Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Nước lũ

 Bấm vào đây để góp ý kiến

1

 tamvo
 member

 ID 44487
 08/10/2008



Nước lũ
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien

Đám bã mía còn tươi nguyên vì mấy hôm nay trơì cứ xây xẩm mưa, nó cứ cuí mặt thật sát vào ba ông đồ rau, thổi thật mạnh. Ngọn lưả chỉ bùng lên rồi lại leo lét tắt ngúm để lại một làn khoí trắng, quyện vào mắt vào muĩ làm nó ho sặc suạ.

Giá như những hôm khác thì nồi cháo trắng đã xong từ lâu. Nghĩ tơí Ngoại đang nằm rên hừ hự , nó cố thổi cho bằng được mặc cho nước mắt nước muĩ dàn duạ.

Mơí mươì tuổi đầu mà nhìn nó như đưá 15 còi cọc đói ăn. Tóc nó tết lại như đất xình trộn vơí rơm làm tường xây nhà, được cột chặt chẽ bằng cọng dây thung to bản. Lâu lâu nó lại đưa tay lên gãi lấy gãi để. Cáu ghét ở móng tay nó được dịp bung ra, bám vào đám tóc cháy trông càng bẩn hơn.

Cái aó nó mặc, cơ man là mụn vá, đủ màu đủ kiểu, thoạt nhìn ngươì ta cứ tưởng tấm giẻ rách chuì chân biết đi. Ngươì nó khẳng kheo như khúc miá khô, giá mà nó làm ngươì mẫu cho giờ sinh vật thì đám học sinh khoỉ phải tưởng tượng bộ xương cách trí có bao nhiêu cái xương xườn ...

Chỉ có cặp mắt cuả nó là trong sáng linh lợi. Noí không phải chứ nó mà có ăn có mặc như người ta, chắc nó cũng thuộc vào loại ưa nhìn.

Gió cứ rít lên từng cơn, mưa đã nặng hột, cái đèn dầu leo lét không đủ soi sáng tơí góc giường Ngoại nó nằm. Nó chạy vào rờ lên trán Ngoại, nóng còn hơn nồi cháo chưa sôi, cái khăn đắp trán cho Ngoại tụt xuống đất hồi nào, gió thổi bay đâu mất tiêu rồi. Chỗ Ngoại nằm ươn ướt những giọt mưa vưà rớt từ mái nhà lủng lỗ xuống . Nó lo quá, mưa mà lớn tí nưã thì nó làm sao đây.

Ngồi thừ bóp chân cho Ngoại, nó nhớ lại cách đây hai năm. Ba Má nó theo xe đò về quê Nội ăn giỗ. Xe cán trúng mìn, nổ banh. Ngươì ta không tìm thấy xác nguyên vẹn cuả Ba Má nó. Ngoại nó phải bán mảnh vườn hương hoả và cái nhà ngói để nhờ ngươì đi tìm xác đem về chôn cất. Tiền còn dư hai Bà cháu ăn dần và mua một miếng đất nho nhỏ bằng cái choì vịt, dựng tạm ít lá để che mưa nắng qua ngày.

Mấy tháng nay Ngoại nó đau ốm liên miên, tiền thuốc men cạn dần. Nó đã phải xin Dì Tư đầu ngõ cho nó vay vốn để đi bán vé số, tiền lơì chỉ đủ mua gạo nấu cháo ăn trừ bưã.

Hôm qua ở ngoài chợ, nó nghe ngươì ta kháo nhau sắp sưả rơi bão và có thể lũ lụt tràn về. Hèn gì giá gạo tăng lên vòn vọt, mà đã hết đâu, cuỉ nè, nước mắm nè, đụng vô thứ nào cũng muốn bỏng tay thứ đó . Nó buồn và lo lắm. Rủ Ngoại đi đâu bây giờ. Hôm nay nó không dám đi bán vì sợ để Ngoại ở nhà một mình.

Nó vưà đút cho Ngoại thìa cháo thứ năm thì cái đèn dầu tắt phực. Gió rít từng cơn, cái choì như muốn đổ kềnh xuống đất. Tiếng nồi song chạm vào nhau nghe loảng xỏang. Lâu lâu lại lóe lên một tia chớp rồi tiếng xấm phụ theo làm nó giật bắn mình. May mà Ngoại nó chưa tỉnh hẳn nên không biết chén cháo vưà sóng sánh đổ vào ngực một ít. Nó hoàn hồn, trấn tĩnh lại và mày mò trong lúc tranh sáng tranh tối thổi nguội vài thìa nưã đút cho Ngoại no bụng.

Ngoại nó thều thào biểu nó lôi đám aó quần rách mặc hết vào ngươì đi, ruỉ gió lốc cũng đỡ lạnh. Nó phì cươì, vì coì như nó mà mặc thêm cái đám giẻ vào ngươì, thứ nhất chỉ tổ béo cho rận rệp. Thứ hai gặp mưa ướt xũng, làm sao nó rê cho được.

Nghĩ thì nghĩ vâỵ nhưng nó cũng mặc cho Ngoại được 3 lớp và phần nó còn 2 lớp. Cũng ấm chán.

Kéo cái liếp cưả lại, nó mò mẫm nằm ghé xuống chỗ ướt, nhường cho Ngoại chỗ khô ở bên trong. Nó khép khẽ đôi mắt lại và nhẩm tính, ngày mai nó sẽ chiụ khó cuốc bộ đi xa hơn, vào thị trấn may ra bán được nhiều vé số. Nó sẽ ghé nhà Ông Năm thuốc bắc hốt cho Ngoại nó 1 thang thuốc bổ cho Ngoại mau lại ngươì và nó sẽ mua cho Ngoại một tô phở gà còn óng ngậy chất béo. Nó mỉm cười sung sướng và thiếp vào giấc ngủ.

Tiếng kẻng tiếng la hét, tiếng chân chạy huỳnh huỵch đánh thức nó dậy. Cũng vưà lúc ấy, Ngoại nó nắm tay nó lôi mạnh xuống đất. Nước đã tơí đầu gối. Hai bà chaú lội bì bõm mò mẫm ra cưả. Nó có cảm tưởng như nó đi lội sông gặp chỗ sâu vâỵ. Cứ vài bước thì nước càng cao. Đứng ngay dươí gốc đa già thì nước vưà lên tơí rốn cuả nó, càng lúc càng dâng cao. Ngoại nó chỉ kịp thét lên:

- "leo lên cây đi con, càng cao càng tốt. Leo lẹ lên cho Ngoại còn lên".

Nó chẳng hiểu gì cả, nhưng nghe nói Ngoại cũng leo thì nó biết là việc vô cùng hệ trọng. Không để nhắc tơí lần thứ hai, nó bấu chặt vào thân cây xù xì, cố gồng hết sức mình treò lên, mặc cho cái aó nặng triũ kéo ghì nó xuống, mặc cho gió quật mhững giọt mưa rát bỏng vaò mặt nó.

Ngồi vững trên 1 cành đa rồi, nó thở hổn hển quay xuống dòm chừng coi Ngoại đâu rồi. Nó gào to trong tiếng gió rít:

- " Ngoại ơi, Ngoại ...tơí đâu rồi Ngoại ".

Không có tiếng trả lơì Chỉ thấy tiếng rít cuả gió, tiếng maí tôn rớt loảng xoảng. Một tia chớp xẹt xuống, nó vưà kịp nhìn thấy nước cuốn Ngoại nó đi vơí mái tóc xổ tung trắng xoá và bàn tay quờ quạng như muốn bấu víu vào một cái gì.

Nó ngất đi không còn biết gì nưã...

Vẫn là một ngày mưa phùn u ám, ngươì ta quấn Ngoại nó vào một manh chiếu còn thò hai caí chân ra ngoài, xám xịt. Caí huyệt đào lên mơí có một nưả mà đã lõng bõng nước. Ngươì ta ôm chặt lấy nó, không cho nó nhìn thấy cảnh đau lòng. Tiếng ông sư cứ tụng kinh vang lên đều đều. Nó vùng ra cố nhìn Ngoại nó một lần nưã. Caí cây cán cuốc cuả Chú hai đã dìm Ngoại nó xuống cho những xẻng đất lấp lên vội vã. Cứ xong ngươì này thì họ lại lần lượt đẩy xe bò tơí làm cho ngươì khác.

Nó gào lên, thương cho Ngoại, thương cho mình từ nay trở thành tứ cố vô thân.

Trời vẫn mưa rả rích, gió vẫn thét gào, mây đen xám xịt,đặc quánh. Ngươì ta đã quên nó và quên luôn cả những ụ đất mơí mọc ....




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 tamvo
 member

 REF: 381296
 08/10/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Xổ ...Giun...!!!


Mơí lên 5 tuổi mà nó ngoan lắm cơ. Sáng nào cũng vậy, Mẹ nó khẽ khàng bế nó đặt vào trong cái mẹt, lấy cái giẻ ở góc giường phủ lên ngươì nó giả làm chăn, vậy mà nó vẫn sung sướng nhoẻn cươì giơ cái lơị lổm nhổm đám răng sún cáu ghét đen đuá rồi ngủ thiếp đi, mặc cho Mẹ nó làm gì thì làm.

Sáng nay sương mù dầy kịt. Mẹ nó aí ngại nhưng không yên tâm khi để nó ở nhà một mình. Cứ như thường lệ, sau khi chất xong đám rau muống cắt ở cái mương sau nhà vào thúng. Mẹ nó quảy gánh lên vai. Một bên là nó và một bên là rau. Của đáng tội, nó đã được năm tuổi rồi, mà ngươì nó gầy guộc nhẹ tênh.

Không ngoa tí nào, cái đầu cuả nó loe ngoe vài cọng tóc như trái bắp èo uột ở muà hạn hán. Nếu đứng từ xa mà nhìn nó trần như nhộng thì ngưoì ta nghĩ ngay đến trái dưa hấu cắm trên 1 cái cọc.

Xuýt nưã quên, cái bụng cuả nó trương phình ra. Làm cho đôi chân cuả nó đã cong lại cong thêm.

Suốt ngày nó chỉ đánh có độc mỗi cái quần đuì mà cái dây thun lưng quần hình như cũng chán nó nên cái quần cứ chỉ chực tụt xuống khi nó lạch bạch chạy rong. Mẹ nó sợ nó vấp ngã nên dùng cọng dây chuối khô túm chặt một bên.

Hửng sáng tơí chợ. Mẹ nó bầy rau ra bán. Tiếng coì tàu, tiếng la hét cuả bạn hàng thậm chí tiếng máy xe lam ùng ục như lão bịnh lao cố gườm khạc cục đờm lấp lửng ở cổ ra ngoài, nó vẫn say ngủ.

Nắng chiếu vào làm choí mắt và cái bụng đang sôi eò eò làm nó tỉnh ngủ. Nó hất cái chăn mà nhìn kỹ, ngươì ta tưởng để lót cho ổ chó đẻ, qua 1 bên, lồm cồm ngồi dậy. Mẹ nó mải bán rau nên chẳng biết là nó đã dậy. Như thông lệ thì nó đã xà vào Mẹ nó và ngưả tay ra xin tiền để đi ăn củ Khoai hay mút cái Kẹo. Nhưng hôm nay nó là ngươì lớn rồi mà. Để kể cho nghe nha.

Hôm qua nó dỗi Mẹ nó vì bà bán rau ế còn bị lính đuổi, không chiụ cho nó tiền. Nó quyết không thèm xin nưã và lẫm chẫm theo cái đám thằng Teò chuyên đi bán vé số. Nó để ý thấy thằng Teò đứng ở hàng bún riêu nhà bà năm xa đéc. Bà khách vưà chuì mồm buông đuã là thằng Teò bưng lấy tô bún thừa trút gọn ơ vô cái tuí nylon . Được đó, Mẹ nó cứ bắt nó ăn Khoai hoài, nó ngán lắm rồi. Bây giờ để nó đi kiếm cái tuí rồi làm giống như Anh Tèo vâỵ. Noí thì dễ lắm, bưng tô bún thưà trút vô tuí không phải là chuyện dễ, phải làm cho nhanh lúc khách vưà bỏ xuống và nhất là đừng để bà chủ quán nhìn thấy. Trút làm sao đừng đổ ra ngoài, và phải biết cái tô đó có phải cô ngươì Huế mơí ăn qua ko, lấy lầm là công toi, húp vào một miếng , bỏng lươĩ phải bỏ ăn mấy ngày cho coi ....hihihhi

Bắt đầu từ đó, nó trải qua một giai đọan mơí.Ngươì lớn sáng thức dậy chaỉ chuốt đánh răng rưả mặt đi làm. Còn nó, sáng thức dậy khoỉ đánh răng, khoỉ chaỉ tóc, đứng dậy đi kiếm ăn.

Hôm nay nó thích ăn Phở. Hàng laõ xẩm tàu bán phở nổi danh nghen. Đứng ở đầu ngõ , cái muì phở bò bốc lên nghi ngút. Chỉ cần húp nước leò cũng đã cái đám chân răng rồi. Đôi lúc gặp khách con nít nhỏ ưa khóc nhè bỏ mưá nguyên tô, coi như bưã đó đãi sinh nhật cuả nó.

Nó lại lạng sang hàng trái cây. Mít muà này chín cây thơm lắm. Khách hàng mua khó tính, hay chê múi lép hoặc bộn sơ. Nó chỉ cần lụm 1 mảnh vỏ, ngồi sước mấy cái sơ nhai nhấm nháp còn ngon hơn là ăn cục Kẹo ngoại nưã đó.

Ngang hàng nưóc mía, nó hay lượm được những khúc cuì chỏ hay mấy thanh mía ép chưa hết nước, vưà đi vưà nhai, vưà sạch răng mà ngọt lịm giải khát nưã nè. Đôi lúc nó còn đem quà về cho Mẹ nó là 1 trái chuối dập hay một ổ bánh mì thịt mà con nhỏ nhà giàu kia kià ngồi trên xe Honda làm rớt.

Thế là nó vui lắm, sáng nào nó cũng dạo quanh chợ, khám phá ra biết bao nhiêu điều lạ. Có hôm mải coi, nó quên khuấy là còn phải về điểm hẹn để Mẹ nó khi thì quaỷ nó, khi thì nó lon ton theo Mẹ về nhà.

Nó đang mơ màng xem hôm nay ăn gì và đi dạo ở đâu, thì bà kia ngoắc ngoắc nó lại , chìa tờ giấy năm đồng ra. Nó chẳng hiểu gì cả nhưng nó cũng lần lại gần bà. Bà dúi tiền vào tay nó rồi noí:

- " Nè nhỏ, chiụ khó ăn dùm dì mấy hột trâm bầu này nghen. Ăn hết Dì thưởng con tiền đi mua kẹo nghen ".

Chèng ơi tưởng chuyện gì, nó gật cái rụp. Đưa tay nhón mấy hột trâm bầu cho vào miệng, nhai ngồm ngoàm , nó nhăn mặt định phì ra thì bà ta đã tiếp cho nó ly nước Cola, nó đỡ lấy ực liền vì sợ bả đổi ý.

Chưa kịp cươì thì nó nhăn mặt, bụng nó sôi lên èo eò. Nó muốn tĩn ra quần rồi. Mà sao nó thấy cái gì ngọ nguạy ...ngọ nguạy.

Như đọc được ý nghĩ trong đâù cuả nó, bà ta tụt ngay cái quần cuả nó ra và ấn nó ngồi xuống caí chiếu ngay trước mặt. Bây giờ nó mơí thấy ngươì ta bu đông bu đỏ, ai cũng hồi hộp chờ đợi ...

Bà ta nhấc nó qua một bên, kéo quần laị dùm nó 1 cách lịch sự. Bây giờ nó mơí nghe thấy tiếng trầm trồ. Có ngươì noí : "ý ẹ ghê quá hà..!!!".

Nhìn lại thì nó thấy 1 đống giun bò lổn ngổn con nào con nấy bằng cọng đuã trắng ởn. Bất giác nó đưa tay rờ bụng rồi ù té chạy....

Thế là bây giờ nó có một cái nghề mơí. Cứ độ 4, 5 tuần gì đó, khi cái bụng nó ỏng lên, tự động nó lại hàng Dì Trâm Bầu (cái tên này nghe dễ thương nhen, tự nó đặt ra đó, gioỉ ghê hong...???), vưà được tiền mà còn vưà được xổ giun ra nưã.

Dì Trâm Bầu cũng khoái nó vì từ độ có nó, hột trâm bầu cuả Dì bán chạy hơn mọi khi...


 

 anhcongtam
 member

 REF: 381419
 08/10/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chào KW.

ACT đọc hai câu chuyện ngắn của KW, thật là cảm động...anh thấy tội nghiệp cho những em bé nghèo mồ côi quá đi KW ui.

Anh và một số bạn bè thân quen, đang hoạt động hội từ thiện cùng với một Linh Mục,để giúp viện mồ côi Thiên An ở Đồng Nai đã được hơn 4 năm nay rồi, tụi anh cũng hy vọng nhờ vào những tấm lòng vàng của quí ân nhân đã tiếp tay giúp đỡ từ bao năm qua, và sẽ còn tiếp tục nữa, nhờ vào những tấm lòng vàng đó, thì hội mới có thể còn tiếp tục hoat động giúp cho các em mồ côi thiếu may mắn.

Đáng lý ra anh cũng không nói ở đây, nhưng thấy KW viết mấy câu chuyện về mấy em nhỏ thiếu may mắn, nên anh mới thố lộ cho KW biết, ngoài ra không có ý gì cả.

Nếu rảnh, nhớ viết tiếp nhe KW.

Còn anh thì không có khiếu về văn hay thơ, để góp cùng với KW được, chỉ biết góp nhạc thôi...hihihi.

Chúc KW một ngày đầu tuần thật vui vẻ.

ACT





 

 tamvo
 member

 REF: 381438
 08/10/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Anh


Những chiếc xe máy bóp coì inh ỏi, lạng lách để lấn lên phía trước, chỉ cần đứng ở trên lầu 1 nhìn xuống lòng đường, ngươì ta có cảm tưởng đám kiến đen dồn dập lao về phía giọt mật vưà được phát hiện.

Lại có cả những chàng công tử choai choai, ăn mặc thật là dị hợm, diêm dúa từ đầu đến chân, rồ ga thật mạnh lạng lách hơn cả siêu tài tử để lại cho người đi đường một cảm giác khó chiụ vì tai phải nghe tiếng gầm rú và phổi phải hít những lùm khoí đen còn trơ lại chưa loãng ra.

Xe chạy cứ chaỵ, ngươì đi cứ đi. Ngoài tiếng coì ra chẳng còn gì để noí vơí nhau cả . Ai cũng vội vã, tất tả, bận rộn. Chẳng ai để ý đến ai.

Trong một buổi sáng xô bồ vội vã đến thế, Anh cứ từ tốn thong thả băng qua đường. Lòng đường rộng lắm khoảng 5m, vậy mà Anh nghỉ mệt những 3 lần. Đưa tay lên quẹt những giọt mồ hôi cũng thong thả lăn nhẹ nhàng xuống gò má. Tay còn lại Anh tụt cái nón ở trên đầu khẽ khàng phe phẩy như vưà quạt cho mát vưà trêu ngươi moị ngươì phải luồn lách tránh Anh để chạy tơí phiá trước.

Cái đám choai choai thì lồng lộn lên, rú ga thật mạnh rồi thắng két sát ngươì Anh như muốn trả lơì là: ông sao, tui vậy, làm gì nhau...

Những lúc như vậy, Anh lấy nón che muĩ lại như vưà để bảo vệ hai lá phổi vưà như muốn noí: có ngon thì nhào vô....

Vậy rồi Anh cũng tơí được bên kia đường. Hôm nào hên thì viả hè và lòng đường như nhau, Anh lại tiếp tục cuộc hành trình. Hôm nào sui gặp viả hè cao hơn lòng đường. Anh phải dừng lại lấy sức, chống hai đôi tay vào chỗ bằng bằng, hít một hơi mạnh rồi quăng caí thân còn lại lên viả hè như một động viên nhẩy saò lấy sức từ xa ném mình cho khéo qua cây saò chắn ngang vậy.

Lúc đầu chưa quen, thường thì Anh té lăn cù, hôm thì trúng phải miếng mảnh xành chai, lúc thì chạm phải đầu đinh, có khi lại đè lên cả một bãi....mìn.

Nhưng rồi như những em nhỏ chập chững tập đi, Anh cũng quen dần vơí lối sống mơí.


o o 0 0 o o



Năm Anh 18 tuổi, Anh có một thân hình cường tráng, rắn roỉ. Tuy là con nhà nghèo thiếu ăn thiếu mặc, Anh đã biết lợi dụng lúc làm việc để rèn cho mình khoẻ mạnh, cân đối. Thay vì ngươì ta đi tập thể dục ở Fitnet Studio thì Anh dành xách nước cho Má Anh. Những lúc leo dưà hái trái nhận tiền công, Anh đã uyển chuyển biến thành những bài học nội công, ngoại công chẳng khác gì những đệ tử của võ lâm viện.

Ba Má Anh không có tiền để đút lót cho Anh thoát nghiã vụ. Anh lên đường khi mơí chớm yêu Mỹ, đưá con gái lai Tây nghèo nàn ở sát nhà Anh. Nó chỉ kịp duí cho Anh chiếc khăn tay thêu vội hình hai con bướm và chúc cho Anh bình an sớm trở về.

Ngày Anh về, ngươì ta cáng Anh vào nhà . Đi qua chiếc cầu tre ọp ẹp thật là khổ sở.
Má Anh khóc hết nước mắt. Ba Anh thì lặng lẽ đi ra đi vào rồi sáng đi sớm, chiều tối về thật khuya vơí goí thuốc bắc trên tay mong cho Anh mau lành bệnh.

Lúc không có ai ở nhà, Anh gào thét thật thảm thương, cơn đau hoành hành, tâm thần Anh bấn loạn. Những lúc như vâỵ con Mỹ khe khẽ đến bên Anh, năn nỉ Anh đừng làm như vậy nưã, ráng tịnh dưỡng cho mau khoẻ còn giúp Ba Má lúc tuổi già.

Rồi Anh cũng nguôi ngoai. Rồi vết thương cũng kéo da. Những hôm mưa trái mùa, Anh rên rỉ đau buốt. Nằm nghe tiếng mưa rơi tong tỏng trên mái nhà, Anh nhớ tơí cái ngày định mệnh cuả đơì Anh.

Học xong ba tháng quân trường, Anh được đưa ra chiến trường Campuchia . Hôm đó thứ hai, Anh còn nhớ như in. Vưà ăn xong miếng cơm vơí con cá khô, chưa kịp uống nước, Anh và đồng đội theo lơì chỉ huy đi gỡ đường. Tính nhanh nhẹn đi trước vưà cươì vưà noí:

- Nếu tao có mệnh hệ gì, mày nhớ nhặt 1 khúc xương trao dià cho Tía Má tao nghen. Phần còn lại để ở đây làm kỷ niệm...khà khà khà

Anh nạt nó:

- Nói bậy đi nghen. Chú ý kià.

Tính bước vội vã rồi ra dấu biểu Anh dừng lại đó. Chưa kịp nhìn ngó xem xung quanh Anh có gì, Anh đã nghe tiếng nổ rợn ngươì. Không kịp quăng balo để chạy cho lẹ. Anh lao về phiá Tính. Tiếng nổ thứ 2 phát ra chát chuá. Anh lịm đi không còn ý thức được gì nưã.

Lúc tỉnh dậy, xác bầy nhầy cuả Tính còn nằm kế Anh, mà đồng đội đã cẩn thận cắt mấy tàu lá chuối rừng đậy lên. Anh lại thiếp đi mê man...

Ngày Anh tỉnh dâỵ, Anh cảm thấy thiêu thiếu một cái gì. Má Anh nước mắt nhoè nhoẹt gục vào Anh nức nở. Nghe xong câu còn câu mất, Anh hét lên một tiếng rồi lại lịm đi....

Bây giờ cứ mỗi lần mưa về, sấm chớp lại gơị nhớ cho Anh cái cảnh kinh hoàng đó. Có đêm đang ngủ, Anh bật dậy mồ hôi vãi ra như tắm. Anh mệt moỉ, yếu đuối bịnh hoạn. Có đôi lần Anh muốn tìm về cái chết để giải thoát cho Anh, cho gia đình Anh.

Nhiều lúc nằm vờ như ngủ, Anh thấy Ba Má Anh lụ khụ lo lắng cho Anh. Anh thương đứt ruột và sức sống thanh xuân lại trở về, hối thúc Anh làm lại cuộc đơì dù chỉ là mảnh đơì rách nát....

Còn tiếp









 

 tamvo
 member

 REF: 381446
 08/11/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Chào Anh Công Tâm,

rất vui khi Anh ghé thăm Kiwi và đọc bài viết. Cũng rất vui khi Anh đóng góp thơ sưu tầm hay nhạc, những thứ này Kiwi rất qúi vì bản thân Kiwi không biết lấy ở đâu và đăng làm sao. Nếu Anh không ngại, Anh cứ post vào đây nha. Kiwi thích lắm.

Cảm kích hành động cuả Anh và mang ơn thật nhiều hội từ thiện đã cứu giúp các trẻ em nghèo mồ côi.

Chúc cho Anh và hội luôn vững mạnh và làm thật nhiều việc tốt nưã ạ. Mến Kiwi





 

 mialau
 member

 REF: 381447
 08/11/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai




Chào Kiwi
Chào Anh Công Tâm.

Hôm nay rảnh rỗi ghé D Đ, không ngờ Kiwi viết nhiều bài cảm động quá đi , nhửng hình ảnh này mía chưa biết đến bao giờ mà đọc xong cũng ngồi khóc ròng luôn nha .

Thấy cảnh khổ cuả những ngươì nghèo làm mía nhớ đến thời ấu thơ thật nhiều . Cảm ơn Kiwi lắm nha , chúc cho Kiwi viết thật nhiều hơn nưã và hay hơn nưã nha . Mía lau

Anh Công Tâm ơi , nếu có số Konto hay địa chỉ cuả hội từ thiện , Anh nhớ đăng lên đây đi nha , mía rủ bạn bè cuả Mía ủng hộ Anh nha...

Vài hàng thăm moị ngươì , chúc quí vị vui nghen . Mía lau........


 

 adler
 member

 REF: 381476
 08/11/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Chào em Kiwi,

Cám ơn Kiwi đã cho Anh nhớ lại những cảnh đau lòng mà ở quê hương vùng nào miền nào cũng xảy ra.

Nghĩ tơí các trẻ em ở VN mơí tí tuổi đầu đã phải lăn lộn kiếm sống, Anh thấy buồn vô hạn. Quốc gia nơi Anh ở, trẻ em chỉ biết đi học và vui chơi, phần còn lại Ba Má hay nhà nước lo hết.

Em gái Anh 16 tuổi, đi học trong trường mà nhà nước vẫn cho mỗi tháng 150 Euro goị là tiền trẻ em. 1 đưá bé bắt đầu lọt lòng Mẹ, ko cần biết giàu hay nghèo đều có tiền trẻ em do nhà nước cấp dưỡng hàng tháng tơí năm 18 / 20 tuổi.

Nghĩ lại thấy thương những mầm non cuả đất nước lắm.

----------

Hey Mía lau, dữ hôn, giờ mơí gặp em đó nha. Vẫn khoẻ phải không ?. Khi nào thì đi nưã đây?. Em có tin nhắn đó.

--------

Chào Anh Công Tâm

Anh có thể đăng điạ chỉ hay số Konto lên được không?. Tui cũng muốn góp một ít vào hội từ thiện. Mong Anh sẵn lòng nhen. Cám ơn

Chào thân mến Quang Văn


 

 tamvo
 member

 REF: 381575
 08/11/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Anh (phần 2)


Mơí đầu Anh chưa quen vơí đôi chân cụt lẳng đến nưả đuì. Nội từ giường đang nằm, muốn ngồi dậy, Anh cũng bị chuí nhũi mấy lần, có khi ngã oạch xuống đất, đành nằm chiụ trận cho tơí khi có ngươì đỡ Anh lên.

Mấy lần như vậy, Anh tức mình, dùng đôi tay còn lại bấu viú vào thành giường và lết đi. Ban đầu chống tay xuống đất, lòng bàn tay xưng tấy đau đớn vì đôi khi gặp phải dằm hoặc viên đá hòn soỉ nhọn hoắc cũng làm Anh rướm máu.

Con Mỹ thấy vậy cởi đôi dép hai quai đưa cho Anh mang vào tay.

Hai caí mông cuả Anh chà lết dưới đất cũng vậy. Quần aó nào mà chiụ cho thấu.

Ba Anh lụm được miếng nhôm, đục lỗ hai đầu, dùng dây thung xỏ qua rồi đeo vào ngươì Anh vưà nhẹ vưà chắc lại chống được bao nhiêu thứ đe doạ chầy da sước maú.

Nhớ hồi nhỏ Anh hay đọc truyện, tuị con nít lấy mo cau che mông mỗi khi bị đòn, Anh bật cươì mà nước mắt chảy ròng.

Ngày đầu tiên Anh rơì khoỉ nhà, Ba Anh phải nhờ trạm y tế tơí cáng Anh ra, vì cái cầu khỉ 1 ngươì đi còn khó, noí chi là Anh. Từ dạo đó đến nay Anh không vaò nhà được. Anh noí Ba Má cứ mặc Anh, dươí gầm cầu vưà mát vưà tiện việc đi đứng.

Chiều tối Má Anh nhờ con Mỹ đem cái mền rách ra trải làm giường và lồng cơm nóng nấu sẵn cho Anh dằn bụng qua đêm.

Bao giờ cũng vậy, con Mỹ tơí sớm hơn Anh, nó dọn dẹp gọn gàng cái góc gầm cầu nơi mà ban ngày ngươì ta xả rác vô tội vạ mỗi khi có dịp đi qua. Xong đâu đấy nó trải cái mền ra đất rồi ngồi bó gối chờ Anh. Chẳng biết làm gì, nó lại tung cái màn ra xăm xoi, nhất là ở 4 góc màn, nó dùng cái que miết sát vào đó, thế nào cũng có muì tanh tanh và một ít máu. Những con rệp đó, cái vụ này thì nó rành quá mà. Rồi nó rà lên mặt lươí , chỗ nào lủng lỗ thì nó kiếm cọng dây cột lại.

Vưà làm nó vưà nhớ tơí những chuyện chẳng đầu chẳng đuôi rồi mỉm cươì một mình.

Từ lúc nào không biết, nó lại miên man nhớ tơí cái ngày Má nó đi làm pháo tết, vì vô ý, kho pháo nổ tanh bành. Lúc lôi được Má nó và saú bảy ngươì nưã ra thì họ chỉ còn là một cái xác đen thui khét lẹt.

Từ ngày nó biết noí, nó đã nghe những tiếng dè biủ chê bôi Má con nó, nó không hiểu gì hết, chỉ thấy Má nó ôm nó vào lòng rấm rứt khóc. Mấy đưá ở xóm kêu nó là con hoang , con lai ...v.v.

Chúng chẳng cho nó chơi chung, chỉ khi nào thiếu ngươì đóng vai đưá ở hay khuân vác thì nó được vẫy vào. Tên thật cuả nó là gì nó cũng không biết, chỉ biết tuị nó goị nó là Mỹ đen.

Sau cái ngày Má nó chết dì Bảy thương tình đem nó lên Sài gòn lúc đó nó mơí tròn 10 tuổi.

Tuy là thiếu ăn nhưng nó nhìn cũng đầy đặn, so vơí những đưá bằng tuổi nó, nó có vẻ cao hơn 1 cái đầu và rắn chắc hơn. Chiều chiều nó hay ra sau hè ngồi khóc ti tỉ 1 mình, phần nhớ Má phần nó buồn không được đi học và nhất là ở đây không có ai chơi vơí nó.

Có 1 đám lục bình lững lờ trôi ngang chỗ nó ngồi, nó nảy ra ý định nằm xấp xuống thềm rồi thò tay xuống kéo đám lục bình lên, nó cứ cố mà hình như cái bông tim tím muốn trêu ghẹo nó cứ xa dần một xiú, thế là nó nhoài ra thêm 1 tí nưã. Nó rớt xuống sông cái bủm, hai tay nó quơ lung tung, miệng nó hét

-cứu , cứu .

Những tiếng chưa kịp thoát ra cổ họng thì nước cứ ục ục tràn vào.

Anh nhảy xuống túm được cổ aó nó nhấc lên mà nó còn chưa hay, tay chân quơ đập lung tung. Anh phải nhéo vào muĩ nó 1 cái thật đau nó mơí hoàn hồn và ho lên sặc xuạ.

Thế là từ đó, Anh 13, em 10 kết làm bạn. Anh dạy cho nó biết bơi, dạy cho nó tập đọc tập viết. Lâu lâu Anh còn cắt móng tay hay vạch tóc nó ra xem có con chí mén nào không.

Năm nó 15 tuổi, nó đã bắt đầu biết mắc cở. Nó không chiụ đi bơi chung vơí Anh ngoài con mương sau hè. Nó không thích tập võ nưã và nhất là nó hay ngồi mơ mộng một mình, soi mặt xuống con nước đục lờ lợ. Nó biết buồn vì cái nước da màu cà phê cuả nó. Nó khổ sở khi cặp ngực cứ ngày lồ lộ ra và nếu đứng gần Anh nó cũng đã nhỉnh tơí tai Anh rồi. Nó không thích như vậy. Nó muốn mình mảnh mai trắng trẻo và eỏ lả như những cô công chúa trong vở cải lương Thiên Long bát bộ (gigigig...bí quá mượn đỡ nhen ngài Benxua).


Nó cứ xa dần Anh, tránh gặp mặt Anh càng nhiều càng tốt. Vì nó biết Anh chỉ thương haị nó mà thôi, mặc dù nó mà mất Anh chắc nó sẽ ra đường cho xe nhà binh 10 bánh cán nát xương cho rồi.

Ngày nghe tin Anh đi lính, nó khóc hết nước mắt. Nó ráng thêu tặng Anh chiếc khăn hình 2 con bướm nhưng không dám thêu tên Anh và nó quyện vào nhau , vì nó thấy như vậy lộ liễu quá. Chiều hôm Anh đi nhậu vơí bạn, nó đã lén sang nhà Anh , dấn vào cái ba lô 1 lá thơ dài 5 trang mà trước đó nó đã thức hết nguyên đêm ngồi trải tâm sự qua những dòng mực tím.

Sau ba tháng quân trường Anh có một tuần về phép. Anh đã rủ nó đi uống Cafe và thú nhận là cũng yêu nó. Nếu không ngại, nó có dám chờ Anh không ?. Nó gật đầu lia liạ trong làn nước mắt còn tươi nguyên.

Bây giờ ngồi đây chờ Anh về ăn cơm, nó có cảm giác Anh trốn tránh nó, mặc dù thật tâm nó chỉ yêu mỗi Anh thôi. Từ ngày Anh tàn tật trở về nó lại càng thương hơn, nó xin dì Bảy cho nó sang chăm sóc Anh khi Ba Má Anh vắng nhà. Nó muốn đền đáp lại caí công ơn mà Anh cứu nó tưởng là chết đuối dạo nọ và những ngày Anh yêu thương dạy dỗ, không chê bai khinh bỉ như bao nhiêu ngươì đã đối xử vơí nó.

Nó buồn lắm, không biết phải nói gì, làm gì cho Anh hiểu. Thiếu điều nếu bảo nó xẻ ngực đưa trái tim cho Anh coi là nó chỉ muốn thuộc về một mình Anh, thì chắc chắn nó sẽ làm không ngần ngại đâu nha...

còn tiếp





 

 anhcongtam
 member

 REF: 381614
 08/11/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mến chào KW,Mía và Adler.

Anh thành thật cám ơn KW đã gởi lời chúc và động viên đến anh.

ACT cũng cám ơn Mía và Adler đã có nhã ý tốt muốn giúp đỡ cho hội của ACT đang hoạt động, nhưng rất tiếc ACT không thể đăng konto lên diễn đàn được, có gì mình liên lạc địa chỉ email nha mía và Adler.

Chúc vui KW, mía và Adler.

ACT



 

 tamvo
 member

 REF: 381740
 08/11/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Anh (phần3)


Vưà kịp đưa tay quệt lẹ giọt nưóc mắt lăn trào xuống má, nó định hỉ muĩ thì tiếng xe thắng két rợn ngươì làm nó giật mình ngẩng lên. Hai ngươì này nó đã thấy 3 hôm nay rồi , họ cứ nhìn nó chằm chằm. Hình như họ còn lẩn quẩn trước ngõ nhà nó nưã, chẳng biết họ muốn gì. Nó mặc kệ. Nghèo đoí như nó ngồi giưã chợ, có ma nào thèm dòm. Thế là nó lại cuí xuống làm nốt cái công việc mà giòng họ nhà rận rệp căm thù nó vô cùng .

- Cưng ơi, cho Chị hoỉ thăm này chút coi cưng...!!!

- Dạ, có chi hong Dì, con chào Dì Dượng.

- Ưà , ngoan ghê đi. Cho Dì hoỉ này chút. Ba Má con đâu. Dì muốn noí chiện mần ăn. Noí nào ngay, mấy hôm nay Dì để ý thấy con hay ra đây ngồi dơí cái Anh lính trẻ măng guè chưn đó. Dì thấy thương, muốn giúp đỡ tuị con mà qua đó Dì cũng kiếm chút cháo.

Bỗng nhiên nó thấy cảm động quá. Từ ngày nó biết thân phận nó là con lai, con hoang, khác vơí moị ngươì nên nó chưa từng nghĩ có ai trên đơì này ngoài Má nó, Dì Bảy và gia đình Anh chấp nhận thương yêu nó. Hồi còn nhỏ thì nó bị bọn trẻ hất huỉ chưỉ ruả. Khi lớn lên nó bị hàng xóm khinh khi. Cả cái đám trai làng cho đến những ông trung niên, khi gặp nó, họ chỉ nhìn xoi moí vào cặp ngực căng đầy mà nó đã cố tình mặc những chiếc áo rộng thùng thình để che đi.

- Con mà biết mần ăn cái gì đâu a. Nhưng mà Dì đã noí dậy, thì Dì mần ơn giúp con đi nghen, ơn này con nguyện ghi nhớ. Anh cuả con guè chưn vì đi lính. Con muốn mua cho Ảnh chiếc xe lăn cho đỡ cực, mà con hỏng có tiền.

Noí tơí đây, nó nghèn nghẹn rồi bặt luôn.

Họ gật đầu và bảo lát nưã họ trở lại, muốn noí chuyện ở nhà riêng cuả nó.

Dì Bảy chưa kịp hớp ngụm trà nóng, đã vội để cái tách xuống, ngẩn ngươì ra như vưà nghe một tin sét đánh, còn nó thì há hốc mồm không kịp thở.

Hai mươi cây vàng, nếu nó chiụ ký vào và dọn đến ở chung vơí một hộ gồm 5 ngươì để 6 tháng sau qua Mỹ.

Nó có mơ không vậy, bất chợt nó đưa tay chí vào đùi một cái. Đau điếng nhưng vui vì nó biết đây là sự thật. Nó chẳng nghĩ gì hơn, mà nghĩ ngay tơí Anh. Nó muốn ký caí rụp để lấy tiền mua cho Anh chiếc xe lăn, và nếu được, nó xin thêm Dì Bảy cho nó một ít sửa cái cầu khỉ thành cầu đàng goàng để Anh vaò nhà dễ dàng.

Nó sung sướng mỉm cười vì ước mơ sắp thành sự thật. Nhưng mà nó phải theo ai đi đâu, bỏ lại cái chỗ buị bặm ồn ào nghèo nàn đói rách này, sao tự nhiên nó buồn vô hạn. Chiều nay mang cơm cho Anh, nó phải hoỉ coi nó phải làm gì. Liệu Anh có chờ nó không. Nó thấy sao càng ngày càng đi vào lối hẹp đen thui....


o o 0 0 o o



Mơí đầu Anh cũng chỉ lấy ít vé số, lân la ở khu vực đầu xóm. Những ngươì quen thấy tội nên mua dùm Anh ít vé. Thơì buổi khó khăn, mua goài mà không trúng đâm ra họ nghi, ai mà biết được chứ vé bán một nơi, ngươì xổ một chỗ...

Ngồi cả ngày, tiền lơì không đủ ăn bưã cơm trưa chứ noí chi phụ giúp Ba Má. Anh loay hoay chưa biết làm gì thì chú Tư xích lô hỏi Anh

- Hai à , hồi nẳm chú thấy mày đi học, dậy chứ mày có biết tiếng tây tiếng u gì không mậy...???

Anh gãi đầu, cươì xoà.

- Dạ con biết chứ, con học tiếng Anh, noí nghe cũng kha khá. Mà chú Tư hoỉ chi dạ. Muốn con kèm cho xấp nhỏ nhà Chú hôn nè.

- Thôi đi bay ơi, học tiếng Mẹ đẻ còn không xong, tây u gì bay. Chú hoỉ dậy, là dì chú thấy ở Nguyễn Du, ngươì xin đi nước ngoài tấp nập. Tàn là giấy tờ tiếng tây. Mơi chú chở bay tơí đó, thử dịch hay viết đơn coi khá không nghen. Chú thấy bay ngồi đây hết ngày mà có bán được gì đâu ha.

Đôi mắt Anh lại nhìn xa xăm, chỗ caí nhà lầu 4 tầng mơí mọc lên. Chức quyền có khác, Anh thở dài rồi cất mấy tờ vé số còn ế vào tuí. Chào chú Tư và hẹn mai tơí lêù Anh ở đón Anh đi một bưã thử thơì vận xem sao. Còn bây giờ Anh muốn về ngủ một giấc, vì mấy hôm nay Anh mất ngủ khi nghe tin Mỹ sắp sưả đi xa...Thú thật, lúc thương tật trở về, Anh không có nghĩ là còn dám thương nó. Anh không muốn tương lai cuả nó bị đè bẹp bơỉ thằng què vô tích sự như Anh, mặc dầu Anh yêu cái tính nhẫn nại chiụ đựng và tâm hồn trong sáng thơ ngây cuả nó. Anh thở dài, thương cho những kiếp con ngươì, đã nghèo hèn còn gặp nhiều oan trái...

(còn tiếp)




 

 tamvo
 member

 REF: 382167
 08/13/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Anh


Chiếc xe Taxi dừng lại trước hẻm vì không thể chạy sâu vào được. Anh xuống xe đứng ngây ngươì nhìn như những đưá trẻ nhà quê được Bố Mẹ cho ra thành phố ngắm hàng đồ chơi trong siêu thị. Bác tài xế có vẻ quen vơí cảnh này nên nhẫn nại đứng chờ.

Nhiều khi chở khách, có bà việt kiều luôn mồm hỏi đây là đâu, rồi xuýt xoa than thở, lạ quá, thay đổi nhiều quá nhận hỏng ra. Có ngươì thì xụt xịt, rút khăn ra chậm nước mắt. Ngươì đi xa về mà, ai mà không nao lòng cơ chứ.

Anh bảo bác tài kiếm chỗ đậu xe rồi dẫn Anh vào địa chỉ ghi vội trên mảnh giấy. Mơí có 15 năm mà cảnh vật ở đây thay đổi nhiều quá. Nhà cưả mọc lên san sát, không khí ngột ngạt. Con đường đất đỏ nay đã được tráng xi măng nhưng cũng không che được những lồi lõm cuả năm tháng hư hao. Những đám cây xanh nay được thay thế bằng những trụ điện ngả nghiêng, thòng lên đó là những sợi dây điện mà có lẽ mùa gió đã niú chân bao nhiêu cánh diều nên ngươì ta còn thấy giấy xanh đỏ bay chấp chơí ở đó.

Anh đaỏ mắt tìm kiếm cái gầm cầu mà có một thơì Anh nuôi bao tuỉ hờn và những ước mơ thầm lặng. Anh không biết nó ở đâu, còn hay bị phá vỡ. Anh thở dài, lầm luĩ nện từng bước theo ngươì tài xế.

Cuộc đơì cuả Anh nếu kể ra, chắc phải mất vài ngày ghi chép. Đã có lần Anh tưởng chỉ cần 1 vốc thuốc ngủ là xa rơì cái xã hội mà cảnh lầm than cứ nhan nhản trước mắt. Mấy đơì nhà Anh chả ngóc lên được. Ngoại chiến , nội chiến đã để lại những vết thương mưng mủ trong lòng moị ngươì mà may ra chỉ có thuốc tiên mơí xoa diụ được.

Hôm nay đứng đây, không nguỉ lòng sao được. Cái thân tàn ma dại ngày nào, cả đến những con chó đoí chạy rong trên phố còn tránh xa nưã chứ noí chi đến những ngươì qua lại trên đường. Họ thấy Anh, hoặc là đi cho lẹ, hoặc là đổi sang kia đường, đỡ phải ngưỉ cái mùi thum thủm mà cả tháng trơì chả có miếng nước tắm rưả , đỡ phải thò tay vào tuí bẹo ra caí ngân quỹ còm cõi để bố thí cho Anh sống lây lất qua ngày.


Chiếc quần tây cắt khéo đã che lấp đi đôi chân giả, cái đôi chân bằng da bằng thịt mà Anh đã gơỉ lại chiến trường năm nào. Nhìn Anh rồi so sánh lại cái hình thể năm xưa, có duí vàng vào tay họ cũng không tin.

Đang đọc dở chừng bản khánh thành căn nhà tình thương, Anh đưa tay chậm nước mắt. Những khuôn mặt rạng rỡ cuả những ngươì khuyết tật như muốn chia sẻ vơí Anh caí quá khứ đau buồn, mặc dù hiện tại họ chẳng hơn gì Anh năm xưa...

Thay vì ngày hè đi nghỉ mát ở những nơi sang trọng, Anh đáp chuyến bay về thăm nhà, thăm cái ngôi nhà tình thương mà trong đó có một phần đơì cuả Anh còn chôn dấu nơi đây.

Là một giám đốc trên 500 nhân viên cuả hãng nổi tiếng về Computer ở Mỹ, Anh vẫn không sao quên được những ngày lê lết ở viả hè, bán từng tấm vé số để đổi lấy miếng cơm hẩm cho qua ngày....


---------

viết xong 13.8.08 / 13h

Cảm ơn Anh Chị QTM đã kể lại phần đơì trên. Cầu chúc cho Anh Chị mau quên những ngày gian khổ xưa. Hãy bù đắp cho những mảnh đơì bất hạnh còn lại, để thấy mình vẫn còn diễm phúc hơn họ. Thân mến Kiwi








 

 anhcongtam
 member

 REF: 382306
 08/13/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chào Kiwi.

Hôm nay mới có thì giờ rảnh vào đọc nốt câu chuyện của KW viết.

Cám ơn câu chuyện hay và thật cảm động, nếu được KW viết tiếp nhe.

Viết truyện thì ACT chịu thôi, chỉ biết post nhạc góp cùng với KW, để mong cho KW có tinh thần viết tiếp...hihihi.

Mời KW nghe bài hát Lý mồ côi, bài hát này nghe xong cũng buồn lắm, nhìn hình ảnh trong video clip, mà thấy tội nghiệp cho những đứa trẻ mồ côi nghèo nàn đáng thương.



Mặc dù đã có biết bao nhiêu bàn tay nhân ái và các hội từ thiên ra tay cứu vớt, nhưng cũng không sao cưu mang hết được...chỉ mong cầu sao cho các trẻ mồ côi nghèo nàn sớm thoát được cảnh đáng thương đó...mong thay!.


Chúc vui KW và các bạn.

ACT



 

 tamvo
 member

 REF: 382321
 08/13/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Chào Anh Công Tâm, rất vui khi Anh trở lại tặng nhạc. Bài hát thật buồn và diễn tả những cảnh nghèo cơ cực cuả các em mồ côi phải không Anh ?.

Đôi lần Kiwi muốn bỏ vì chẳng biết viết vậy có ai xem không, sợ ngươì đồng cảnh xem xong lại buồn tuỉ thêm.

Kiwi chỉ muốn dùng ngoì bút non nớt cuả mình nói lên những cảnh đơì cơ cực cuả các em để may ra có lòng hảo tâm nào đó sót thương và cứu giúp. Nhất là những bạn trẻ ở nước ngoài chưa một lần thấy cảnh khổ cuả các em.

Để đỡ nhàm chán và nhất là khuyến khích Kiwi viết, Anh nhớ trở lại và đem thêm nhiều những loại phim ảnh như vâỵ nha. Kiwi không biết lấy ở đâu và cũng chưa một lần xem qua.

Đôi lúc những cảnh như vâỵ gơị nhớ cho Kiwi những câu chuyện đưọc nghe hay mắt thấy, vô tình bị thơì gian làm quên lãng đi.

Có chỗ nào không hay, không hiểu. Mong Anh nhớ chỉ dạy nha.

Vài hàng tâm sự cùng Anh. Cám ơn Anh thật nhiều và chúc Anh nhiều niềm vui trong cuộc sống. Mến Kiwi.


 
  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network