làm chuyện riêng gì tùy thích, muốn về sớm cũng không ảnh hưởng ai. Có lẽ mình là đứa "sáng sủa" hơn những đứa khác nên người ta dễ dãi trong việc quản lý mình. Nói gì thì nói, số mình tương đối may mắn, chẳng phải lao đao lận đận như thiên hạ, cứ 1 chỗ làm tà tà quài quài. Nhưng để coi lương lậu ra sao, nếu hơn nhiều thì làm, còn xê xích vài xị thì khỏi, chả bõ công. Dù sao ngân lượng cũng là động lực chính để làm việc mờ.


 

 da1uhate
 member

 REF: 383163
 08/16/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Thật hiếm hoi để tôi có được một buổi trưa như hôm nay. Một buổi trưa trời không nắng chói chang để khiến những bức tường ở xung quanh phòng tôi phải phát ra thứ nhiệt hầm hập đến ghê người. Và tôi muốn ngủ, người Việt vẫn thường có thói quen ngủ trưa. Tôi cũng chẳng biết vì sao cứ hễ ăn trưa xong nếu không có chuyện gì phải làm ngay thì mọi người thường ngủ. Còn tôi ngủ vì cơ thể tôi thường xuyên bị thiếu ngủ. Tính tôi thường rất điệu đàng cho giấc ngủ trưa của mình. Tôi sợ những tiếng trẻ con nô đùa, tiếng rao hàng nơi con đường phía trước nhà tôi, tiếng phi cơ ù ù chuẩn bị hạ cánh xuống phi trường ở đằng sau dãy phố đối diện làm gián đoạn giấc ngủ. Vì thế tôi thường tự bảo vệ giấc ngủ thiêng liêng của mình bằng những bài nhạc không lời. Nhưng dự định ngủ trưa của tôi đã không thành hiện thực khi tôi vô tình nhớ lại một bài Saxophone mà tôi đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần hồi tôi còn sử dụng cái máy vi tính cũ. Tôi đi kiếm bài nhạc đó trên internet. Tên nó là Forever in Love. Và khi bài nhạc bắt đầu trỗi lên cũng là lúc tôi lặng đi trong cái không gian nhỏ hẹp nơi phòng mình.

Tôi là người hay nghe nhạc, tuy tôi không hiểu nhạc lý nhưng cảm giác về âm thanh luôn có trong tôi. Những âm thanh cao vút rồi trầm xuống làm tôi mê mẩn. Tôi gục đầu trên bàn máy vi tính. Mọi thứ suy nghĩ trong tôi như dừng lại. Tôi tưởng ra trước mặt mình một miền thảo nguyên xanh ngát, xa xa là những dãy núi trùng điệp mờ ảo trong ráng chiều. Tôi đứng giữa thảo nguyên, và gió thổi mơn man vào tóc tôi vào da thịt tôi. Tiếng Saxophone hòa trong tiếng gió vi vu bên tai tôi. Tôi khoan khoái tận hưởng cảm giác mình hòa nhập vào thiên nhiên và âm nhạc. Trong những suy tưởng đầy tính phiêu lưu của mình, tôi vẫn thường như vậy. Tôi thích chỉ mình tôi và thiên nhiên.

Rồi những hình ảnh đó chợt vụt tắt khi bài nhạc chấm dứt. Tôi hụt hẫng khi mình bị lôi trở về thực tại với cuộc sống và con người thật của mình. Một căn phòng lạnh lẽo, một cuộc sống khô khan và một mẫu người thực dụng. Và rồi tôi suy nghĩ miên man.

Người ta thường nói trong cuộc sống luôn tồn tại song song cái xấu và cái đẹp. Tôi thì nghĩ luôn có một bản tánh thiện và bản tánh ác tồn tại trong con người tôi. Hơn một phần ba của đời người trôi qua, tôi vẫn loay hoay với cái bản ngã của mình. Tôi chưa bao giờ có câu trả lời cho hằng tá câu hỏi vọng lên từ sâu thẳm trong tâm hồn mình: "Làm thế nào để sống đẹp?" "Làm thế nào để sống thanh thản?" "Làm thế nào để mỗi một ngày bắt đầu ta đều cảm thấy yêu đời?"... Và thế là tôi đi vào nhà sách, tôi mua đủ thứ sách hòng để trả lời cho những câu hỏi của mình. Sau khi nghiền ngẫm hết mớ sách đó thì có lẽ tôi khôn hơn được một chút. Nhưng rồi mấy tuần sau tôi lại vẫn như cũ. Thật khó để áp dụng mớ lý thuyết từ những quyển sách kia vào cuộc sống. Đôi lúc tôi tưởng mình là cánh chim bơ vơ trên bầu trời đang dần ngả màu tối. Cánh chim đó chẳng biết nên bay hướng nào. Và khi nhìn thấy bầy đàn, nó mừng rỡ xoải cánh bay thật nhanh về phía đó như tìm chút hơi ấm đồng loại. Nhưng rồi sự xua đuổi, chà đạp, bỏ rơi của bầy đàn làm nó ghê sợ. Có cái gì đó vỡ òa trong từng thớ thịt đang nhức buốt của nó mà nó không tài nào nhận ra được là cái gì.

Khi còn nhỏ, tôi đã chứng kiến cảnh một bầy gà vì tranh ăn mà mổ vào cánh nhau, lôi những mớ thịt từ vùng da bị rụng lông của nhau ra cho đến khi có sự can thiệp của người chủ mới thôi. Và giờ đây, khi lớn lên, va vấp nhiều thì tôi thấy loài người cũng như bầy gà. Thậm chí có phần hơn vì bên trong mỗi con người đều có sự tính toán và âm mưu. Tranh đua, giành giật vì những lợi danh thấp hèn. Tôi không tự cho rằng mình khác người ta vì tôi cũng chỉ là một con người bình thường với đủ hỷ nộ ái ố lẫn sân si. Tôi đâu có gì tốt đẹp hơn thiên hạ để mà kể nhưng ít nhất là sau những "cú ngã cuộc đời" thì tôi nhận ra hiện thực của cái không gian mình đang tồn tại. Vì thế, tôi chỉ còn biết rúc mình trong cái vỏ bọc tự tạo để phản kháng lại mọi thứ xung quanh. Mặc kệ ai lên án mình, kết tội mình, tôi vẫn giữ quan điểm sống riêng. Với tôi, chỉ có tình cảm chân thành và lời nói chân thật mới làm tôi giãn nở được con tim bị bao bọc bởi lý trí. Dĩ nhiên là tôi chưa đủ khôn để phân biệt thật giả trong cái xã hội vàng thau lẫn lộn này nhưng tôi tin vào trực giác và những kinh nghiệm sống mà mình tích lũy được. Tôi tin chúng sẽ không bao giờ phản bội tôi như những lần tôi nhận được sự phản bội từ đồng loại. Và biết đâu, một ngày nào đó, trong giấc mơ về miền thảo nguyên của tôi sẽ xuất hiện thêm bóng người. Những người bạn, người thân mà tôi thật sự tin tưởng để tôi có thể tự nhủ rằng "Cuộc sống là bức tranh đẹp được vẽ nên từ màu hồng tươi sáng".


 

 da1uhate
 member

 REF: 391029
 09/17/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay tôi thức dậy thật sớm. Có lẽ tôi là tuýp người hay âu lo nên khi trong đầu đang có những suy nghĩ nhảy nhót thì đương nhiên giấc ngủ đầy đủ là điều hiếm hoi. Ngày thứ hai làm việc trong bộ phận mới. Có nhiều điều mới mẻ làm tôi lo lắng. Tôi sợ không thay đổi được chính mình.

Kiểm điểm lại chặng đường 6 năm kể từ ngày bắt đầu làm việc. Sáu năm qua tôi chưa bao giờ bị công việc chi phối nhiều như hiện tại. Ai cũng bảo rằng tôi thông minh, tôi có thể làm được bất kỳ điều gì tôi muốn. Có lẽ họ đang trấn an tôi. Còn tôi thì lại cảm thấy bản thân mình thiếu tự tin.

Tôi luôn ôm ấp trong suy nghĩ của mình rằng "If you mix your life with successful people, you will be successful". Liệu tôi có thành công không khi tôi làm việc trực tiếp với hai người giỏi nhất và có vị trí cao nhất trong công ty ở thời điểm hiện tại? Lần đầu tiên trong lịch sử làm việc, người quản lý trực tiếp của tôi là nam giới. Có nhiều điều mới mẻ mà tôi phải tự điều chỉnh mình để thích nghi.

Dạo này tôi ưa đọc blog. Blog của một người tôi quen lâu năm. Càng đọc tôi càng khám phá ra anh là một người đàn ông hoàn hảo đến không ngờ. Lời văn của anh dịu dàng nhưng không ủy mị, cứng rắn nhưng không đanh thép. Nó như một dòng suối ngọt ngào cứ rót mãi rót mãi thứ nước dịu êm. Tôi mở mang được nhận thức của mình rất nhiều từ những gì anh viết. Cái nhìn của anh về cuộc sống, về xã hội luôn sâu sắc. Có lẽ nếu tôi chịu khó rèn mình cật lực về mọi phương diện thì trong khoảng thời gian 10 năm nữa tôi mới có thể ở được "cấp độ" của anh hiện tại mặc dù tuổi đời tôi chỉ kém anh có 4 tuổi.

Mọi thứ xung quanh tôi đang thay đổi và tôi cũng sẽ thay đổi...



 

 da1uhate
 member

 REF: 391821
 09/21/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cố điều chỉnh để âm thanh vang ra từ cặp loa thật nhỏ. Giọng ca của Tuấn Ngọc và Có Những Niềm Riêng làm cõi lòng tôi mơ màng một điều gì đó. Lẽ ra giờ này tôi phải ngủ để ngày mai bắt đầu một tuần mới đầy cam go thế mà tôi vẫn ngồi đây. Trong cuộc đời mình, luôn có những người làm tôi day dứt mỗi khi nghĩ về họ. Tôi luôn mang mặc cảm mình là người có lỗi. Người ta viết" "Có lẽ kiếp trước nó đã có 1 cuộc sống dễ dàng nhưng ko biết quý trọng nên giờ đây nó được tạo hoá thử thách sự quyết tâm và lòng kiên nhẫn". Tôi có thể nhìn vào hành động, những suy nghĩ và định hướng tương lai của một người để phán xét. Tôi có thể nêu ra được những lý do tốt và xấu đã ảnh hưởng đến sự thành bại của một con người. Những lời tự sự của người ta đã làm tôi "đau". Tôi hiểu một người khi mang trong mình nhiều điểm dị biệt so với những người khác thì phải chịu áp lực tâm lý nặng nề như thế nào. Tôi vẫn là một người may mắn, may mắn hơn rất nhiều người xung quanh mình nhưng dường như tôi chưa bao giờ ý thức được điều đó.

Đã gần 2 năm trôi qua kể từ lần nói chuyện cuối cùng. Tôi không hiểu tại sao mình lại có thể quên đi những kỷ niệm gắn bó với một người nhanh đến vậy trong khi tôi vẫn là loại người hay đeo bám những điều xưa cũ. Có lẽ sự thực dụng đang lần lần chế ngự và biến tôi thành một con người khác. Tôi không còn là con nhỏ nhút nhát với vẻ mặt lạnh lùng ngụy tạo như ngày đầu người ta gặp. Bây giờ thì có lẽ người ta cũng vậy, trong tâm hồn cứng cỏi kia cũng không còn chỗ để dành cho tôi. Hai lý trí, hai cuộc đời đang đi ngược chiều và ngày càng xa nhau. Vẫn mong rằng người ta ở phương xa đó có đủ nghị lực để thực hiện giấc mơ. Tôi chợt nhớ câu nói bâng quơ chẳng biết người ta đùa hay thật: "Tại vì Tr không chịu đi theo Th". Làm sao tôi có thể đi theo? Tôi đâu đủ dũng cảm để đương đầu với những gì xã hội gán ghép cho mình? Rốt cuộc thì tôi trốn chạy chỉ vì một lẽ đơn giản: tôi là kẻ hèn nhát!


 

 da1uhate
 member

 REF: 392332
 09/23/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Một lần nữa, bài nhạc Forever in Love lại hạ gục tôi trong một buổi sáng trời u ám như báo hiệu cho những ngày mưa bão sắp đến. Tôi buông chuột, rời tay khỏi bàn phím và thẫn thờ cho những nốt nhạc hòa trộn với suy nghĩ của mình chảy miên man.

Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa để thực hiện kế hoạch của mình? Một kế hoạch vĩ đại mà tôi chưa bao giờ san sẻ với ai kể cả viết trong chỗ này. Tôi sắp 26 tuổi. Thời gian như cái túi khí bị xì hơi, nó đang từ từ bóp tôi lại cho đến lúc nào đó tôi ngạt thở và tự nổ tung. Nổ tung có nghĩa là buông xuôi với những gì mình đã ước mơ. Đó là điều tồi tệ nhất. Tôi không sợ sự tồi tệ nhưng có thể nó sẽ làm tôi mất hết ý chí để tồn tại. Chính vì điều này mà tôi không được phép nhởn nha một giây phút nào nữa. Tự làm phép so sánh bản thân mình hiện nay và khoảng thời gian 3 năm về trước. Kết quả tôi thu được chỉ tạm cho là có tiến bộ nhưng bao nhiêu đó thì chưa đủ khẳng định được điều gì cả. Tôi vẫn phải nỗ lực hết mình.



 

 da1uhate
 member

 REF: 393275
 09/28/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đọc một bài dự thi trong cuộc thi viết "iCan" của vnexpress làm tôi buồn nghiến. Có chút gì đó xót xa cho thân phận con người. Mỗi người sinh ra đèu không thể lựa chon cho mình ba mẹ hoặc hoàn cảnh sống. Khi nhỏ, tôi hay khóc mỗi khi xem phim có cảnh trẻ thơ mồ côi hoặc bị người lớn hắt hủi. Đến bây giờ thì tôi vẫn vậy mặc dù tôi ít có thời gian để xem phim. Số phận là gì? Có phải nó là những điều xảy đến mà con người ta không thể tránh né?
Tôi là độc giả trung thành của cuộc thi viết "iCan". Tôi thích đọc những dòng tâm sự của mọi người về những điều người ta có thể làm. Đôi khi tôi cũng chấm điểm 10 cho những bài viết tôi cảm thấy xuất sắc chỉ bởi lý do đơn giản là họ có ý chí và nghị lực cao gấp 10 lần tôi. Họ đáng được tán dương, đáng được trân trọng.


 

 da1uhate
 member

 REF: 394239
 10/04/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Một ngày thứ Bảy bỗng dưng may mắn vì công ty cho nghỉ. Chẳng biết làm gì ngoài việc ngủ nướng cho tới 10 giờ rưỡi. Một con số kỷ lục. Phụ nữ độc thân là vậy. Tự do thoải mái nhiều khi đến độ quá trớn. Bò lên net đọc bậy bạ chỗ này chỗ kia. Yahoo bị gì đó mà check mail không được. Nổi điên ghê. Có 2 cái mail gởi tới mà lại không đọc được. Chẳng biết cái gì đang xảy ra. Thử vào một vài web nước ngoài. Có web vô tuồn tuột, có web cũng bị như yahoo mail. Thế thì cũng hiểu rồi, server ở đâu đó bị down. Hôm nay tính đi khám răng. Hơn 1 năm rồi chưa gặp nha sĩ. Chắc bọn sâu cũng đang làm mưa làm gió trong những chiếc răng yêu quý. Tự khám chân. Cái giò đen quá cỡ. Kết quả của những màn mặc quần đùi phóng xe dưới trời nắng. Đáng đời! Ai biểu không chịu thương hoa tiếc ngọc. Xì, kệ tía nó. Vẫn còn trắng hơn khối đứa. Gọi điện thoại cho Má. Mọi việc ở nhà vẫn ổn.

Cái xe tải chở cát chạy ra chạy vô nghe ồn quá, thấy bắt ghét. Gọi điện thoại cho bé Nhỏ để xin tá túc weekend. Nó đi đâu đó ở Bình Dương. Nó nói qua đi, có bé Dung ở nhà, chiều nó về. Nghe tiếng rao bưởi. Giọng miền Bắc đặc sệt. Thấy buồn buồn. Saigon đã thay đổi quá nhiều, ngay cả tiếng rao hàng. Coi mấy tour du lịch trong Sinhcafe. Giá khá rẻ. Đang dự định book 1 tour đi Nha Trang-Dalat vào cuối năm. Dalat thì đi hoài nhưng Nha Trang thì chưa đi bao giờ. Nghe nói biển đẹp, có san hô. Thấy cả mấy tour đi miền Tây. Đủ loại, đủ kiểu. Nhớ hồi nhỏ được đi miền Tây 2 lần nhưng chỉ là đi thăm ông Cố và dự đám tang ông Cố. Đúng 20 năm trước. Lâu quá xá nhưng cũng nhớ không ít chuyện. Nhớ cái cầu mà chỉ có một miếng ván, ai cũng qua lọt chỉ còn 1 con nhỏ lùn xịt ốm nhom đứng mếu máo vì sợ. Nhớ cái lu đựng nước mưa trước hiên xung quanh có đám rau má mọc xanh rờn. Nhớ vườn trái cây sau nhà. Nhớ cánh đồng lúa bát ngát điểm một vài cánh cò trắng muốt. Nhớ cái mùi bùn thoảng trong gió chiều mát rười rượi. Nhớ cái chợ quê tấp nập đủ thứ hàng quà. Tự dưng muốn thử lại cảm giác khám phá vùng đất nổi tiếng đó. Hừm, bữa nào thử bắt chước Tây, vác ba lô lên vai và ra đi giữa một ngày Saigon đầy nắng bụi, haha… nghe thiệt rùng rợn. Thôi, chuẩn bị dọn đồ đi bụi. Khi nào rảnh viết tiếp.


 

 da1uhate
 member

 REF: 409278
 12/07/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hơn 2 tháng tôi mới ghé vào thăm nhật ký của mình. Hai tháng nhàn nhã với công việc mới là biên tập web. Tôi làm việc theo kiểu tài tử. Tôi đọc tài liệu, tôi đi thơ thẩn qua các phòng ban. Tất cả mọi người quá bận rộn và tôi thì có vẻ như tách rời họ. Kinh tế khủng hoảng và nó cũng ảnh hưởng đến công ty tôi ít nhiều. Tôi lo lắng cho công ty. Không phải vì tôi sợ mất chỗ làm mà tôi không thích nhìn thấy sự sụp đổ của bất cứ cái gì có liên quan mật thiết đến tôi.

Càng ngày tôi càng thấy mình sống chẳng giống ai. Tôi chẳng buồn đi chợ nấu cơm. Bếp nhà tôi luôn lạnh tanh. Chỉ có lũ gián và kiến là lui tới đó thường xuyên. Tôi viện lý do rằng tôi phải học thêm và không có thời gian cho việc bếp núc. Thế là cơ thể tôi ốm o dần theo lý do đó. Tôi ăn uống thất thường. Má tôi luôn lo lắng cho sức khỏe của tôi. Bà gọi điện thoại thăm chừng tôi hầu như mỗi ngày. Tôi đang nghĩ đến việc mua bảo hiểm nhân thọ cho tôi để phòng khi tôi có chuyện gì thì ba má tôi vẫn còn cái bù đắp.

Tôi sắp lấy chồng. Tôi đang tự bơm vào đầu mình với ý nghĩ ấy. Chồng tôi cách tôi 6 tiếng đồng hồ và gần 1 ngày bay. Tôi đồng ý lấy anh chỉ vì tôi cần có anh. Cần trong những lúc tâm hồn tôi yếu đuối và cơ thể tôi bật khóc. Chỉ có anh mới hiểu rõ tánh nết tôi. Một tánh nết mà nhiều người đàn ông khác e ngại. Tôi đã bị anh chinh phục ngay từ đầu với nét vẽ tài hoa cùng khả năng chơi nhiều loại nhạc cụ khác nhau. Má tôi không đồng ý mối quan hệ của chúng tôi. Bà cho rằng nó quá viễn vông và chẳng có gì rõ ràng về tương lai. Tôi dường như không để ý đến lời của bà. Với bà tôi luôn là đứa con cứng đầu cứng cổ. Tôi đang chờ đợi những đợt sóng hung dữ chồm qua đầu chúng tôi.


 

 cauxanh1
 member

 REF: 413865
 12/30/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Quyết định lấy chồng he? Anh nào may mắn dọ? Được D đì mỗi ngày cho đến trọn kíp chắc phải tu 3 đời á!

Còn cAFe, D bỏ cho ai? bữa thấy ổng post topic lên, rồi đi tuốt luốt, hỏng màng reply cho thiên hạ...dám xuống tóc, dô chùa rồi á D.

... 6 tiếng đồng hồ và gần 1 ngày bay? nghe xa lắc xa lơ...chồng gần hỏng lấy, D lấy chồng xa?!


 

 da1uhate
 member

 REF: 423183
 02/10/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hi sis, sorry vì giờ D mới thấy post của sis. Cũng tại lâu rồi D không vô.
D chưa lấy chồng sis ơi, chỉ mới là ra mắt cha mẹ 2 bên nhưng đối với D nó cũng như là đã chấp nhận người ta sẽ là chồng mình. Giờ cũng vì việc đó mà D buồn nè. D thường tự nhắc nhở mình "hãy chấp nhận khuyết điểm của người vì bản thân ta không hoàn hảo", vậy mà giờ đây sức chịu đựng của D dường như thụt lùi. Mệt mỏi lắm sis ơi. Giữa nam và nữ có quá nhiều điểm mà hai bên dường như rất khó để mà hiểu và thông cảm.


 

 da1uhate
 member

 REF: 424032
 02/14/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
7 giờ 09 phút chiều ngày 14 tháng 2, tôi đang ăn miếng bánh chưng cuối cùng còn sót lại trong tủ lạnh và nghe bài nhạc tôi yêu thích "Tonight I Celebrate My Love for You". Lòng tôi buồn không tả xiết. Anh gởi cho tôi nhật ký trong vòng 10 ngày qua. Biết bao nhiêu vấn đề, biết bao suy nghĩ dằn vặt đau khổ. Anh nhắc đến tất cả những người thân của anh, nhắc đến con người mà anh căm ghét nhất và nhắc đến sự tự sát mà tuyệt nhiên hề nhắc đến tôi. Tôi phải làm gì đây? Gào thét lên rằng "tại sao em không hiện diện trong nhật ký của anh?" Làm vậy chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Tôi cay đắng nhận ra mình chỉ là món đồ trang trí cho cuộc sống của anh hiện tại và có thể là cả sau này. Tôi không có mặt trong nội tâm của anh. Một sự thật quá chua xót ngay trong cái ngày mà người ta ca tụng về tình yêu. Đau đớn hơn nữa rằng tôi lại không thể rời khỏi anh trong lúc này. Mọi cử động của tôi có thể mang lại hậu quả tồi tệ nhất mà có thể cả cuộc đời tôi sẽ luôn ân hận. Tôi phải làm gì đây? Dối trá? Đóng kịch để mà sống tiếp? Không ai có thể nói với tôi rằng nên làm thế nào. Tôi không thể nói với Má hay với những người bạn thân. Họ sẽ không muốn tôi còn dính líu đến anh. Tôi đã cố gắng thuyết phục Má chấp nhận anh mà giờ đây tôi lại gục ngã giữa đường. Con đường hạnh phúc của tôi đã bít lối. Tôi cười trong nước mắt cho số phận mình. Đây là sự báo ứng từ tiền kiếp hay chính từ những lần tôi khiến người yêu mình phải đau khổ?

Có lẽ bây giờ tôi sẽ quẳng cái "tôi" của mình qua một bên để giúp anh vượt qua sự khủng hoảng tinh thần này. Tôi phải lục lạo lại tủ sách của mình để tìm những quyển trị liệu tâm lý cho anh. "Trời không phụ lòng người". Tôi tin rằng ông trời sẽ giúp anh vượt qua được tất cả. Nhưng cái ngày anh hoàn toàn bình ổn trở lại thì chính là ngày tôi sẽ rời xa anh...

"Tonight, I celebrate my love for you..."


 

 cauxanh1
 member

 REF: 430276
 03/09/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Rose Pictures, Images and Photos
Buồn quá vậy D!

Có lẽ tốt hơn nên nghĩ rằng: mọi sự xảy ra đều có lý do của nó,
là...ý trời vậy! như D đã nói đó...


 

 da1uhate
 member

 REF: 432372
 03/17/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Thanks sis ghé thăm...

---

Sau cơn mưa rào buổi chiều thì mọi thứ đều có vẻ như dễ chịu hẳn đi. Tôi đứng tựa cửa phòng mình và nhìn đám hoa trước ban công lay khe khẽ trong gió. Lòng tôi như có chút gì đó như vừa chùng xuống. Cách đây 2 giờ đồng hồ, có một gã đàn ông đã lớn tiếng nói với tôi rằng: "Em bị khùng!". Tôi đoán anh ta không bao giờ còn muốn gặp tôi nữa. Anh ta đã chán nản trước những gì tôi làm. Tôi vừa đánh mất một người bạn và hơn một chút, anh ta là một người tình. Một người tình trên đường đi làm về có thể tạt ngang nhà và chìa cho tôi cái bánh bao nhân hột vịt muối lúc 10 giờ đêm. Một người tình có thể đi chợ và lăn vào bếp để nấu cho tôi bữa cơm khi tôi bị bệnh. Một người tình có thể phóng xe mười mấy cây số giữa trời nắng từ trung tâm quận 1 đến chỗ tôi làm chỉ để cùng ăn trưa. Một người tình có thể đứng trước cổng nhà tôi và thuyết giảng cả buổi về những gì tôi đã làm sai. Một người tình đã cố tình không nói tiếng Việt chỉ với mục đích giúp tôi tập nghe và nói tiếng Anh... Mọi thứ đến một cách nhanh chóng và ra đi cũng quá đỗi lẹ làng trong khi tôi lại thuộc tuýp người chậm chạp cho sự thích nghi.

Tôi lơ đãng nhìn sang ban công căn nhà đối diện. Ngôi nhà tương đối xinh xắn vì được chủ nhân tỉ mỉ chăm sóc. Họ có một giàn xương rồng bát tiên kê ở phía rìa ban công. Phía trên thì treo lủng lẳng mấy giò phong lan Đà Lạt. Kế đó là cái lồng chim mà tôi cũng chẳng rõ con chim xấu số ở trong đó tên là gì, chỉ biết rằng mỗi buổi sáng tôi thường thức dậy với tiếng hót líu lo của nó. Sự chỉn chu của ngôi nhà cùng 4 thành viên cư ngụ làm cho người khác có cảm giác rằng họ hạnh phúc. Mà đúng là họ hạnh phúc thật. Hai vợ chồng và hai đứa con một trai một gái. Đôi khi tôi cảm thấy ganh tỵ với họ, ganh tỵ với phụ nữ đang làm chủ căn nhà đó. Mặc dù dọn tới khu phố này được hơn hai năm nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện với chị ta và chị ta cũng không hề bắt chuyện với tôi. Sáng nào tôi và chị ta cũng chạm mặt nhau ngay con hẻm chung của hai nhà. Kẻ đi làm, người đưa con đến trường và đường ai nấy đi. Tôi không muốn kết bạn với những người trong khu phố này và dường như họ cũng vậy. Chẳng ai buồn quan tâm ai. Có lẽ vì điều đó mà tôi luôn có cảm giác sợ hãi khi nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ chết trong ngôi nhà tôi đang ở mà chẳng một ai hay biết. Có phải khi sinh ra thì tôi có định mệnh gắn liền với một ngôi sao u buồn nên tôi chỉ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt màu xám? Có nhiều điều trong bản thân mình mà tôi vẫn không thể lý giải được. Tôi tồn tại vì điều gì? Tôi muốn được tự do...


 

 da1uhate
 member

 REF: 434805
 03/25/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Không hiểu vì sao tôi lại đang mang cảm giác bứt rứt, ngột ngạt, khó thở. Qua phòng thằng mập xin nước trà. Không thấy nó ngồi ở bàn. Mở hộp kẹo của nó ra. Bóc một cục. Màn hình máy tính của nó đang mở file excel. Tiện tay gõ vào chữ MẬP pự tổ chảng. Quay về phòng, chẳng biết làm gì. Lục nhật ký ra và viết...



Ngày 25 tháng 03...

Sáng nay tôi thức dậy thật sớm, sớm hơn cả những sợi nắng vàng lóng lánh hay chiếu lên ô cửa kính của ngôi nhà đối diện. Trong đầu tôi đang ngáy ngáy một mối lo nên chẳng thể nào ngủ nướng được như thường lệ. Lo chuyển nhà! Đây là lần thứ ba tôi chuyển nhà kể từ ngày sinh sống ở thành phố này. Tính ra cũng khá ít so với nhiều người khác.

Tối qua tôi đã khóc. Cũng chẳng rõ vì lý do gì. Bài nhạc buồn? Tủi thân? Có lẽ cả hai. Sự tủi thân không dễ làm tôi khóc nhưng khi có sự lồng ghép của những điệu nhạc da diết thì 101% là tôi sẽ khóc. Tôi kể cho anh nghe về việc tôi sẽ chuyển nhà. Anh nói với tôi rằng mọi chi phí nhà cửa để anh lo. Tôi không đồng ý. Anh giận và nói rằng: "Chúng ta cùng một phe trên bàn cờ, tại sao em luôn muốn đối đầu với anh?" Anh ví tôi là kẻ ở sau lưng anh luồn tay ra phía trước để đi những nước cờ sai và anh phải vất vả để gỡ bí. Tôi chẳng buồn tranh luận. Anh lại nhắc đến chữ chia tay nếu tôi cứ mãi hoài im lặng. Anh luôn đưa ra những chiêu thức để khiến tôi phục tùng, để đánh ngã sự ương bướng của tôi. Đôi lúc tôi nhận ra anh là người rất hiểu tôi nhưng đôi khi tôi lại cảm giác có một sự xa cách quá lớn. Hai chữ chia tay không thể gây được sức ép với tôi trong lúc này bởi vì tôi đang muốn nó thực sự xảy ra.

Hôm nay là ngày tôi đi học thêm. Có lẽ từ đây tôi sẽ biết quý trọng những giờ phút được ngồi trên lớp hơn rất nhiều. Thầy tôi dễ mến và tận tâm với học trò. Bạn học tôi vui vẻ và hòa đồng. Biết đâu khi kết thúc lớp này rồi thì tôi sẽ không còn gặp họ nữa ở những lớp tiếp theo. Cuộc sống là những chuỗi ngày mà hôm nay ta chẳng biết điều gì sẽ xảy ra ở ngày mai...


 

 da1uhate
 member

 REF: 435558
 03/28/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày 28 tháng 03...

Tôi vẫn chưa thoát được cảm giác bứt rứt trong người. Không biết có phải vì trời nóng không? Cả buổi sáng chẳng tập trung vào công việc được. Cứ đứng lên ngồi xuống mãi không yên. Còn cả đống việc phải làm. Lang thang vào những diễn đàn quen. Vô tình đọc được tin làm sững sờ. Chồng của chị chơi chung trong nhóm online ở diễn đàn vừa qua đời hồi Tết. Lục lại số điện thoại và gọi cho chị. Hơi sốc và buồn. Chị còn quá trẻ, chỉ hơn tôi vài tuổi. Cuộc sống gia đình của chị đã từng làm tôi ngưỡng mộ. Xinh đẹp, thành đạt, có người chồng hết mực thương yêu vợ con. Vậy mà lại xảy ra cớ sự như vầy. Tôi cảm thấy sợ sự mất mát. Mở hộp mail ra và lần lượt viết email cho từng người bạn trong nhóm online hồi đó. Tôi đã quên việc viết email thường xuyên cho họ từ khoảng hơn một năm nay. Tôi mong rằng họ vẫn luôn bình an và khỏe mạnh. Tôi nhận ra mình thật tệ.

Tối nay, tôi thèm ăn kem. Tôi phóng xe đến tiệm kem ở chợ Đa Kao. Quán vẫn đông đúc như hồi ba năm trước, vị kem vẫn vậy, chỉ có giá là tăng gấp ba lần. Tôi nhớ và nhớ về ngày xưa, về những gì tôi đã trải qua. Giờ thì tôi đạt được nhiều thứ về danh vọng và tiền bạc nhưng tôi lại đánh mất nhiều thứ khác. Tôi không rõ rằng sự đổi chác này có tương xứng hay không. Rốt cuộc lại thì tôi chỉ là đang chơi trò cút bắt mà chẳng biết khi nào cuộc chơi sẽ kết thúc?


 

 da1uhate
 member

 REF: 435719
 03/29/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày 29 tháng 03...

Hôm nay tôi cảm thấy vui. Đi bụi đời cả ngày ở nhà con em. Thật lâu rồi tôi mới có dịp ngồi với cả đám con gái nhà bên đó. Chúng tôi ăn những món quà vặt mà tụi con gái vẫn thường thích. Vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất và chọc phá nhau. Thật vui! Tôi mang cả nụ cười ở đó về nhà mình.

Dắt xe vô nhà thì chỉ khoảng 7g tối. Hứng chí rủ con bé em lạng một vòng ra nhà sách. Nhưng tôi lại không biết một điều rằng nhà tôi đang bị cúp nước. Tan tành kế hoạch. Người hôi như cú làm sao có can đảm đi nhà sách đây chứ hả? Lên phòng mở máy tính. Đọc vẩn vơ. Chẳng có gì đặc biệt. Nằm đọc tiếp quyển sách của Gary Althen. Dịch tệ thật, càng đọc càng thấy khó hiểu. Chắc có lẽ dịch giả là bọn sinh viên ở một trường ngoại ngữ nào đó. Và người có khả năng dịch chuyên nghiệp thì chỉ làm công tác hiệu đính. Ôi trời, làm vậy chỉ tội cho bọn mua sách như tôi.

Cuối cùng nước cũng đã chảy. Mô Phật! Mém tí nữa là khỏi ngủ đêm nay, khỏi đi làm ngày mai và ... không biết những điều tệ hại gì sẽ xảy ra tiếp theo?


 

 hatri
 member

 REF: 435881
 03/30/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
"....Mém tí nữa là khỏi ngủ đêm nay, khỏi đi làm ngày mai và ... không biết những điều tệ hại gì sẽ xảy ra tiếp theo? "


Trong khi chờ đợi : "và ... không biết những điều tệ hại gì sẽ xảy ra tiếp theo? ".

để mình đánh 1 bài (có 2 bài lận) tặng cho Bạn nhe.

Spanish Romance (Đoản Khúc 1) :






đang chờ nghe típ Nhực Kí đời tui .



 

 da1uhate
 member

 REF: 436092
 03/31/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày 31 tháng 03...

Tôi đang tự kiểm lại mình. Có tuần nào mà tôi không có vấn đề để bực bội với người đó? Hầu như mỗi tuần. Tôi không thể chối cãi được rằng chúng tôi đang có quá nhiều chuyện lục đục. Tại sao ngày quen anh tôi không ý thức được chuyện này? Cả hai đều quá mệt mỏi nhau mà lại không thể chia tay. Người ta thường nói "bỏ thì thương và vương thì tội"...

Tôi cần một người có thể tâm sự chuyện này nhưng tôi lại chẳng có ai. Mọi người đều phản đối mối quan hệ của tôi. Nếu tôi nói ra rằng chúng tôi có chuyện thì lại có cớ để người ta khuyên tôi chia tay. Tôi phải làm gì để thóat khỏi tình trạng này? Tôi không thể chia tay anh.

Má tôi, chị tôi, bạn tôi đã phân tích những vấn đề rắc rối xung quanh anh để muốn tôi nhìn rõ sự việc hơn. Người theo đuổi tôi đã hét vào mặt tôi rằng "OPEN your eyes, pls!". Vậy mà tại sao tôi cứ mãi tăm tối như vầy hả trời? Mỗi lần cãi nhau tôi giận điên người nhưng cho dù đang trong sự tức giận tột độ đó tôi vẫn không thể nghĩ rằng sẽ chia tay.

Có phải con tim có tiếng nói riêng của nó?

Tôi phải đi thôi, tôi không thể ngồi tiếp tục ở nhà như vầy, có lẽ tôi sẽ điên mất.

...


 

 da1uhate
 member

 REF: 436386
 04/01/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày 02 tháng 04...

Sáng nay ngủ dậy thấy dzui dzui. Nhận được email của anh trai kết nghĩa. Hihi... Mấy tháng rồi hai anh em chẳng liên lạc. Lúc nào anh cũng ngọt ngào kỉu "em gái ngoan, thương em nhất trên đời", hehe... May mắn cho tui ghê, có ông anh dẻo miệng thấy ớn. Hèn chi bao nhiêu kiều nữ khổ sở vì anh tui hết trọi (hên quá, tui hỏng phải kìu nữ).

Đang si nghĩ coi phải trả lời email ra sao. Có nên nói chuyện iu đương hiện tại ra hông? Hơn một năm nay vẫn giấu anh trai chuyện này. Giờ kể ra chắc anh sẽ nói cái câu như hồi xưa cho mà coi: "Đi ra đường quậy phá rồi ôm đầu máu dzìa khóc kể với anh". Hic... Sợ lém! Thôi hổng kể đâu.

Tối nay hứa đi coi nhạc TCS mà cũng đang lưỡng lự. Toàn ca sĩ không mấy ưa. Hừm! Chiều tính.

---

Cuối cùng thì tôi cũng đã can đảm viết email để nói lời chia tay. Lạnh lùng trong từng con chữ, không một ngôn từ yêu thương. Tôi sẽ trở lại con người của tôi trước đây nhưng tôi cần thời gian để quên.

Tôi vừa cáu gắt với Má tôi trên điện thoại vì bà hỏi về anh. Bà giận và cúp ngang khi đang nói chuyện. Tôi có tội với Má tôi nhiều. Bà quá thương tôi và tôi lại là đứa con hoang đàng chỉ biết làm theo ý mình. Tôi đang muốn né tránh không gặp gia đình vào cuối tuần. Tôi sợ những câu hỏi từ họ. Tôi sợ tôi sẽ nổ tung vì những câu hỏi tôi không muốn nghe.


 

 da1uhate
 member

 REF: 438554
 04/08/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày 09 tháng 04...

Thức khuya và dậy sớm thì dường như không phải là điều tốt cho sức khỏe. Nhưng đó cũng chỉ là một phần nhỏ trong hàng chục điều không tốt mà tôi vẫn làm hằng ngày. Còn tới 20 phút mới đến giờ chuẩn bị đi làm. Chẳng muốn ngủ thêm chút nào. Ngồi đọc báo lại thấy nhức đầu. Ngay lúc này tôi đang bị khó chịu với cảm giác nôn nao. Chẳng hiểu nôn nao vì cái gì.

Kể từ hôm nay sẽ không có điện thoại. Chưa nói gì với Má về việc này. Có lẽ Má tôi sẽ bực mình lắm đây. Bỗng dưng tôi thấy mình cần một điều ước. Ước được trở lại bé con như thằng nhóc đang nhõng nhẽo với Mẹ nó trong căn nhà đối diện. Bây giờ tôi đã dần quên khi nhỏ mình như thế nào. Khóc nhè, mít ướt và hay bị đòn?

Tôi nhớ Ba. Tôi lại không cầm được nước mắt khi nghĩ về ba. Ba tôi có nghề vẽ bảng quảng cáo. Mỗi lần thấy ba ngồi vẽ tôi cứ mon men lại gần và đòi học nhưng ba chỉ trả lời rằng "ráng lo học chữ để má mày vui". Ba vẫn hay mua những món đồ nho nhỏ để làm quà cho tôi mỗi khi ba kiếm được thêm tiền từ những lần người ta thuê vẽ. Tôi nhớ ra rằng mình có cái đồng hồ reng bằng dây cót mà ba mua cho tôi hồi tôi vào lớp 10. Nghĩ đến cái đồng hồ đó tôi chỉ có thể phì cười. Ngày nào tôi cũng hẹn giờ để dậy sớm học bài nhưng khi nó reng tôi lại tắt và ngủ tiếp. Thấy đồng hồ reng nhưng phòng không sáng đèn là thể nào ba cũng kêu và thể nào tôi cũng dạ. Động tác kêu và dạ phải được lập lại đến 3 lần tôi mới ngồi dậy được. Đúng là con nít! Chỉ mê ngủ và mê chơi.

Hôm nay chỗ làm có đánh giá nội bộ. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tài liệu cho mình để trả lời chất vấn của phòng ban khác. Tôi đang chán nản. Chán mọi thứ. Cách đây 6 tháng tôi hào hứng bao nhiêu thì giờ tôi nhụt chí bấy nhiêu. Có lẽ tôi đang cần một cái tát nảy lửa để tôi tỉnh ra rằng mình cần phải làm gì. Tôi đang sa lầy. Xét cho cùng thì một tinh thần bạc nhược nằm trong một cơ thể bạc nhược cũng đâu có gì là lạ.


 

 da1uhate
 member

 REF: 499411
 11/19/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày 19 tháng 11...

Đã 7 tháng 10 ngày tôi chẳng viết gì ở nơi này và dường như tôi cũng quên lửng là mình có một trang nhật ký từ hơn 2 năm nay. Không phải vì lười, cũng chẳng phải vì bận rộn mà chỉ vì không biết có còn nên viết nữa hay thôi.

Sài Gòn hôm nay trở lạnh. Cái lạnh không nhiều nhưng cũng đủ để mọi người công nhận rằng lạnh. Nó làm người ta cảm giác được một mùa Noel nữa đang đến gần. Sáng mở cửa đi làm, nghe gió lạnh ùa vào nhà, bỗng dưng nhớ về cái thuở xa xưa có hai kẻ tình nhân chở nhau lang thang trong gió lạnh. Bàn tay nắm chặt bàn tay, cứ tưởng là mãi như thế chẳng rời nhưng rồi có ngờ đâu, tình cũng phai theo những cơn gió mùa đông lạnh lẽo ấy. Âu cũng là duyên số.

Dạo này người ta hay nhắc đến cụm từ "đừng để vô tình lướt qua nhau". Cụm từ ám chỉ rằng nếu thật sự thích đối phương thì hãy ngỏ lời khi còn có cơ hội. Chẳng rõ cách hiểu của mình có đúng hay không nhưng hình như tôi đã từng ở trong tình trạng như thế.

Cách đây gần 1 năm, tôi đã thật sự bị thu hút bởi một người khác phái làm việc chung tòa nhà với tôi. Từ ánh mắt, dáng người, cặp kính trí thức, làn da trắng đậm nét thư sinh của anh ta đã hớp hồn tôi nhanh hơn điện xẹt. Tôi cảm thấy mến anh ta đến độ để ý anh ta đi xe hiệu gì, màu gì, biển số ở quận nào, gởi xe ở bãi giữ xe nào, cách anh ta ăn mặc ra sao, anh ta hay đi với ai, anh ta làm việc ở đâu, anh ta hay đến công sở vào giờ nào. Hầu như tôi để mắt đến tất cả những gì liên quan đến anh ta. Và ròng rã suốt nửa năm, tôi cũng chỉ dừng lại ở đó. Rồi một ngày đẹp trời, tôi nhận ra rằng anh ta không còn xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa. Tôi đếm 1 ngày, 2 ngày, rồi 1 tuần và 10 ngày sau, tôi hay tin văn phòng công ty anh ta đóng cửa. Tôi thấy người ta đến chở bàn ghế. Tôi nhìn đống bàn ghế ngổn ngang mà lòng bâng khuâng một điều gì đó mông lung khó tả.

Thế là tôi kết thúc trò chơi "vô tình đi lướt qua nhau". Không một lời nói, không một nụ cười, chỉ có ánh mắt và ánh mắt. Ít ra tới giờ phút này tôi vẫn cảm thấy vui vui khi nghĩ về chàng "bạch mã hoàng tử" trong tâm trí mình. Một anh chàng nho nhã, thư sinh, ít nói, ít cười, có phần nhát gái. Dường như tôi "kết" mẫu người như vậy. Và biết đâu, một ngày nào đó, trong một dịp tình cờ nào đó, tôi gặp lại anh ta thì sao nhỉ? Có lẽ nào tôi sẽ vẫn im lặng!?


 

 da1uhate
 member

 REF: 540005
 05/17/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày 17 tháng 05...

Tôi gặp anh cách đây đúng 2 năm 3 tháng 8 ngày và tôi mất anh vĩnh viễn cách đây đúng 2 tuần. Tôi vật vã khóc thương cho sự hoài niệm của mình. Rồi thì sao? Tôi vẫn phải chấp nhận nó như một sự thật hiển nhiên, như bạn tôi nói rằng cho dù tôi có xuất hiện trong cuộc đời anh hay không thì sự việc này vẫn sẽ diễn ra, đó là do nghiệp và duyên của anh từ tiền kiếp. Có thật là vậy hay đó chỉ là cách bạn an ủi tôi?

Anh đã từng hỏi tôi khi một người chết đi thì người thân họ khóc vì lẽ gì? Tôi đã trả lời rằng những người còn lại khóc vì chính bản thân họ, vì họ không chấp nhận sự mất mát tình cảm của bản thân họ. Lúc ấy anh đã khen rằng tôi giỏi, tôi thông minh. Giờ đây, tôi ngồi khóc vì mất anh cũng bởi vậy ư? Đúng là tôi không chấp nhận được rằng mình mất anh vĩnh viễn. Tôi đau thật sự và tôi ân hận vì còn nhiều điều tôi đã chưa trọn vẹn với anh.

"Hai vì sao lạc sẽ mãi mãi lạc nhau đúng không anh? Em vẫn không tin được trên những dòng phân ưu đó lại có tên của anh. Em không quen điều này, anh có hiểu không?"


 

 mai77
 member

 REF: 540007
 05/17/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mai xin được chia buồn cùng bạn.!

 

 ngayaytinhroi
 member

 REF: 540024
 05/17/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Anh chị xin chia sẻ cùng em sự mất mát đau thương vì sự ra đi của ngừơi ấy.

JD-NATR








* Chị đợi Da ở trong kia nghen.


 

 da1uhate
 member

 REF: 540866
 05/21/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cám ơn Mai và anh chị JD-NATR đã chia sẻ chuyện buồn với D.
Đặc biệt cám ơn chị NATR trong thời gian qua đã chia sẻ với D trong rất nhiều chuyện vướng mắc. Hy vọng sắp tới sẽ được hội ngộ cả 2 anh chị giữa Sài Gòn.

---

Ngày 21 tháng 05...

Má tôi hỏi “P có liên lạc với con không?” Tôi bảo rằng “Không”. Má tôi lại hỏi “Con có buồn vì P như vậy không?” Tôi cũng trả lời rằng “Con không buồn”. Tôi lạnh lùng quá chăng hay tôi đang tự dối lòng mình? Trước đây, sự hờ hững của P sau những cãi vã khiến tôi khó chịu. Tôi mang mặc cảm của kẻ có lỗi và tôi làm mọi cách để sửa sai. Cách đây một tuần, tôi vẫn thế nhưng giờ thì tôi khác. Tôi ít cười, ít thể hiện sự yêu thương và ít mong chờ sự quan tâm từ P hơn mặc dù tôi đang ở bên cạnh P. Sau cú sốc vừa rồi thì tôi nhận ra mình chẳng còn cần gì nữa ở trên đời. Khi tôi bắt đầu quen anh, tôi cũng có cảm giác chẳng cần gì vì khi ấy tôi thấy mình đã có tất cả. Giờ thì tôi không cần chỉ vì tôi thấy mọi thứ rồi cũng là vô thường. Hai năm trước tôi đã không lường trước được những sóng gió cuộc đời nó lớn như thế nào và nó xô ngã chúng tôi, cướp anh đi như thế nào.

Bây giờ, hằng ngày tôi đều dành cho mình khoảng 30 phút để đọc các bài viết về triết lý trong Đạo Phật. Tôi mong mình sẽ tìm thấy sự bình an trong tâm hồn. Tôi học cách sống tốt hơn để không phải ân hận một lần nào nữa.


 

 da1uhate
 member

 REF: 543200
 06/02/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Ngày 03 tháng 06...

Tôi vẫn ứa nước mắt khi nghĩ đến anh. Chị gái anh báo cuối tuần gia đình sẽ làm tang lễ cho anh ở Việt Nam. Vậy là anh đã về đến Sài Gòn. Tôi đọc thấy rằng người ta sau khi chết thì linh hồn vẫn hiện hữu và linh hồn cũng sẽ như người khi còn sống, sẽ đi đến những nơi mà linh hồn muốn. Từ ngày anh mất, tôi mong được gặp anh một lần nhưng vẫn chưa thấy điều kỳ diệu nào xảy ra. Có phải rằng anh không muốn gặp tôi hay là anh vẫn chưa tìm thấy đường để đến gặp tôi?

Tôi có thể mất một món đồ có giá trị lớn mà không nuối tiếc nhưng mất đi tình cảm thì mãi là điều khiến tôi đau đớn nhất. Tôi và anh giống nhau ở nhiều điểm. Chính vì giống nên đôi khi cảm thấy là một nửa của nhau nhưng đôi khi lại cảm thấy khó có thể chịu đựng nhau. Tôi thích nghe nhạc thì anh có thể chơi nhiều loại nhạc cụ khác nhau. Tôi thích ngắm tranh thì anh có thể vẽ rất đẹp. Tôi thích văn thơ thì anh có thể làm thơ, viết truyện. Tôi thích tìm hiểu nhiều thứ thì anh có thể trả lời bất kỳ câu hỏi về địa lý, lịch sử, sinh vật, thiên văn nào tôi đặt ra. Nhưng tôi lại khác anh ở nhiều thứ. Sự trải đời của tôi không bằng anh. Môi trường tôi sống cũng khác anh. Tôi không hiểu cuộc sống của anh và anh cũng không thể hiểu cuộc sống của tôi. Và rồi một ngày anh đã bỏ lại tất cả để tự chọn cho mình một hướng khác, có lẽ nào lại như vậy? Nếu anh hiểu sự đau đớn của tôi thì liệu anh có làm vậy không?

Tôi giở những bài nhạc xưa cũ và ngồi lẳng lặng nhìn ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ. Tôi thấy mình chẳng còn biết phải mong muốn gì ở cuộc sống hiện tại. Chuyến đi giúp nấu ăn ở trại tâm thần khiến tôi thấy xót xa nhiều. Một anh bạn trong đoàn nói "thấy họ khổ quá, thiếu thốn đủ mọi thứ". Tôi lại nghĩ biết đâu đó là sự may mắn của họ? Họ không còn biết gì về hơn thua ở đời, không còn biết yêu thương hờn giận thì đó có phải tốt hơn không? Họ hồn nhiên như một đứa trẻ, chỉ biết những nhu cầu cơ bản của một thực thể sống. Họ ăn những gì được đưa và ngủ ở bất kỳ chỗ nào họ thích. Cuộc sống như vậy thì không hẳn đã là khổ...



 

 zuizuibuonbuon
 member

 REF: 543204
 06/02/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


 

 da1uhate
 member

 REF: 548175
 06/30/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
@zuizuibuonbuon: Sao comment rồi lại xóa vậy nè? D chưa kịp coi, bắt đền, huhu...

---
Ngày 29 tháng 06...

Nhiều năm trước, tôi tập cho mình thói quen mỗi ngày viết một ít. Đôi khi chỉ là vài dòng đơn giản không đầu không đuôi nhưng tôi thích làm như vậy. Thỉnh thoảng, tôi vẫn giở cái nơi bí mật đó ra để xem lại những suy nghĩ mình đã trải qua. Tôi thấy mình năm nay khác năm ngoái, năm ngoái lại khác năm kia. Nói chung là không ngừng thay đổi.

Tôi hay viết khi trong lòng có nhiều tâm sự. Khi nghe tới tâm sự thì người ta thường liên tưởng tới những điều buồn bã khó nói. Nhưng với tôi thì không hẳn vậy. Tôi viết cả khi vui và buồn.

Hôm qua tôi đã rơi vào sự chán nản đến cực độ. Tôi thấy mọi thứ rối tung và tôi mất kiểm soát cho tất cả. Tôi nghĩ đến một nhân vật nữ trong 'Rừng NaUy'. Tôi liên tưởng đến mình. Tôi sẽ kết thúc giống nhân vật đó sao? Đôi khi tôi tự hỏi mình có được bình thường với những suy nghĩ của mình không? Tôi làm việc trong im lặng cả ngày. Tôi thấy mình quá sức yếu đuối. Người bạn đến vỗ vai tôi: "Chị buồn ngủ hả? Sao hôm nay chị silence quá". "Ja", tôi đáp lại bằng một từ tiếng Đức đơn giản nhất mà tôi biết. Sẽ rất khó để giải thích để cô ấy hiểu tôi đang như thế nào bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh. Tôi chọn status "What do you do if you feel empty?" để gởi đi thông điệp của mình. Một chị quen lập tức hỏi: "Trời ơi, sao mà empty vậy?" "Bùn bùn để chơi á mà chị" "Bùn thì viết bài cho diễn đàn chị đi, dạo này thiếu ngòi viết quá nè". Một người khác hỏi ngược tôi: "What do you do if you feel empty?" "Nothing. And you?" "I think of you" "Really?" "I'm sure" "How can I believe you?" "Whether you believe or not, I said with the bottom of my heart". Tôi im lặng và sign out.

Hôm nay tôi lại ở một trạng thái khác đối nghịch hẳn với hôm qua. Tôi giải quyết được hơn một nửa sự rắc rối của bản thân. Tôi cảm thấy tự tin hơn với khả năng của mình. Tôi nghĩ đến câu mà tôi đã nghe ở trong đoạn tape học tiếng Anh "If you believe in your heart, in anything you do, there is nothing in this world that can stop you". Tôi nhớ đến mình cách đây 2 năm. Tôi nhớ đến những gì tôi đã viết trong bài thắng giải cuộc thi năm đó. Đầy tự tin, đầy nhiệt huyết. Còn tôi bây giờ? Thiếu mất 50% hào khí thuở ấy. Tôi ngồi phân tích lại những gì đã xảy ra với tôi trong 2 năm gần đây. Tôi rút ra được kết luận cho bản thân mình. Tôi thấy phơi phới với những gì mình vừa chiêm nghiệm ra. Tôi đã biết mình bị gút ở chỗ nào và bây giờ chỉ còn việc tháo gỡ. Hơn hết, tôi biết mình phải luôn trân trọng:

- Mama: dù có giận dỗi tôi cách mấy vẫn không bao giờ thôi quan tâm tôi đang làm gì, ở đâu, ăn uống ra sao.
- Papa: dù chỉ im lặng nhưng tôi hiểu tình thương dành cho tôi lớn đến dường nào.


Và:

- Ai đó: đã luôn sẵn sàng lắng nghe mỗi khi tôi cần một sự đồng cảm.
- Ai đó: đã để ý những khó khăn của tôi và sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi nhận ra tôi không thể tự giải quyết vấn đề.
- Ai đó: đã giúp tôi nhận ra mình còn nhiều thiếu sót và cần phải khắc phục.
- Ai đó: đã giúp tôi dần quen với những điều tôi cho là bản thân mình không thể làm được.


Người ta thường nói "sau cơn mưa, trời lại sáng"...


 

 da1uhate
 member

 REF: 548176
 06/30/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngày 30 tháng 06...

Đi mần dìa, tôi vừa online đã có người nhảy vô: "Lùn". Biết chắc gã này hay 'kím chiện' nên tôi xuất chiêu liền: "Khùn" (cố tình viết thiếu chữ 'g'). Trái với dự đoán của tôi, gã chẳng hề có ý đấu khẩu như mọi lần. Gã thao thao:
- Hôm nay anh lại gặp cái kiểu ông cụ non giống em hồi vừa rồi, check bài mới nhất của anh á.
- Ai thía?
- "...". Thôi đi khò nhe.
- Dzô dziên thúi, méc ngừi ta đã rồi đi khò hả?
- Hôm nay hông có đá banh, tranh thủ khò, mệt quá. Méc em dậy được rồi.
- Thua đậm không? Ý nói đá banh í.
- Xui xui, nhỏ dô diên.
- Thực tế chứ dzô dziên gì pa?
- Ai móc miệng mài hồi mới đẻ dậy nhỏ?
- Cần gì ai, tự chun ra nó dzậy dzồi. Thôi ngủ đi cậu Út, chúc nằm mớ thấy thắng độ đá banh nha.


 

 da1uhate
 member

 REF: 579518
 12/05/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Một tuần chạy marathon và đôi lúc vì muốn hoàn thành việc này mà phải bỏ việc kia. Mình sẽ chết vì tính cầu toàn.

Ai cũng nói mình ốm. Dường như chuyện ốm mập luôn là điều khiến người ta hay phát biểu nhất thì phải.

Tuần này mình học môn mới. Thầy giảng rất vui, cả lớp cười nghiêng ngả từ đầu đến cuối buổi. Mình có cảm giác tựa như đang đi xem hài kịch. Hơi nhảm một tí. Anyway, I don't care!

Mình vẫn đang đọc Haruki. Có lẽ lần này mình đọc Haruki chậm nhất. Càng đọc càng thấy ngưỡng mộ tài của dịch giả. Gãy gọn, súc tích, dùng nhiều từ rất đắt.

Kệ sách của mình đang quá tải. Mình quyết định chia tay một số. Có lẽ là lĩnh vực thơ, tiểu thuyết và triết học sẽ được di dời trước tiên.

Dạo này mình thấy ngán những gì được lập đi lập lại. Ngán những buổi cơm trưa gượng ép khi câu chuyện trong bàn ăn chỉ quanh quẩn việc nêu lên sở thích hưởng thụ vật chất của các cá nhân. Mình có quá lập dị hay không khi mà mọi thứ đều vận động quay quanh sự tiêu thụ của con người thì mình lại đi theo xu hướng giảm tiết tất cả?

Chiều nay mình đi dọc theo con phố từ nhà sách Khai Trí sang nhà sách Nguyễn Huệ. Mình thấy khoan khoái khi thả bộ một mình như vậy giữa trung tâm Sài Gòn. Nhìn khách bộ hành là một sự lý thú. Nghe người khác nói tiếng Anh với mình và mỉm cười với ý nghĩ "hình như mình không giống người Việt Nam" cũng là một sự lý thú.

Mình vừa recover được danh sách liên lạc lưu trong hande. Mình thấy một số điện thoại quen tưởng đã mất theo chiếc phone cũ. Bấm phím gọi. ".../Sorry, this phone is not allow". Mới đó mà 7 tháng 03 ngày.

Xmas is coming. Nhớ Tùng mùa Giáng Sinh 2008.

Chủ Nhật, tuần II, tháng 12, 2010


 

 da1uhate
 member

 REF: 581722
 12/19/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mình đã đọc xong “Tận Cùng Thế Giới”. Kết cuộc không quá đỗi nặng nề nhưng mình khóc. Khóc ở đoạn “người đàn ông 35 tuổi mệt mỏi ly dị” hát bài Danny Boy khi nằm bên cô tình nhân trong những tiếng đồng hồ cuối cùng trước khi bị mất ý thức hệ nguyên thủy. Cái chết được báo trước và người ta lúng túng, hụt hẫng.

Mình thích nhân vật “người đàn ông 35 tuổi mệt mỏi ly dị” đó. Anh ta quá cô đơn. Cô đơn đến nỗi anh ta thấy mình hạnh phúc khi được cô đơn. Anh ta có nỗi cô đơn không thể diễn tả thành lời, không thể bật khóc. Anh ta không cô đơn vì anh ta ly dị: “Hai người có thể nằm chung giường nhưng khi nhắm mắt lại thì họ lại cô đơn”. Chính xác là vậy. Sự cô đơn trong tâm hồn mỗi người, nếu bằng một cách nào đó, nó sống mạnh mẽ thì không có cách gì để chia sẻ ngay cả với người thân yêu nhất.

“But if you come and all the flowers are dying,
If I am dead, as dead I well may be.
You'll come and find the place where I am lying,
And kneel and say an "Ave" there for me.”


Thứ Hai, Tuần IV, Tháng 12


 

 da1uhate
 member

 REF: 588669
 02/06/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Kỳ nghỉ Tết dài khiến tôi nhận ra rằng tâm mình đang dần được thanh thản. Tôi không mừng vì điều đó. Bớt mừng vui sẽ bớt đau khổ. Người ta hỏi tôi rằng có thể đánh giá được gì ở bản thân mình suốt một năm qua. Tôi mỉm cười với ba từ "không thành công". Thật ra tôi muốn né đi cụm từ "thất bại". Tôi không quan niệm "thất bại là mẹ thành công" như người ta vẫn thường nói. Với tôi, có thất bại mới biết thành công là như thế nào, có khổ đau mới biết hạnh phúc là như thế nào.

Suốt 10 ngày nghỉ, tôi chỉ quanh quẩn với việc nội trợ và đọc sách. Tôi nấu nhiều món ăn mặc dù nhà tôi chỉ có 3 người. Tôi đọc tiểu thuyết thuộc dạng kinh điển mà tình cờ tôi thấy trong tủ sách của Má tôi. Trước đây tôi từng hững hờ với nó vì tôi đã tự nhồi vào đầu mình từ thuở còn đi học rằng "đọc tiểu thuyết là điều không tốt". Sau này tôi nhận ra những gì tôi nghĩ hoàn toàn sai. Có lẽ nó không tốt cho học sinh nhưng chính tiểu thuyết đã làm cho trí tưởng tượng của tôi được mặc sức bay bổng.

Tôi thích bài Belle ngay từ lần đầu tôi xem nó trên Thúy Nga. Nó như mê hoặc tôi. Có cái gì đó cuốn hút một cách kỳ lạ. Tôi nghe đi nghe lại cả bản tiếng Việt và tiếng Pháp. Nó làm tôi khao khát đọc tác phẩm "Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà Paris".

"Đọc bao giờ cũng là tự làm cô đơn mình" - BVP.


 

 da1uhate
 member

 REF: 589319
 02/12/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Mọi việc đang dần đi vào guồng quay của nó sau kỳ nghỉ Tết. Tôi hài lòng với mình ngay hiện tại, ngay lúc này. Tôi ngồi ở bàn máy tính, bên phần ăn trưa và lấp đầy khoảng trống quanh mình bằng giọng chàng ca sĩ tôi ưa thích. Tôi nhớ lại chuyến về quê nghỉ Tết của mình. Tôi đi chung xe với gia đình người hàng xóm. Anh cũng lấp đầy không gian trong xe bằng giọng chàng ca sĩ này mặc cho lũ trẻ gào thét với mẹ chúng rằng "nhạc dở quá". Anh nói rằng đây là nhạc từ chiếc CD tôi đã tặng anh. Tôi mỉm cười. Tôi không nhớ rõ sự việc này. Tôi đã không còn tặng CD nhạc cho bạn bè kể từ khi tôi nghe nhạc trực tiếp trên internet.

Ngày mai tôi lại bắt đầu cặm cụi với lớp học buổi tối của mình. Tôi lấy lớp học này trong sự tình cờ vì nghe lời rủ rê của con bạn thân. Nhưng khi lớp bắt đầu thì chỉ có mình tôi. Nó không học vì lý do hết sức gia đình rằng "chồng tui không cho học". Haiz, mệt với những thứ gọi là "chồng". Dạo này trên một tờ báo điện tử khá lớn, đăng đầy những bài tranh luận về gia đình và phụ nữ. Càng đọc càng thấy nực cười cho các tư tưởng thủ cựu của đàn ông Việt Nam. Nói cho đúng hơn, vì lề thói xã hội nên đàn ông mặc nhiên cho mình đủ thứ quyền. Quyền lớn tiếng, quyền bồ bịch, quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ, quyền ghen tuông vô căn cứ, quyền ăn nhậu vô tổ chức, quyền muốn làm gì thì làm. Còn phụ nữ được những quyền gì mặc dù mọi người đã hiểu chữ bình đẳng gần 100 năm?

Tự dưng một lúc nào đó tôi nhận ra mình không thể làm một người phụ nữ vừa lăn ra xã hội để tranh đua với đàn ông trong sự nghiệp rồi lại lăn về nhà và tất bật chuyện bếp núc, con cái. Nó quá sức chịu đựng của tôi. Nếu tôi quấn chặt đời mình vào hoàn cảnh tương tự như những phụ nữ ở xung quanh tôi thì tôi lấy đâu ra thời giờ cho bản thân mình? Tôi không còn thời gian để học, để đọc, để viết, để đi đây đó. Có phải vì thế không mà tôi im lặng trước lời đề nghị "làm vợ anh nhé" của một người tôi mới vừa gặp khoảng 1 tháng nay. Sự im lặng của tôi khiến anh ta tưởng rằng tôi chê anh ta hơi lớn tuổi so với tôi. Đôi khi tôi cho rằng tuổi tác không quan trọng nhưng có một thực tế rằng tôi không hợp với đàn ông cùng trang lứa. Những người quen biết tôi nhiều năm đều cho rằng đàn ông hơn tôi 10 tuổi vẫn chưa đủ khả năng mở đươc cánh cửa tâm hồn tôi. Tôi cũng không dám tin rằng người đàn ông hơn tôi 1 giáp này hợp với tôi mặc dù những gì anh thể hiện làm tôi rất hài lòng. Anh biết chơi piano và guitar. Anh biết sáng tác nhạc và hát. Anh biết làm thơ. Anh có sở học về Phật Pháp. Anh làm giáo sư cho 1 trường đại học lớn. Anh có một phòng mạch tư với doanh thu hằng năm khiến người ta ngưỡng mộ. Và quan trọng nhất, những gì tôi quan tâm anh đều biết và chúng tôi có thể nói chuyện với nhau nhiều giờ đồng hồ. Anh cũng có thể đàn hàng giờ cho tôi nghe tất cả những bài anh biết và thật ngẫu nhiên rằng chúng cũng chính là những bài tôi rất thích. Đôi khi trong lúc anh đàn, tôi xúc động thật sự. Xúc động vì nhạc hay xúc động vì tìm thấy tri kỷ? Tôi không hiểu rõ thứ cảm xúc này. Tôi biết anh vẫn đang cố chinh phục tôi nhưng có vẻ như càng ngày tôi càng ngán ngẩm với chuyện tự nhiên này của muôn loài. Tôi yêu sự tự do của mình đang có mặc dù đôi khi tôi khá chật vật và cô đơn. Nhưng tôi đã hiểu được rằng, bớt gây nghiệp chướng thì cuộc sống sẽ thanh thản. Còn yêu thương là còn đau khổ. Mà tôi thì đã quá dư thừa sự đau khổ, đâu cần phải rước thêm nó chi nữa.


 

 da1uhate
 member

 REF: 589470
 02/14/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Nhựt ký ngày 14/02:

- Sáng sớm. Vô tình gặp vợ chồng cô bé đồng nghiệp ở tiệm tạp hóa gần công ty. Định chào thì nghe hai câu đối thoại.
Vợ (nhỏ nhẹ): "Mua bao nhiêu anh?"
Chồng (nạt lớn): "Muốn mua bao nhiêu thì mua, mắc mớ gì hỏi tui?"

- 9g00. Bị đau bụng dữ dội. Nguyên nhân cũng do sơ ý pha sữa mà nước trong bình chưa nóng. Lật đật chạy sang phòng thằng Mập.
"Mập, có dầu hông?"
"Muốn dầu gì? Dầu xanh, dầu kim hay dầu cù là?"
"Đau bụng thì xức dầu gì?"
"Dầu hôi"

- 15g30. Nhận tin nhắn.
"Tính hẹn nhỏ bạn đi chơi offline mà sợ bị làm nhụt quá. Thôi :("
"Hoa tàn nhụy rữa, còn sợ nhụt gì nữa pa?"

- 16g10. Điện thoại reng.
"Ê, tối nay mày có độ gì không?"
"Có."
"Chời ơi, mấy đứa chưa chồng thiệt sướng."
"Con đi học đó má."
"Thôi nghỉ đi, đi ăn với tao. Đi học không được đâu, kẹt xe đầy đường cho coi".
"Mày ế trai nên mày rủ tao hả?"
"Xin lỗi mày à. Tao không thèm gọi thôi, chứ có mà đầy."

- 16g30. J qua phòng.
"Eh T, do you like chocolate? I have some chocolate from Germany."
"Sorry, I don't like chocolate".
Are you sure? You are a girl and don't like chocolate. It's so surprise."
"Yeah, but that's true".

- 17g10. Phóng xe ra khỏi cổng. Điện thoại reng.
"Chị ơi, hôm nay được nghỉ nha, mai cũng nghỉ, thứ Tư học lại."
"Trời, gì kỳ vậy nè!?"



 

 da1uhate
 member

 REF: 589694
 02/15/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

5g30. Đồng hồ reng. Tắt. Ngủ tiếp.

7g00. Điện thoại reng. Mở mắt ra. Sực nhớ cái hẹn ăn sáng lúc 7g15. Cuống cuồng chạy vào nhà tắm.

7g20. Có mặt ở quán ăn đầu hẻm. Vừa ngáp vừa nhìn thực đơn.

7g25. Một cụ già tóc bạc trắng lững thững đi vào quán. Vai vác ba lô, tay cầm nón bảo hiểm.

7g28. Nghe tiếng huýt sáo bài “Can’t take my eyes off you”. Ngay đoạn “I love you, baby/And if it’s quite alright/I need you, baby/To warm me lonely night”. Nhìn quanh quất. Phát hiện ra “thủ phạm” chính là cụ già vừa vào quán.

7g30. Len lén liếc sang bàn bên cạnh. Cụ già đã thôi huýt sáo và bắt đầu lấy sách ra đọc. Tự hỏi: “Sao mình không yêu đời được như cụ nhỉ?“


 

 thoangmaybay
 member

 REF: 589698
 02/15/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Cu gia i, nhieu tuoi rua? Noi vay coi chung dung cham tum lum ah nha :)





.. phai bai nay hun?


 

 da1uhate
 member

 REF: 589974
 02/17/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
@thoangmaybay: hông phải bài đó sis ui.

---

Tết kéo dài làm cho đầu óc con người ta trở nên mụ mị. Chẳng suy nghĩ được gì ra hồn.

Đọc lan man về "nhập môn Phật học". Khai thị được vài điều nhưng cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Tự an ủi "dục tốc bất đạt".

Lâu lâu ngẫm nghĩ lại mớ sự đời. Rõ ràng rằng khi mình muốn mẫu người đàn ông nào để kết bạn thì hầu như đều được toại nguyện nhưng mối quan hệ chẳng bao giờ suôn sẻ bằng phẳng. Càng tìm hiểu, càng nhận ra đối tượng mình muốn không phải như mình tưởng tượng lúc ban đầu. Lại nhớ đến nhân vật nữ trong tác phẩm "Mười lẻ một đêm - Hồ Anh Thái". Người con gái với niềm tin vững chắc rằng mình sẽ được gả cho người đàn ông danh giá, cao sang, quyền quý. Kết quả, nàng kết hôn với một người đàn ông như vậy thật, nhưng bên ngoài vẻ hoàng nhoáng, người đàn ông ấy sở hữu tâm hồn rỗng tuếch. Tấn trò đời cố đấm ăn xôi. Kết luận: đừng bao giờ tự đặt mình vào tình thế "cố đấm ăn xôi" kẻo lại "xôi hỏng bỏng không".

Vì tình cờ thấy rồi vì tò mò mà đọc bài viết của một người quen. Hắn nói yêu vợ còn hơn chính bản thân hắn. Nói thì thế nhưng lại đi chơi qua đêm để vợ phải chờ cơm, phải gọi phone (mà phone off), phải xách xe đi kiếm lung tung. Chuyện thiên hạ đôi khi không cần để ý nếu như người đó chẳng có gì đặc biệt. Mình đã mai mối con bạn thân của mình cho hắn 7 năm về trước. Chúng nó quen nhau được 1 năm. Đùng một cái hắn đòi chia tay để đi định cư ở nước ngoài. Con bạn mình vật vã suốt một tháng trời bỏ ăn bỏ ngủ. Kết quả là cho đến bây giờ, dẫu tuổi 30 ùa đến, nó vẫn chẳng muốn mở lòng ra cho bất kỳ ai. Phụ nữ bao giờ cũng gánh chịu phần tổn thương nặng nề sau những cuộc chia ly. Đọc nhật ký vợ hắn viết mới thấy có khi con bạn mình may mắn. Nếu ngày ấy thề non hẹn biển thì giờ này nó là đứa đang dở khóc dở cười vì có một người chồng nhậu nhẹt bê tha, miệng thì nhoay nhoáy nói những điều thiếu lý tính như "anh yêu em hơn cả bản thân mình". Nói gì thì nói, mình cũng không cần những người đàn ông thiếu hiểu biết như vậy làm chồng.

Đầu năm đổi sếp. J là sếp mới. Từ một phòng âm thịnh dương suy 3 nữ 1 nam thành phòng cân bằng 2 nam 2 nữ. Tuần tới, sẽ thành phòng dương thịnh âm suy khi đón tiếp thêm một anh chàng người Đức gốc Việt. Mình chưa bao giờ thích tiếng Đức mà không biết sao những người nói tiếng Đức lại cứ vây quanh. Rõ là số phận đã định. "Halt den Mund!". Mình sẽ xài câu này khi những đứa xung quanh mình nói quá nhiều. Hị hị.


 

 da1uhate
 member

 REF: 590219
 02/19/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cái thú của người bị cận & loạn thị mà không đeo kiếng là gì? Là bình thường nhìn đời với bản chất mờ ảo, nhòe nhoẹt, mọi thứ không rõ ràng nhưng khi có kiếng thì cái gì cũng trong, cũng sáng, cũng tinh vi đến khó ngờ.

Một buổi chiều huyên náo. Ngồi lặng thinh ở cafe góc phố huyên náo. Đeo kiếng. Nhìn mọi thứ trong tầm mắt.

Đầu tiên là người phụ nữ trung niên nhưng còn tươi đẹp. Chị mặc chiếc áo hai dây màu đen điểm hoa trắng. Dáng cao, thon gọn, mắt bồ câu mở to, tóc cài chiếc kẹp mái xinh xinh. Chị đi với người đàn ông lùn (hơn chị), bụng bự, thô kệch. Hai người ngồi nhìn xa xăm (theo hai hướng) ra dòng xe cộ đang đuổi nhau. Chẳng ai nói với ai câu nào.

Kế đến là nhóm bốn người, ba nữ một nam. Họ nói gì đó luôn miệng rồi cười. Đến đây thì mình nghĩ đến nhân vật "người đàn ông 35 tuổi mệt mỏi ly dị" trong "Xứ sở kỳ diệu tàn bạo & Chốn tận cùng thế giới". Anh ta có khả năng biết người khác đang nói gì qua sự mấp máy của môi. Nếu mình cũng có khả năng đó thì ngồi ở quán cafe này, quan sát câu chuyện của thiên hạ là sự thú vị tột đỉnh.

Một người đàn ông trung niên ngồi một mình. Anh ta đeo kiếng đen. Không biết kiếng đen đến cỡ nào mà mỗi khi nhắn tin anh ta buộc phải hé kiếng ra để nhìn vào điện thoại rồi sau đó trả kiếng về vị trí của nó trên sóng mũi.

Nhóm đàn ông gồm bốn người (xí trai) ngồi ở một cái bàn khác. Độ già của bốn chàng thì như nhau và có thể đoán họ vừa qua tuổi 40. Họ cũng nói cười nhưng chẳng thể biết rõ đề tài của những người đàn ông VN thường nói khi ngồi với nhau là gì. Giá vàng, giá đô la, giá bất động sản, con cái, bồ bịch, nhậu... có thể lắm, nhưng chắc chắn họ không bàn về vợ.

Một nam một nữ là những người khách cuối cùng trong quán lọt vào tầm ngắm của mình. Cô gái thì nhỏ người, gương mặt không đẹp không xấu cũng chẳng thấy nét duyên. Người đàn ông thì mập mạp, to cao, đeo kiếng cận gọng đen bản to. Nhìn kiểu ăn mặc có thể đoán anh này không phải người sống ở VN lâu năm. Người đàn ông để bàn chân gác lên đùi chân kia và rung liên tục. Họ nói chuyện với nhau nhưng cả hai để tầm mắt ở màn hình tivi.

Bên kia đường, một phòng nha đang trong giờ làm việc. Cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy cả ba tầng lầu. Khoảng ba, bốn nha sĩ đi đi lại lại ở tầng trệt. Một nha sĩ đứng chống tay ở lan can tầng hai và nhìn ra đường. Các cô y tá tóc dài xinh tươi trong bộ đầm trắng có nơ xanh màu ngọc bích đang từ tốn làm công việc của mình. Khách của phòng nha là những vị bước xuống từ xế hộp với đủ các loại tuổi.

Mình nhớ tới câu chuyện đã đọc trong sách:

"Đức Phật hỏi một vị Tỳ kheo:
- Mạng sống con người tồn tại bao lâu?
- Trong vài ngày.
- Thầy chưa hiểu đạo.
Đức Phật hỏi vị khác:
- Mạng sống con người tồn tại bao lâu?
- Khoảng một bữa ăn.
- Thầy cũng chưa hiểu đạo.
Đức Phật hỏi thêm một vị nữa:
- Mạng sống con người tồn tại bao lâu?
- Trong một hơi thở.
- Hay lắm, thầy đã hiểu đạo."


Mạng sống con người chỉ tồn tại trong một sát na. Thế thì, ở ngay cái ngã tư này, có bao nhiêu con người hiểu được điều đó?




 

 da1uhate
 member

 REF: 591793
 03/05/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Không phải đi làm nhưng lại dậy sớm hơn thường ngày. Chuyện lạ đời nhưng cũng là dịp may hiếm có để ngồi thưởng thức những bài nhạc mình thích. Mình đang mong quyển PBN 102 quá đi mất. Tết rồi vẫn xem đi xem lại quyển 88 mà chẳng chán. Xem sơ trong wiki thấy 102 có bài "Bài thơ không đoạn kết". Mình thắc mắc sao Quang Tuấn không hát cho Thúy Nga? "Bài thơ không đoạn kết" mà giao cho Quang Tuấn thì sẽ rất tuyệt.

Có đứa thấy mình online là nhào vô hỏi: "Có bồ mới chưa lùn ơi?" Hừ! Cái chuyện mình có bồ mới hay chưa mắc mớ gì tới gã chứ? Hỏi quài, bực cả mình. Còn bày đặt giả bộ chèo kéo mình. Ngày ngày chạy xe trên đường, thấy người ta dập dìu mà lòng mình dửng dưng đến lạ. Thậm chí mình còn nghĩ chẳng bao giờ mình sẽ còn ngồi sau lưng một người đàn ông và để cằm của mình rớt trên bờ vai người đó. Chẳng đáng để mất thời gian đến vậy. Đôi khi ngồi đếm lại những gì đã trải qua mà thoáng thấy sợ hãi. Đã hao phí bao nhiêu cả thời gian và cảm xúc? Nếu người ta đã từng nhận xét mình là người tính toán thì giờ đây mức độ tính toán của mình đã leo thang lên cấp số nhân bậc 10. Sẽ rất lố bịch nếu giờ mình ngồi tính toán làm cách gì để chiếm được tình cảm của một người đàn ông? Mà người đàn ông thì không tồn tại một mình, anh ta còn cả một gia đình hoặc đại gia đình đứng phía sau. Mình không kham nổi chuyện đó. Nó làm mình mất hết tự tin trong việc tồn tại. Thời gian, chất xám bỏ ra để làm việc này mà bỏ lỡ nhiều việc khác thì người ta gọi đó là chi phí cơ hội. Mà cái gì đã gọi là chi phí thì tất sẽ ảnh hưởng đến doanh thu. Nguyên tắc bất di bất dịch. Mình được gì khi làm bạn gái hoặc làm vợ một người đàn ông? Hoa ư? Quà ư? Được đưa đi ăn, đi chơi ư? Được xài tiền của gã làm ra ư? Mình chẳng cần những thứ vớ vẩn đó. Gắn bó với 1 người có nghĩa là mình sẽ lỡ đi cơ hội được làm những việc mình muốn làm 1 mình. Đôi khi mình muốn đi du lịch đâu đó 1 mình. Mình muốn ngồi cafe 1 mình. Mình muốn nghe nhạc 1 mình. Cái cảm giác 1 mình nó tạo cho mình sự thỏa mãn cảm xúc ở cung bậc khác.

Mình xem lại bộ ảnh ở Nha Trang năm 2008. Thật nhiều kỷ niệm. Từng tấm một làm mình nhớ lại những gì mình đã trải qua. Niềm vui và nước mắt lẫn lộn. Mình đã khóc nức nở trong buổi chiều mây đen cuồn cuộn và biển thì ầm ầm dậy sóng. Mình đã thật hạnh phúc khi đi dọc hết đường bờ biển ở con đường Trần Phú để lên đến Hòn Chồng. Vừa đi vừa chụp những điều mình cho là ngộ ngĩnh và người ta thì mải mê tìm những vật lạ do sóng biển đánh vào. Lần đầu tiên trong đời có người đồng cảm với mình ở sở thích đi bộ lang thang và chụp hình. Đầu tiên cũng là cuối cùng.

"Người về, một mùa thu gió heo may
Về đâu có nhớ chăng những vì sao long lanh
Đưa tiễn người một đêm không trăng
Nói sao nên lời lòng buồn như chiều rơi
Như trong đêm khuya những buớc chân qua thềm
Gợi niềm thương nhớ vô vàn..."


Viết cho vì sao lạc đã hiểu lòng tôi:

"9 tháng 3 ngày, hai vì sao lạc đã lạc nhau vĩnh viễn rồi phải không anh? Biết bao giờ em sẽ thôi khóc khi nghe bài nhạc này? Thỉnh thoảng em vẫn viết nơi nhật ký ngày xưa em viết cho anh đọc. Giờ chỉ còn chị L. đọc. Chị cũng rất nhớ anh nhưng chị lại khuyên em rằng "don't hold on too long, you will be burn down". Chuyện của mình là một bài thơ không đoạn kết. Tất cả là do em, nếu em không buông tay anh ra thì giờ mình đã cùng nhau đi qua rất nhiều bãi biển để tìm những chiếc vỏ ốc mặt trăng đẹp nhất rồi anh nhỉ? Bài học về tình yêu của em quá lớn. Cuối cùng thì em cũng chỉ là cô tình nhân đỏng đảnh trong Bài Giã Biệt phải không anh? Em đang tự hỏi tại sao mình có thể quên rằng đã từng say mê kiến thức của anh về vũ trụ và các vì sao? Tại sao lại quên những đường nét tinh tế trong từng bức vẽ của anh? Tại sao lại quên những điệu đàn của anh? Tại sao lại quên những giảng giải của anh về cuộc đời, về nhân thế? Em tầm thường và hoàn toàn không xứng với tình cảm của anh. Em đuổi theo những điều không phù hợp với mình mà em đã nghĩ là sẽ phù hợp. Em biết em đã sai và chẳng còn cơ hội nào để sửa. Em tự tin rằng anh sẽ luôn mỉm cười và dang tay chờ em trở về sau lầm lỗi. Nhưng..."


 

 da1uhate
 member

 REF: 593366
 03/19/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Hôm nay có người đi leo núi. À ờ, thì đi đi, ai nói gì đâu. Cuối tuần không có người ngồi đánh đàn cho mình nghe thì mình có thêm thời gian để đọc sách. Mới rinh dìa quyển "Người Do Thái với thế giới và tiền bạc". Rất háo hức.

Đáng lẽ tuần này mình đi tắm biển với phòng. Đúng là cái số thích đi đây đi đó mà luôn bị cản trở. Thứ Bảy thi, thứ Hai cũng thi, tâm trí đâu mà đi chơi nữa. Mình nói đi thi mà ai cũng nghĩ mình xạo. Giờ này thì mọi người chắc đang mặc sức "chém giết" hải sản và chơi bài Uno. Còn mình thì ngồi đây, viết mấy dòng vớ vẩn này. Ôi trời ơi, muốn "hóc" quá.

Trong quyển "Why men want sex and women need love" người ta nói rằng tại sao chúng ta không chọn bạn đời bằng cách đưa ra hết những tiêu chuẩn mình mong muốn ở người bạn đời và bắt đầu sàng lọc. Cũng giống như nhà tuyển dụng sàng lọc các ứng viên. Mình nghĩ điều này có vẻ thực dụng nhưng hoàn toàn đúng. Ngồi ngẫm nghĩ về tiêu chuẩn cho ứng viên của mình:
1) Hơn mình ít nhất 10 tuổi
2) Có học hàm học vị
3) Có thói quen đọc sách
4) Đạo Phật, có hiểu biết về triết lý của Đạo Phật
5) Mạng Kim
6) Hiểu biết về âm nhạc (đặc biệt từ năm 1975 trở về trước)
7) Có kiến thức về kinh tế, chính trị, địa lý, lịch sử, tâm lý, xã hội, văn học
8) Có khả năng phân tích và suy luận
9) Có lòng vị tha
10) Chân thật


Mình đang tìm người như thế đấy. Có nên đăng 10 tiêu chí này lên mục quảng cáo tìm bạn bốn phương hông ta?


 

 da1uhate
 member

 REF: 593491
 03/20/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Chiều chủ nhật. Bò dậy sau những chập thức ngủ liên miên. Thức đọc sách và ngủ cho đỡ mỏi mắt. Từ ngày bị cận thị, mình đọc kém hẳn. Rất dễ mỏi mắt.

Leo lên net ngồi. Đọc báo. Mình thường đọc vnexpress. So với tuoitre thì vnexpress kém hẳn về chất lượng bài viết, lâu lâu còn mắc lỗi chính tả nhưng được cái tin rất nhanh và toàn tiêu đề giật gân (chiêu câu khách). Nhưng cũng có khi cần phải đọc thêm từ các báo khác (ví dụ như tin "vợ tưới xăng đốt chồng").

Báo phunuonline có bài chỉ cách nấu chè thưng sao cho ngon. À, tò mò tí. Cách thức và mẹo cũng không có gì đặc biệt. Mấy chiêu đó mình biết hết rồi. Mình hay nấu món đó. Tết vừa rồi mới nấu một nồi chà bá để Má cúng giao thừa. Hậu quả là 3 ngày Tết chỉ toàn chè với chè. Mình cũng để ý cái món này ở Quán Ngon (giờ là Nhà hàng Ngon - Pasteur). Chè thưng ở đây đúng là trứ danh. Mình cố nấu cho giống nhưng vẫn chưa đạt. Hổng thấy ai chỉ cách nấu chè Lục Tàu Xá nhỉ? Mình vẫn đang thắc mắc về liều lượng vỏ quýt.

Nghe Tuấn Ngọc hát Chiều Nội Trú Bâng Khuâng. Thích nhất câu "mưa đầu mùa hạt nhỏ long lanh, mưa quấn quít giọt dài giọt vắn". Sài Gòn cũng đã mưa nhưng chưa thể gọi là mưa đầu mùa. Hôm qua mình cũng mắc mưa khi tới thư viện. Mưa làm những lá me rơi xuống bám vào áo mưa của mình. Thấy hay hay.

Mình đang đọc quyển "Người Do Thái với thế giới và tiền bạc". Quyển sách trình bày lịch sử người Do Thái từ khi bắt đầu hình thành ở vườn Địa Đàng theo Kinh Thánh cho đến hiện tại là những bá chủ của Wall Street. Gần 1000 trang cho lịch sử của một dân tộc. Đọc quyển này tự nhiên nhớ tới "chồng". Mình hay gọi đùa là "chồng" chứ thực ra một người là sư phụ, một người là đệ tử. Chỉ vì đệ tử quá ư là quậy phá nên cuối cùng sư phụ bị nó gọi là "chồng" để dễ bề bắt nạt. "Chồng" là người mình rất ngưỡng mộ về sở học. "Chồng" giỏi tiếng Việt và các thể loại thơ phú như một ông thầy giáo Việt Văn chính cống. "Chồng" có thể kể vanh vách lịch sử Việt Nam từ thời vua Hùng dựng nước cho tới thời "20 năm nội chiến". "Chồng" lớn lên bên trong một ngôi chùa nhưng lại không xuất gia. "Chồng" thề nguyền không lấy vợ. "Chồng" có nhiều bí hiểm nhưng... mặc kệ "chồng". Ai mà thèm lấy người như "chồng" chứ. Lấy "chồng" làm chồng thiệt giống lấy hũ nho quá, hức hức... ở giá sướng hơn, "chồng" hén.



 

 da1uhate
 member

 REF: 598048
 04/28/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Một ngày online nhiều kinh khủng. Đọc tá lả. Đọc riết rồi cảm thấy đời chả có gì vui. "Xã hội" thì đầy tin tăng giá. "Pháp luật" tràn ngập các vụ giết người, dâm ô. "Đời sống" lảng nhảng chuyện phòng the. "Tâm sự" toàn các phi vụ mèo mỡ. "Thế giới" thì động đất, bão lũ khắp nơi. Chả biết mình có nên đọc báo nữa không.

Tính vào trang kia xem hình hôm offline mình cầm quyển sách cười tươi roi rói. Dzậy mà lại hổng vô được. Hông nhớ nick, hông nhớ pass. Gọi lại bằng email thì nó biểu mình đăng nhập sai. Thiệt tào lao hết sức.

Mình vừa thảy quyển sách đang đọc dở vô ba lô. Chắc lại sẽ nghe cằn nhằn vì sách. Trừ khi ngồi máy, hiếm khi mình không đọc gì đó trên các tờ giấy in. Có người nói đọc là thể hiện sự cô đơn. Cũng phải thôi, khi người ta đọc, chỉ có người ta đối diện với con chữ hay nói cách khác là đang giao tiếp với người viết.

Mình lại nhớ Danny Boy và người đàn ông 35 tuổi li dị mệt mỏi mất rồi.

And if you come, when all the flowers are dying
And I am dead, as dead I well may be
You'll come and find the place where I am lying
And kneel and say an "Ave" there for me.






 

 da1uhate
 member

 REF: 598337
 05/01/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Trở về với bụi bặm. Nhớ mảnh vườn và ngôi nhà nhỏ của Ba Má. Đã bao lần về rồi lại đi. Gần 30 năm. Mảnh vườn đã thay đổi quá nhiều. Giờ chỉ còn cây sơ ri là cũ kỹ nhất, già nua nhất nhưng nó vẫn chưa già bằng mình. Mà cũng chỉ còn mỗi nó là mình có thể leo trèo.

Cây dừa bên hông nhà trổ bông. Mình chỉ cho Má xem. Cây dừa Ba trồng hồi mình vừa đậu cấp III, giờ mới trổ bông lần đầu tiên. Vậy mà Ba nói chỉ mới cỡ 5-6 năm làm Má và mình cãi chí chóe. Có lẽ Ba không nghĩ thời gian trôi nhanh vậy. Có khi, Ba không nhớ là mình sắp 30 tuổi.

Mình hay đi lòng vòng trong vườn. Thích cảm giác phát hiện ra trái cây chín. Mà chỉ là hồi còn nhỏ kìa. Giờ thì cũng đi lòng vòng, nhưng chỉ để xem chơi. Mình vẫn còn trèo cây sơ ri, cũng hái được cả rổ nhưng chẳng còn thèm ăn. Cứ để hoài từ ngày này sang ngày khác rồi cuối cùng Má mình phải giải tán mớ sơ ri qua nhà hàng xóm, kèm theo lời cằn nhằn muôn thuở.

Má mình trồng sen ở trước nhà. Mình ngồi ké bên bờ của cái bể sen nhỏ đó, núp đầu trong tán lá sen cao nghều nghệu, ngửa mặt lên nhìn trời qua cái lỗ bị con sâu đục thủng. Bể sen giờ là chỗ ngồi hóng gió ưa thích của mình. Chiều mát, mình ngồi trên đám cỏ xanh, tựa lưng vào thành bể, con chó cưng nằm bên cạnh, mình gãi đầu nó, nó lăn qua lăn lại ra chiều khoái chí. Con chó này, mỗi lần mình về là nó tí tớn, tối nào cũng nằm ưỡn trong nhà cho tới khi Ba nạt mấy lần mới chịu đi ra. Có lần đang mình nằm trên võng, nó cố trèo lên võng để nằm chung, bị Ba đét cho một phát vô mông, kêu ẳng ẳng. Sáng nào cũng vậy, nó cũng canh me Má vừa mở cửa phòng ngủ của mình là chạy vô, đứng ở chân giường rên ư ử. Má thường nói "ừ, gọi chị T. dậy đi con". Còn mình thì cứ nằm giương mắt ếch nhìn nó, chờ lâu không thấy mình nhúc nhích, nó nản chí bỏ ra ngoài. Haha... về khoản lì thì còn lâu mới bằng tui nha tục tưng.

Mình bắt sâu cho cây nguyệt quế của má. Má mình biểu để xịt thuốc sâu cho nhanh, mình lại cho rằng đó là sát sinh. Thế là mình bắt theo kiểu nhánh nào có sâu thì lấy kiềm cắt bỏ ngoài bãi cỏ. Má mình la oai oái. Má sợ mình cắt trụi cây. Mình đổi sang kiểu khui cái tổ sâu ra, cắt cái lá có con sâu. Con sâu nhỏ xíu, màu xanh lá non. Vậy mà mình lại la bài hải khi đụng phải nó. Má mình cười hì hì. Nói gì thì nói, mình vẫn sợ con sâu dù bất kỳ thể loại sâu nào.

Xoài nhà mình năm nay trái nhiều. Mình đếm trái từng cây. Có khi đến lúc hái, thể nào cũng được mấy chục kg xoài Hòa Lộc. Má nói để dành biếu bà con. Hai cây xoài Ba Mùa trước ngõ thì chi chít trái. Má biểu mình ra hái xoài cúng Phật. Lấy cái lồng quẹt quẹt một hồi cũng được một rổ. Tự dưng nhớ lại thưở xưa, cây xoài cát sau nhà, mỗi lần hái là bày binh bố trận. Nào là thang, lồng, bạt ì xèo. Có khi còn khiêng bàn khiêng ghế ra đứng như hát xiệc. Xoài rớt hướng nào xách bạt chạy hướng đó để hứng. Chưa kể bị kiến cắn nhảy tưng tưng. Vậy mà vui. Giờ thì Má thay cây xoài "cổ thụ" đó bằng đám xoài Hòa Lộc. Chẳng cần lồng cũng có thể hái được. Tự nhiên thấy mất hết hứng thú hái xoài.

Nhớ cây xoài "cổ thụ" lại nhớ tiếp cây điều "cổ thụ" sát nhà (cũ). Mình bắt chước con mèo trèo lên mái nhà bằng ngõ cánh én phòng mình. Chỉ cần trèo lên nóc tủ, mở cánh én ra, trèo qua là có thể đi tung tăng trên mái nhà. Mà cái ngõ đó chỉ vừa để một đứa con nít chui lọt. Ba thấy mình trèo vậy thì bắc cho mình cái thang ở ngoài hè, để mình trèo lên mái nhà lượm điều phụ ba. Có những bữa, mình với mấy đứa hàng xóm trèo lên đó ngồi chơi cả buổi. Giờ lớn rồi, nghĩ lại không biết khi nhỏ có gì mà cứ xúm xít chơi miết. Sáng thì chơi tới trưa, trưa đi học lên trường tụm lại chơi tiếp, chiều về ăn cơm xong lại xin xỏ chạy qua nhà đứa này đưa kia chơi. Mà cũng mấy trò như nhảy cò cò, lùa dzịt, chơi u, rượt bắt, chơi đồ hàng, ... chứ không có gì mới mẻ. Có một trò hơi "bạo động" là ốc táng hay còn gọi đánh chổng. Mỗi lần tậu 1 bộ cây táng mới thì coi như ngoài hàng rào mất một cây dâm bụt cỡ vừa, loại trồng 3 - 4 năm. Mà phải chọn cây thiệt thẳng và tròn. Chặt gốc, đem vô chặt lại cỡ 3 tấc cho cây táng mẹ và 1 tấc cho cây táng con. Xịn hơn thì mượn cái cưa tay của Ba ra cưa cho đẹp. Cây táng "con" mà bay vô mặt đứa nào thì đứa đó lãnh một cục đèn pin. Ai biểu ham nhào ra bắt táng chi, gáng chịu. Mình chơi trò đó tới năm vô học lớp 10. Má mình hay thì thầm với mấy bà bạn "Đó chị coi, con người ta biết yêu rồi mà nó còn chơi đánh chổng".

...

Một buổi tối nhiều cảm xúc. Xem "After Shock". Khóc như mưa. Khóc nấc lên thành tiếng. Khóc từ đầu đến cuối. Chưa bao giờ xem bộ phim nào mà cảm xúc nhiều đến thế. Tự thấy ngạc nhiên với chính mình. Xem phim, đọc truyện thì sướt mướt nhưng ngoài đời lại khô cứng, sẵn sàng nhìn người đối diện với cặp mắt lạnh lùng vô cảm. Mình không lý giải được điều này ở mình. Từ nhỏ đã vậy, mình hiếm khi trả lời khi người lạ hỏi chuyện. Đến mức bị đánh đòn, bị rầy vẫn không thay đổi được. Anh H. từng nói "em chỉ thay đổi khi có người nào đó đủ sức khiến em thay đổi". Mình cũng đang chờ người ấy đây, có lẽ sẽ là người rất bản lĩnh. Người ta thường nói "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời".

Mình đi vắng khỏi Sài Gòn 3 ngày. Ai đó nói "nhớ em quá". Phì cười. Đúng là ông ba xạo. Mình biết người ấy lâu chưa nhỉ? Hình như từ mùa hè 2007, khi mình từ Đà Lạt trở về sau kỳ nghỉ lễ 30/4 với một vài kỷ niệm viết thành thơ. Thế là đã 4 năm. Hai đứa đi một vòng loanh quanh rồi quay về chỗ cũ với trái tim có nhiều vết "cắn". Chẳng biết đứa nào ba trợn hơn đứa nào nhưng có người xàm xàm, chửi rủa, châm chọc mỗi ngày cũng thấy vui vui. Với người ấy, mình sống đúng với cái phần cà chớn trong mình.

Đọc cẩn thận bài viết của anh NQH về Sài Gòn. Sài Gòn trong ký ức của anh cũng chính là Sài Gòn trong ký ức của mình thuở nhỏ. Bỗng dưng mình thích quan sát những người sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Thật thú vị là y như những gì anh NQH viết. Vậy mà, có những lúc mình quên bẵng Sài Gòn, cảm thấy chán ghét Sài Gòn, muốn rời xa Sài Gòn thật nhanh.

Giở lại một bài nhạc đã từ lâu chẳng nghe:




"Tim em chưa nghe rung qua một lần
Làn môi em chưa hôn ai cho thật gần
Tình trần mong manh
Như lá me xanh
Ngơ ngác rơi nhanh"


(Trưng Vương khung cửa mùa thu - Tell Laura, I love her)


 

 da1uhate
 member

 REF: 598450
 05/02/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Một khởi đầu tốt đẹp thì mọi thứ tiếp theo sẽ tốt đẹp.

Sáng nay mình thức dậy đúng 6g. Lẽ ra là còn buồn ngủ đến híp mắt nhưng sợ nằm nướng hoài sẽ kéo qua luôn 8g. Mất 30 phút cho các công tác "rất riêng tư". Quảy ba lô xoài ra khỏi nhà. Ghé vào tiệm cơm chay "Rocker". À, hôm nay "Rocker" đứng quầy. Thật ra cũng chẳng mấy để ý tiệm cơm chay đâu nếu như mình không là con Phật. Bổn phận của con Phật là ăn chay ít nhất hai ngày trong tháng. Mình ăn chay tới 4 ngày lận. Ngoan quá xá quà xa rồi còn gì.

Chưa bao giờ nói chuyện với "Rocker" dù mình ghé mua cơm hay ăn sáng hầu như hàng tuần. Sáng nay "Rocker" không mở rock như thường lệ mà mở Nguyên Khang. Tự dưng mình ngứa miệng:

- Bộ anh thích nghe Nguyên Khang hả? (lẽ ra mình tính xoáy vô cái vụ nhạc rock và cơm chay chẳng ăn nhập gì nhau nhưng nghĩ lại nên thôi, dù sao cũng mới sáng sớm, có khi chưa mở hàng, cũng sợ bị rớt răng lắm )
- (hơi sững) Ừ, giọng trầm ấm. Chị cũng thích Nguyên Khang hả?
- (lắc đầu + cười) Không.
- (hỏi lại cho có lịch sự) Vậy chị thích nghe ai nhất?
- Trần Thái Hòa
- Ồ, Trần Thái Hòa thì số một rồi, hát hay vô địch.

- (cười khoái chí, hát hay mà còn vô địch, ông này đúng là xạo vô địch)

---

Anh N. đi Hà Tiên dzìa cho mình tượng Phật Bà Quan Âm nhỏ. Trời, sao đúng ý tui ghê. Cám ơn N. Trần (trụi) - bí danh N. tồ tồ. Còn chưa đầy 1 tháng nữa là N. tồ về lại Germany, kể cũng nhanh thiệt.

Có hôm boss hỏi vui: "Nghe đồn dạo này phòng tụi em "khùng" lắm phải hông?"
N. tồ tồ nhanh miệng: "Dạ, mà em khùng ít à." (pó chíu với pa này luôn)

---

Tan sở. Đi tậu đôi "nâng niu bàn chân vịt". Cả năm chưa mua giày. Phần vì thấy giày dép giờ dỏm quá. Pasteur gì mà đi mới vài lần thì giãn ra tét lét. Hồng Thạnh, T&T thì hai ba bữa đã tróc da. Mấy tháng nay đi dép lào. Hôm rồi về nhà bị Mama tịch thu đôi dép lào iu quí. Mama dụ khị bằng đôi dép khác Mama mới mua. Hic, mang cho Mama vui chứ nặng tổ xừ. Nhưng mà mang rồi khoe Mama mua thấy thinh thích sao sao đó. Thử hỏi có ai 30 tủi mà được Mama mua dép cho đi giống tui hông?

Lâu rồi hông ghé "bàn chân vịt", giờ thì thấy khá hơn chút về mẫu mã. Chọn nhanh được 1 đôi nhưng hổng có màu mình thích. Đắn đo mãi rồi cũng quyết định chọn màu tương đương. Tím than, tím huế, tím sim, tím rịm chi chi đó thì kệ tía nó, miễn giúp mình qua hai mùa mưa nắng là vui rồi. Hehe... thế là có một đôi giày tàm tạm mà giá cả lại mềm. Chỉ tầm khoảng 1/2 những đôi mình đã mua ở Pasteur. Về chất lượng thì "hàng Việt Nam chất lượng cao", nghĩ chắc cũng chẳng tồi.

---

Làm bài tập. Mò mẫm với Word 2007. Nóng máu thật. Mình chỉ quen 2003. Cuối cùng thì đành chấp nhận soạn phần nội dung, còn format thì đem vô văn phòng làm tiếp. Hừ hừ!

---

Hôm nay có người bắt trúng tim đen mình. Hic. Mà thật ra thì ai tinh tế cũng sẽ nhận thấy thôi. Điều làm mình thấy dễ chịu nhất là người ta đã cho mình vài "advice" mà mình nghĩ là rất hữu ích. Thanks a lot my buddy :hug:


 
  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network