Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Sưu tầm TRUYỆN

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 huongsau84
 member

 ID 44522
 08/11/2008



Sưu tầm TRUYỆN
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
M có thói quen ngày nào cũng đọc 1 câu chuyện ǵ đó, dù ngắn hay dài. Thi thoảng muốn t́m lại nhưng ko nhớ chính xác M đă đọc ở đâu và cũng chẳng nhớ được cái tên của câu chuyện, chỉ nhớ nội dung... Nên hôm nay sẽ cóp nhặt rùi post vô trong này... thứ nhất là để cùng chia sẻ với tất cả, thứ 2 để sau này muốn đọc lại M cũng dễ t́m hơn. H́.

================================ * * * ============================

GIẤC MỘNG HOÀN LƯƠNG


Nhắc tới "giấc mộng hoàng lương" chắc không mấy người là không biết. Nhưng hàm ư sâu sa chứa đựng trong đó không hẳn ai cũng biết.

Truyền rằng vào đời Đường Thái Tông, có một đạo sĩ tên là Lữ Ông chu du tới Hàn Đan và ở trong một nhà khách nọ. Trong thời gian đó có một người trẻ tuổi tên là Lư Sinh cũng thường tới nhà khách đó để giết thời gian. Sau khi gặp Lữ Ông , Lư Sinh kể chuyện ḿnh sinh ra không gặp thời như thế nào cho Lữ Ông nghe. Một lúc sau , có thể v́ nói chuyện đả mệt Lư Sinh ngủ gật. Lữ Ông với tay lấy tù phía sau lưng ra một chiếc gối ruột rỗng bằng gốm đưa cho Lư Sinh mượn và nói : "cho anh mượn dùng tạm". Lư SInh đón chiếc gối và ngủ ngay lập tức , rồi chỉ một lát sau anh ta ch́m vào một giấc mơ. Trong giấc mơ anh ta thấy ḿnh đi tới một cái sân , trong sân có một ngôi nhà lộng lẫy , người chủ ngôi nhà đó nh́n thấy Lư Sinh quần áo chỉnh tề liền mời anh ta vào trong và tiếp đăi rất ân cần , đồng thời lại gả cả con gái cho Lư Sinh. Mọi chuyện của Lư SInh đều vô cùng thuận lợi. Lư Sinh được ghi tên trên bảng vàng và làm đến chức tể tướng. Nhưng sau đó Lư Sinh đả gặp phải chuyện phiền phức và bị giáng xuống làm tri huyện. Thế nhưng 3 năm sau anh ta lại được triệu về kinh , và không lâu sau lại trở về chức tể tướng. Nhưng đúng vào lúc anh ta đang ở đỉnh cao của danh vọng , mọi chuyện đều như ư th́ bị người khác vu cho tội mưu phản và bị bắt. Trước khi vào ngục , Lư Sinh nói với vợ : "nhớ lại khi xưa lúc ta c̣n mặc áo vải đi lang thang trên phố Hàn Đan, tuy nghèo khổ nhưng lại tự do , và ăn thấy ngon miệng , ngủ cũng ngon giấc. Nhưng nay th́ chẳng c̣n ǵ nữa". Sau đó Lư Sinh tuy được miễn tội chết , nhưng vẫn bị lưu đày tới vùng biên cương. Mấy năm sau được chứng minh là vô tội , Lư Sinh lại được mời về kinh làm tướng , c̣n 5 đứa con trai đều làm lên chức quan to. Khi về già Lư Sinh muốn cáo lăo về quê song Hoàng thượng không cho , Lư Sinh buồn rầu mà chết.

Đúng lúc đó Lư Sinh tỉnh giấc , mở mắt ra vẫn thấy Lữ Ông ngồi bên cạnh , nồi cơm ngô cũng vừa chín tới, tất cả vẫn như cũ.

Ôi ! Th́ ra là một giấc mộng ! - Lư Sinh thốt lên.

"Đời người vốn dĩ là một giấc mộng mà" Lữ Ông nói bằng vẻ sâu xa.


Câu chuyện trên đầu tiên xuất hiện trong "Thẩm trung kư" là cuốn tiểu thuyết truyền kỳ đời Đường, chủ yếu nói về quá tŕnh vinh hoa suy tàn của đời người. Nó mang đậm màu sắc tôn giáo - đó cũng chinh là tư tưởng hư vô của đạo gia và tư tưởng về quan niệm vô thường của đạo Phật.

Con người ta sống ở trên đời , bon chen giành giật cũng chỉ v́ danh lợi. Người theo đuổi chữ danh hướng về triều đ́nh, người theo đuổi chữ lợi nh́n ra chợ búa. Người dành được vinh hoa phú quư vui sướng hớn hở, người thua cuộc đói nghèo than thân trách phận. Nhưng theo quan điểm của hư vô và vô thường th́ tất cả những thứ đó đều là vô nghĩa, giống như giấc mộng hoàng lương !

Tư tưởng trung tâm của câu chuyện này là muốn khuyên như con người ta hăy bớt đi những toan tính danh lợi, không nên chạy theo vật chất. Điều này có một tác dụng nhất định đối với những người bất đắc chí, song nó cũng có mặt tiêu cực. V́ nó thể hiện thái độ nh́n cuộc đời bằng con mắt hư vô , khuyên mọi người không nên vươn lên tiến tới, từ đó giảm tính tích cực chủ động của con người trong làm chủ cuộc đời và khiến họ rơi vào trạng thái bị động, lười biếng.

Chính v́ vậy, khi chúng ta căm thấy bất đắc chí hăy an ủi ḿnh bằng "giấc mộng hoàng lương" , c̣n lúc b́nh thường th́ hăy tích cực, chủ động tham gia mọi hoạt động xây dựng một xă hội ngày càng tươi đẹp hơn .



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 huongsau84
 member

 REF: 381607
 08/11/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
HOÀN HẢO HAY KHÔNG HOÀN HẢO


Con người chúng ta ai cũng bị ám ảnh bởi ư nghĩ "Ta phải hoàn hảo. " Có lẻ chính những suy nghĩ này đă khiến cho chúng ta không ít lần phải thốt lên : "Đời là bể khổ ". Ta luôn rèn luyện bản thân để ngày càng tốt đẹp hơn. Nhưng là "nhân" th́ "vô thập toàn". Khi phạm sai lầm th́ ta bị dằn vặt , lo sợ không c̣n được tôn trọng, tin tưởng. Sai lầm chỉ hữu ích khi nó khuyến khích ta tiến lên , ngược lại nó sẽ làm tê liệt con người với mặc cảm ḿnh thật vô dụng , bất tài.

Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa , có một ṿng tṛn. Ṿng tṛn ta rất tự hào về thân h́nh của ḿnh , tṛn một cách hoàn hảo đến từng milimet. Thế nhưng, một sáng nọ thức dậy , nó bỗng thấy ḿnh mất một góc lớn h́nh tam giác.

Buồn bực, ṿng tṛn chạy t́m mảnh vỡ h́nh tam giác bị mất. V́ không c̣n hoàn hảo nên nó lăn rất chậm chạp. Nó bắt đầu khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường. Nó tâm t́nh cùng sâu bọ. Nó tận hưởng ánh sáng mặt trời ấm áp. Ṿng tṛn t́m thấy nhiều mảnh vỡ trên đường nhưng chẳng mảnh nào vừa cả. Nó lại tiếp tục t́m kiếm. Một ngày kia nó t́m được một mảnh hoàn toàn vừa khít . Nó sướng đến run người. Giờ đây nó lại hoàn hảo như xưa. Nó ghép mảnh vỡ kia vào rồi lăn đi. Nhưng, ơ ḱa ! Sao nó lăn nhanh đến thế ! Nhanh đến nỗi các bông hoa nḥe đi trong mắt nó, tiếng chuyện tṛ th́ bạt đi trong gió. Ṿng tṛn nhận ra thế giới xung quanh nó trở nên khắc hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó bèn dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chậm chậm lăn đi !


Bài học từ cái c̣ng tṛn tặng chúng ta là : Thật kỳ lạ Khi con người ta mất đi một cái ǵ đó lại thấy ḿnh hoàn hảo. Một người có tất cả mọi thứ trên đời lại là kẻ nghèo túng. Bạn sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hy vọng, là hoài băo v́ một ngày mai tốt đẹp hơn. Bạn sẽ không bao giờ biết cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương bạn và cho bạn cái bạn tha thiết mong muốn !

Cuộc sống không phải là cái bẫy để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội. Cuộc sống có chút ǵ đó bất ngờ tựa như mùa Game, khi đội mạnh nhất cũng có thể bị thua và đội yếu nhất cũng có những giây phút huy hoàng.

Hăy biết chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người. Nếu ta đủ dũng cảm để yêu thương , đủ sức mạnh để dể tha thứ , đủ hào phóng để chia sẻ hạnh phúc cho kẻ khác , đủ thông minh để hiểu rằng t́nh yêu thương luôn bao bọc chúng ta. Chính lúc ấy chúng đă đạt đến sự toàn mỹ mà nhiều người chỉ dám mơ ước !


 

 huongsau84
 member

 REF: 381934
 08/12/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
VỊ KHÁCH T̀NH YÊU


Một người phụ nữ bước ra ngoài và thấy ba ông già đang ngồi trước cổng nhà ḿnh. Thấy không quen nên bà hỏi “Tôi không nghĩ là tôi quen các ông, nhưng chắc hẳn các ông đang đói. Mời các ông vào nhà ăn chút ǵ cho ấm bụng”.

- “Thế người đàn ông trong gia đ́nh có nhà không?” - Họ hỏi.

- “Không, chồng tôi không có nhà” - Người phụ nữ trả lời.

- “Thế th́ chúng tôi không vào nhà được”.

Vào buổi tối, khi chồng về, người phụ nữ kể mọi chuyện xảy ra ban ngày. Người chồng vội nói: “Hăy mời họ vào nhà đi, nói rằng anh đang có nhà”. Người phụ nữ lại chạy ra ngoài mời 3 ông già vào nhà.

Họ nói: “Chúng tôi không vào nhà cùng nhau đâu”.

Người phụ nữ thắc mắc: “Tại sao vậy?”.

Một ông lên tiếng: “Tên của ông ta là Giàu Sang” - Ông chỉ tay vào một người rồi chỉ sang người khác: “C̣n ông này tên là Thành Công. Tôi tên là T́nh Yêu. Bây giờ bà hăy bàn bạc với chồng xem muốn mời ai trong chúng tôi vào nhà”.

Người phụ nữ quay vào trong và nói với chồng. Người chồng hân hoan: “Ồ, tuyệt, hăy mời ngay ông Giàu Sang vào để cho nhà chúng ta được giàu sang”.

Người vợ không tán thành: “Ḿnh à, sao chúng ta không mời ông Thành Công?”. Đứa con dâu đang nghe lỏm câu chuyện, liền chạy vào tham gia ư kiến: “Bố mẹ ơi, mời ông T́nh Yêu có phải tốt hơn không. Nhà của chúng ta sẽ luôn tràn ngập t́nh yêu thương”.

“Hăy làm theo lời gợi ư của con, bà ra mời ông T́nh Yêu vào” - Ông chồng nói với bà vợ.

Người phụ nữ ra ngoài và hỏi: “Ông nào là T́nh Yêu ạ? Xin mời ông vào”.

Ông T́nh Yêu đứng dậy và bước vào trong nhà. Hai người kia cũng đứng dậy đi theo. Ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi ông Giàu Sang và Thành Công: “Tôi chỉ mời ông T́nh yêu, tại sao hai ông lại vào theo?”.

Họ trả lời: “Nếu bà mời Giầu Sang hoặc Thành Công, th́ hai người c̣n lại trong chúng tôi sẽ ở ngoài. Nhưng v́ bà mời T́nh Yêu, bất cứ nơi nào ông ta đi, chúng tôi cũng luôn đi cùng ông ấy. Ở đâu có t́nh yêu, ở đó có giàu sang và thành công!”.


Tại sao M thấy có nơi có t́nh yêu nhưng ko thấy sự giầu sang hay thành công vậy?


 

 huongsau84
 member

 REF: 381935
 08/12/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
CÁI B̀NH NỨT


Một người gùi nước ở Ấn Độ, có hai cái b́nh gốm lớn , mỗi cái được cột vào đầu của một sợi dây và rồi được đeo lên cổ anh ta để mang về nhà. Một trong hai cái b́nh th́ c̣n rất tốt và không bị chút ṛ rỉ nào cả. Cái c̣n lại bị nứt một chút nên nước bị vơi trên đường về nhà , chúng chỉ c̣n lại có hai phần ba.

Hai năm trời anh ta vẫn sử dụng hai cái b́nh gùi nước đó, mặc dù lượng nước mà anh ta mang về nhà không c̣n nguyên vẹn. Và lẽ dĩ nhiên, cái b́nh tốt tỏ vẻ hănh diện, trong khi cái b́nh nứt th́ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Một ngày nọ , bên ḍng suối , cái b́nh nứt đả thưa chuyện với người gùi nước : "Tôi rất xấu hổ về bản thân và muốn nói lời xin lỗi ông về thời gian đă qua". Anh ta hỏi lại cái b́nh : "Sao lại phải xin lỗi? Mà ngươi xin lỗi về chuyện ǵ? ".

Cái b́nh nứt đáp lại : "Suốt hai năm qua , do vết nứt của tôi mà nước đă bị ṛ rỉ trên đường về nhà , ông đă phải làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại cho ông đă không hoàn toàn như ông mong đợi ".

Với ḷng trắc ẩn của ḿnh , người gùi nước rất thông cảm với cái b́nh nứt , ông ta nói : "Khi chúng ta trên đường về nhà, ta muốn ngươi chú ư đến những bông hoa tươi đẹp mọc bên vệ đường."

Quả thật , cái b́nh nứt đă nh́n thấy những bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trên đường về nhà và điều này khuyến khích được nó đôi chút. Nhưng khi đến cuối đường ṃn , nó vẫn cảm thấy rất tệ bởi nước đả chảy ra rất nhiều , một lần nữa nó lại xin lỗi người gùi nước.

Người gùi nước liền nói : " Ngươi có thấy rằng những bông hoa kia chỉ nở một bên vệ đường , chỉ phía bên ngươi không? " Thật ra , ta đă biết rất rơ về vết nứt của ngươi, và ta đă lấy điểm yếu đó để biến nó thành lợi điểm. Ta đă gieo một số hạt hoa ở vệ đường phía bên ngươi , và mỗi ngày trong khi ta gùi nước về nhà, ta đă tưới chúng từ những chỗ ṛ rỉ của ngươi. Giờ đây, ta có thể hái những bông hoa tươi tắn ấy để trang trí nhà cửa của ta. Không có vết nứt của ngươi , ta đă không có những bông hoa duyên dáng để làm đẹp ngôi nhà của ḿnh.


Trong cuộc sống cũng vậy , ai cũng đều có những vết nứt , v́ vậy chẳng ai là hoàn hảo cả , tất cả chúng ta đều có thể là cái b́nh bứt , nhưng nếu chúng ta biết chấp nhận và tận dụng nó, th́ mọi thứ đều có thể trở nên có ích.

Hăy nhớ , trong điểm yếu chúng ta sẽ luôn t́m thấy lợi điểm.

 

 huongsau84
 member

 REF: 386419
 08/28/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hờ... Hum qua vô ngồi post hơn chục lần cả truyện lẫn com đều hok được.. Tức điên luôn. Hum ni thử lại coi. Post hok được nữa là nghỉ chơi luôn. Hè hè

---------* * *----------

Chuyện của hôm qua
00:38' 27/08/2008 (GMT+7)


(Truyện Online) -
H́nh ảnh: Deviantart - aiCuraj

1. Uyên từ từ mở mắt. Một cảm giác đau khắp cơ thể. “Ḿnh đang ở đâu thế này?”. Cặp kính cận không ở trên mặt nhưng cô vẫn lờ mờ nhận ra người đàn ông đang ngồi trên ghế, cạnh giường bệnh của cô. Là Trần. Sao lại là Trần? “Trần phải không?” – cô hỏi khẽ, chỉ đủ để người đàn ông nghe thấy. “Uyên dậy rồi à? Uyên c̣n đau lắm không?” “Sao Trần biết Uyên ở đây?” “Hồi sáng, lúc Trần đang trên đường đến cơ quan th́ vừa đúng lúc nh́n thấy Uyên bị ngă xe máy, Trần nhận ra Uyên, vội đưa Uyên đến bệnh viện. Bác sĩ bảo, Uyên chỉ bị xây xước phần mềm, xương không sao, và quan trọng là đầu không sao, nhưng Uyên bị tụt huyết áp lắm. Lại c̣n bị suy nhược thần kinh nữa…”.

2. Dạo đó, Uyên thường viết truyện online. Nhờ những câu chuyện này mà Trần biết cô. Cũng như nhiều độc giả khác, Trần viết mail cho cô, chia sẻ những cảm nhận về các truyện ngắn của cô. Dần dần, không chỉ chia sẻ về truyện, về văn, mà cô và Trần đă chia sẻ rất nhiều về cuộc sống, về công việc, sở thích. Qua những cái mail Trần gửi, Uyên được biết, Trần là một chàng trai đất Cảng, hơn cô 1 tuổi. Đă lập gia đ́nh và có 1 bé gái. Tốt nghiệp Đại học Bách Khoa Hà Nội, Trần về làm việc cho một công ty nước ngoài tại Hải Pḥng. Nhưng hơn 1 năm nay, v́ chuyện vợ chồng trục trặc, Trần xin chuyển lên Hà Nội và ở nhờ nhà anh chi. Công việc cực kỳ bận rộn nên Trần chỉ có thể tranh thủ 1 tiếng buổi trưa vừa ăn vừa đọc báo điện tử. Hôm đó, Trần bấm nhầm thế nào lại vào đúng trang có bài viết của Uyên, đọc hay hay, thế là viết mail. Chứ b́nh thường, Trần chẳng bao giờ đọc truyện online cả, Trần chỉ thích thể thao và đặc biệt là bóng đá. Từ hôm “bấm nhầm” địa chỉ trang web, Trần lại chủ động t́m đến trang đó và thường t́m đọc bài của Uyên. Trần như t́m thấy ḿnh trong những bài viết của Uyên. Những bài viết hết sức giản dị, trong trẻo, nhưng lại sâu sắc vô cùng. C̣n Uyên, cô cũng kể cho Trần nghe về cuộc sống riêng của cô, công việc của cô, sức khỏe của cô. Cô không giấu Trần điều ǵ. Kể ra, cô thấy ḷng nhẹ nhàng đến lạ kỳ. Mà sao cũng lạ thật đấy. Cô luôn thấy ở Trần một sự b́nh an, tin tưởng gần như tuyệt đối. Một sự đàng hoàng, đứng đắn và cũng rất thông minh, hài hước. “Chúng ḿnh sẽ là bạn tốt của nhau nhé!” – cả cô và Trần đều nhất trí như vậy.

3. Trần phải đi công tác các tỉnh miền Trung. 20 ngày. Sẽ không có điều kiện lên mạng để mail hoặc chat cho Uyên. Trần xin Uyên số di động để khi rảnh, sẽ nhắn tin cho cô. Và cứ đều đặn, buổi sáng khi cô vừa đến cơ quan và buổi chiều, khi cô chuẩn bị về nhà, cô lại nhận được tin nhắn của Trần. Dĩ nhiên là cô cũng nhắn lại rồi. Ngày thứ 20, Trần chuẩn bị về Hà Nội, Trần đă gọi điện cho cô. Lần đầu tiên, sau mấy tháng quen nhau, hôm đó cô mới biết giọng Trần. Trần hẹn, khi về Hà Nội, sẽ gặp Uyên.

Đó là một ngày mưa tầm tă. Nhưng cả hai đều không thay đổi ư định. Cô hồi hộp. Trần cũng hồi hộp. Cô mặc áo mưa và đi xe ôm đến quán cà phê mà Trần đang đợi. Lạ chưa ḱa. Trần ra đón cô. Như thể cô và Trần đă biết mặt nhau từ lâu rồi. Trời càng mưa mỗi lúc một to. Cô và Trần ngồi nói chuyện rất lâu. Và cô càng tự tin nghĩ rằng, ḿnh đă t́m được một người bạn khác giới rất chân thành, rất hiểu ḿnh.

4. Sau lần gặp đó, Trần nhắn tin và gọi điện cho Uyên được 5 ngày th́ bỗng dưng mất hút. Không nhắn tin. Không gọi điện. Không mail. Không chat. Uyên nhắn tin không thấy trả lời. Uyên gọi điện, không thấy nghe máy, hoặc có lần đang có tiếng tút dài, th́ tắt vội đi. Uyên lên mạng, vừa để nick sáng th́ Trần vội offline. Cô càng hỏi, Trần càng im lặng. Sự im lặng đáng sợ. Cô mượn máy của đồng nghiệp gọi cho Trần, Trần nghe, nhưng thấy giọng cô là tắt luôn. Cô thực sự hoang mang. Trước khi biết Trần, cô luôn là một người phụ nữ trầm lặng và hay buồn. Khi biết Trần, được tṛ chuyện với Trần, dẫu chỉ qua những ḍng mail, ḍng tin nhắn, những cú điện thoại, nhưng cô thấy có một sự thay đổi trong suy nghĩ và cách sống của cô. Theo chiều hướng tích cực. Để đến bây giờ, cô lại trở về trạng thái ban đầu, thậm chí c̣n buồn bă hơn. Một người bạn gái thân của cô đă được cô kể về Trần, và cho rằng cô đang yêu Trần. Cô không nghĩ thế. Cô chỉ coi Trần là bạn. Nhưng tại sao cô lại mong nhận được mail của Trần đến vậy? Mỗi lần có tiếng chuông điện thoại, hoặc tiếng báo có tin nhắn, cô chỉ hy vọng đó là của Trần. Biết bao lần cô xóa nick của Trần, xóa số điện thoại của Trần. Rồi cô lại nhập lại. Cô càng muốn cho ra khỏi đầu mọi thứ liên quan đến Trần, th́ nó cứ dồn dập đổ về tâm trí cô.

5. Uyên biết, con phố này Trần vẫn thường đi làm qua. Và cô quyết định cũng đi trên con phố đó, dẫu có xa hơn con đường mọi ngày cô đi. Chỉ với một hy vọng mong manh là cô sẽ nh́n thấy Trần, gặp Trần, và hỏi Trần về sự im lặng kia. 1 ngày, 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, 1 tháng… cô vẫn lặng lẽ đi, vẫn nh́n những người đi đường, vẫn kiếm t́m một khuôn mặt mà cô mới chỉ gặp đúng một lần. Biết bao lần cô nh́n nhầm, biết bao lần cô gọi nhầm, biết bao lần, cô phóng xe đuổi theo một chàng trai mà cô cứ ngỡ đó là Trần, để rồi khi người ta quay lại, nh́n cô, cô lúng túng và buồn chán. Thế rồi, hôm nay Uyên đă được gặp Trần. Trong cái rủi có cái may. Cô không dám nh́n thẳng vào mắt Trần. Cô nh́n lên trần nhà, nh́n ra cửa sổ, cô hỏi “Tại sao Trần thay đổi nhanh đến vậy? Ḿnh đă nhắn cho Trần rất nhiều, gọi cho Trần rất nhiều. Nhưng tất cả đều rơi vào im lặng. Ḿnh chỉ muốn biết tại sao Trần như thế? Vậy mà đă có lúc, ḿnh nghĩ rằng, Trần sẽ là bạn tri kỷ của ḿnh, một người bạn mà ḿnh có thể hoàn toàn chia sẻ mọi nỗi niềm… Nếu Trần không muốn là bạn ḿnh nữa, th́ sao hôm nay, Trần đưa ḿnh đi cấp cứu làm ǵ? Hăy để ḿnh quằn quại trong nỗi đau thể xác và tâm hồn có hơn không?”. “Uyên ơi! Hăy tha lỗi cho Trần! Trần không thể”. “V́ sao?” “V́ Trần rất bận” “Thế kể cả bây giờ, ngày mai, ngày kia, Trần vẫn bận phải không?” “Ừ, Trần vẫn bận”. Uyên ̣a khóc. Cô đă nói rất nhiều, giăi bày rất nhiều, rằng thời gian qua, nhờ những cái mail của Trần, những ḍng tin nhắn của Trần, những cuộc điện thoại của Trần mà cô đă lấy lại được thăng bằng của cuộc sống sau không biết bao nhiêu cú sốc trong cuộc sống riêng, trong công việc, và nhất là sức khỏe. C̣n bây giờ, cô lại trở về là cô của ngày trước. Cô là vậy, yếu đuối, vô cùng yếu đuối. Rồi Trần phải đi. Trần chỉ biết nói 2 từ “xin lỗi” và đi. Cô đă kịp nói với Trần một điều “Chỉ cần nh́n thấy tên bạn hiện lên trên màn h́nh điện thoại của ḿnh là ḿnh thấy măn nguyện lắm rồi!”.

6. Một tuần sau ngày cô bị ngă xe, cô bỗng nhận được tin nhắn của Trần. “Uyên khỏe chưa? Từ giờ Trần sẽ nhắn tin cho Uyên. Nếu Uyên đồng ư th́ ḿnh sẽ chỉ nhắn tin thôi nhé! Không gọi điện và không gặp nữa nhé! Cũng không viết mail nữa”. Sao Trần lại nhắn như vậy? Cô bấm máy, định gọi lại cho Trần nhưng nhớ ra là Trần không muốn. Và thế là, từ hôm đó, Trần lại nhắn tin đều cho cô. Mỗi buổi sáng khi cô vừa đến cơ quan và mỗi buổi chiều trước khi cô về nhà. “Uyên nhớ giữ ǵn sức khỏe nhé!” “Uyên nhớ uống thuốc đủ và ăn uống điều độ nhé!” “Khi nào có truyện ngắn mới, nhớ báo để ḿnh đọc nhé!”. Cứ như vậy, Uyên nhận được tin nhắn của Trần được khoảng gần 1 năm th́ cô lại không nhận được nữa. Cô không dám gọi. Gửi tin nhắn đi th́ thấy “not sent to”. Cô bắt đầu lo lắng. Hai tháng sau, một người phụ nữ gọi điện cho cô từ số máy của Trần. Nói là muốn gặp cô. Có việc rất quan trọng.
H́nh ảnh: Deviantart .com

Lúc ở nhà, Uyên cứ ngỡ đó là vợ Trần. Nhưng không phải, đó là vợ của người bác sĩ đă điều trị cho Uyên cách đây 1 năm – khi Uyên bị ngă xe và đă được Trần đưa đến cấp cứu. Người phụ nữ mặc bộ quần áo màu đen và đeo dải băng đen trước ngực. Chị bảo Uyên ngồi cạnh. Như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn. “Cách đây nửa năm, chị phát hiện ra chồng chị dùng thêm một chiếc di động. Một lần anh để quên chiếc điện thoại ở nhà, ṭ ṃ, chị đă đọc trộm tin nhắn và biết anh thường nhắn tin cho một người tên là Uyên, c̣n anh th́ lại lấy tên là… Trần. Lúc đầu chị buồn lắm, tưởng anh đang ngoại t́nh. Rồi chị đă lấy hết can đảm để hỏi anh. Và anh đă kể cho chị nghe về t́nh bạn của em và Trần. Uyên à, em biết tại sao Trần không nhắn tin, gọi điện cho em không? V́ cậu ta đă rất yêu em. Em c̣n nhớ, em và Trần đă nói chuyện về cuộc gặp gỡ t́nh cờ giữa em và Trần không, rồi những ngày em chờ một sự giải thích từ cậu ấy… tất cả, tất cả, chồng chị đă vô t́nh nghe thấy hết. Chồng chị đă gặp Trần để hỏi. Trần nói rằng cậu ấy đă biết cái cảm giác đau đớn của một người chồng có vợ ngoại t́nh, và cậu không muốn làm bất kỳ một người đàn ông nào khác cũng rơi vào hoàn cảnh như của cậu. Trần luôn cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với Uyên. Trần rất hiểu và rất thương Uyên. Nhưng cậu không thể cứ tiếp tục liên lạc với Uyên. Nếu không, Trần sợ sẽ không ḱm nén được cảm xúc. Trần đành t́m đến giải pháp IM LẶNG. V́ chỉ cần đưa ra bất cứ lư do ǵ, Trần sợ, Uyên sẽ t́m cách phân tích, sẽ níu kéo. Và Trần sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của Uyên.”.

“Thế c̣n những tin nhắn của Trần suốt thời gian qua hả chị?”. “Đó là của chồng chị. Anh đă xin Trần chiếc sim điện thoại mà Trần vẫn thường dùng để nhắn tin, gọi điện cho Uyên. Và thế là, hàng ngày, chồng chị đă làm cái việc mà Trần vẫn từng làm. Chồng chị nói rằng, như vậy là lừa dối em, nhưng anh ư muốn dùng liệu pháp tâm lư để giúp em chữa bệnh. Thầy thuốc có giỏi, thuốc có tốt mà tâm của người bệnh không tĩnh th́ khó chữa lắm em ạ!... Anh cũng là một người có nghị lực vô cùng. Mặc dù bị ung thư dạ dày nhưng anh vẫn lạc quan lắm. Anh đă đi được 1 tháng rồi. Trước lúc mất, anh đưa chị chiếc điện thoại và chiếc sim của Trần. Anh bảo chị hăy làm giúp anh. Nhưng Uyên à, chị nghĩ có lẽ như thế này tốt hơn, nghĩa là nói thật hết mọi điều cho em. Chị nghĩ em nên sống mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn. Đừng quá lệ thuộc vào những kỷ niệm, vào quá khứ. Hăy sống cho hiện tại em ạ!”

Chị nói đúng. Uyên hoàn toàn nhất trí với chị. Và Uyên xin phép viết lại câu chuyện này để nhớ lại Chuyện của Hôm Qua, để nhớ những ǵ cần nhớ, và quên những ǵ cần quên…


Hà Nội, trung tuần tháng 8/2008
ngay hom qua

Gửi từ blog August – Pink: "Hăy yêu những ǵ ḿnh có. Hăy quên những ǵ không đáng nhớ và hăy nhớ những ǵ không đáng quên!"

------------------
Sưu tầm từ Vietnamnet


 

 huongsau84
 member

 REF: 386420
 08/28/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Dung la crazy that. Luc post mai hok duoc. luc thi post fat 2 bai. Hok hieu j luon. Chep chep!

 

 rubyngoc
 member

 REF: 386457
 08/28/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hihihi !!!vậy là chị post được rồi ,khỏi cằn nhằn Ruby nha ....

Chị Huongsau ơi ...câu truyện chắc hay lắm nhỉ ,Ruby chưa có thời gian đọc nữa ..tối về em sẽ đọc ...cảm ơn chị nha ...chúc chị 1 buổi tối vui vẻ nhé ...XXX!!!


Thương mến !!!


 

 huongsau84
 member

 REF: 386469
 08/28/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Heheee... Nó mà hok được nữa là chị nghỉ chơi luôn.

Ruby thấy chị mất bao tiếng bên cái máy mới post vô nổi chắc sẽ hok kiu chị tại sao phàn nàn dữ. Mừ có phải lần đầu tiên đâu cơ chứ. Lần thứ n rùi đó. Chán ghê luôn. Câu chuyện hay hay hok là tuỳ cảm nhận của mỗi người thui. Có những lúc đọc lần đầu hok hay... nhưng lần sau đọc lại mới thấy hay (có thể do hoàn cảnh tác động làm thay đổi cách suy nghĩ).

Ruby đoán tên chị sai rùi. Tên chị hok có buồn đâu. Huongsau có nghĩa khác kia. Hihii. Hủng buồn tẹo nào luôn.


 

 huongsau84
 member

 REF: 386478
 08/28/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đọc câu chuyện này xong rùi nghĩ... Người con vậy đúng hay sai?????????????????? Nếu ở địa vị của người con th́ rơ ràng chịu nhiều áp lực rùi. Nhưng là 1 người mẹ ai cũng mong con ḿnh thành tài. Chỉ có điều cách quan tâm và hành động của mỗi người mẹ là khác nhau.

--------* * *--------

Mẹ, con gái và khoảng cách

10:56' 26/08/2008 (GMT+7)

(Kết nối Blog) - Vô t́nh con t́m được mấy quyển sách cũ của mẹ, có lẽ mẹ mua nó từ hồi
H́nh ảnh: Deviantart - Datenshi
mẹ mang bầu con. Con thấy chúng ở dưới tận cùng của chồng sách đă được buộc dây chuẩn bị đem bán giấy vụn. Chúng là sách nuôi dậy con cái, xuất bản cách đây mấy chục năm, trang sách ố vàng, bụi bặm, mối mọt đă ăn vào gáy sách, nếu cầm tờ b́a mà nhấc lên chắc cũng độ chục trang giấy rơi lả tả xuống. Nói thế, đủ biết nó đă rất cũ.

Nhưng, có những cái cũ mà vẫn đúng mẹ ạ. Con đă đọc chúng nghiến ngấu từ đầu tới cuối, trong đấy có nhiều điều con thấm thía và kiểm nghiệm lại trong 23 năm con tồn tại trên cơi đời này mới thấy sao mà nó đúng quá. Bố mẹ và con cái, dù thời nào cũng thế cả thôi.

“Nếu giữa bạn và con cái bạn có một ḍng sông ngăn cách, hăy chủ động lội qua ḍng sông lạnh giá ấy để đến với con, chứ đừng bắt con ḿnh phải làm việc ấy trước”. Câu đó, không biết khi mẹ mang bầu con mẹ có đọc không, mẹ có, nhưng 23 năm chắc mẹ không c̣n nhớ nữa. Chính v́ thế, sau khi gấp những trang sách ấy lại, con thấy cần phải viết ….những điều mà từ trước đến giờ con sợ nói và mẹ sợ nghe.

Mẹ luôn trách con là đứa vô tâm phải không, là đứa con chẳng biết yêu thương bố mẹ, chẳng có chút t́nh cảm gia đ́nh?

Mẹ! Chẳng lẽ mẹ không nhớ, mẹ chưa từng dậy con cách thể hiện t́nh cảm của ḿnh sao? Một cái ôm, hôn, một câu nói “con yêu mẹ” từ khi con có thể ghi nhớ cuộc sống tới giờ h́nh như con chưa từng làm như thế. Bởi v́ từ lúc ấy đến bây giờ mẹ cũng chưa từng ôm con vào ḷng, chưa từng hôn lên mái tóc con và nói “mẹ yêu con nhiều lắm”. Mẹ cũng chưa từng gọi con là “con gái ơi”, ba từ ấy con cũng thấy thân thương hơn nhiều mẹ gọi con bằng tên hoăc cụt lủn “con ơi”.

V́ mẹ chưa dậy con cách thể hiện t́nh cảm bằng lời, nên con chỉ có thể nghĩ trong đầu và viết ra giấy, “mặc dù con không nói được nhưng con chắc chắn là con yêu mẹ”.

Vâng, lúc mẹ ốm, con chẳng tự tay bưng bát cháo mời mẹ, con vô t́nh để việc ấy cho bố, cho em con làm, nhưng… bát cháo ấy là con nấu.

Mẹ trách con, tại sao yêu mà không nói cho mẹ biết. Con 23 tuổi, tất nhiên mẹ không c̣n cấm con yêu nhưng sao con không thể nói với mẹ dễ dàng như con đă nói với đứa bạn gái thân của ḿnh được. Nghĩ lại, có lẽ chưa bao giờ mẹ con ḿnh tâm sự với nhau. Hồi con 7 tuổi, con ….hơi thích thích một thằng bạn cùng lớp, thích tức là lén lén nh́n thôi, con đâu dám thổ lộ ra cái t́nh cảm con nít ngốc xít ấy. Vậy mà mẹ biết chuyện khi đọc nhật kí của con, và mẹ mắng con, đến giờ những lời mẹ nói, cay độc và nghiệt ngă, con vẫn nhớ như in từng từ. Nó làm một đứa trẻ con 14 tuổi tự thấy ḿnh “lăng loàn”, “mất nết”. Mẹ có nhớ không?

Mẹ trách con, v́ sao cứ về nhà là mặt như đưa đám. Bản thân con cũng chẳng giải thích được tại sao, con vốn hay buồn như vậy hoặc khuôn mặt con nó h́nh thành một thứ phản xạ, cứ về nhà là thấy chán chường, rầu rĩ. Có lẽ, v́ việc con trót đánh vớ một cái bát ngày nào cũng như ngày nào mẹ cũng đều đay đi nghiến lại. Có lẽ, v́ về nhà mẹ luôn chỉ hỏi con về học tập và ép con lúc nào cũng chỉ biết học và học, mà con c̣n có tuổi học tṛ với những ước mơ viển vông và những cảm xúc lạ lẫm khác. Con luôn cô đơn trong căn nhà của ḿnh. Có lần, con đă khóc v́ chẳng bao giờ bố mẹ hỏi con “tại sao con buồn” thay cho những lời quát mắng, nạt nộ, càu nhàu v́ con để mất thời gian cho những suy nghĩ vớ vẩn, v́ con trót thở dài như người lạc hồn vía. Phải, mẹ sợ con đang yêu.

Mẹ, khi con đội mưa ướt về nhà, thấy con mẹ không ngớt càu nhàu và nh́n con bằng ánh mắt khó chịu… “Thấy chưa, đă bảo bao nhiêu lần mang áo mưa đi không nghe, không biết nghe lời rồi chỉ khổ………”. Và như một sự phản kháng tự nhiên của tuổi trẻ, con vùng vằng “con chẳng làm sao cả”. Thực ra mẹ ạ, việc bị ướt như chuột lột đă là một bài học cho con rồi, những lời cằn nhằn của mẹ không cần thiết bằng việc mẹ giúp con lau khô đầu tóc. Không phải tự con không làm được mà là con muốn mẹ quan tâm đến con theo cách mà con muốn.

Mẹ, con cũng nhớ mẹ đă xé của con bao nhiêu quyển truyện tranh, kèm theo đó là bao nhiêu trận đ̣n roi nảy lửa. Mẹ miệt thị chúng, khinh bỉ chúng, coi chúng là thứ rác rưởi cứ như chúng là thứ truyện dâm dục đáng ghê tởm. Sao mẹ không thử đọc, đọc để hiểu tại sao con gái ḿnh lại thích, để đặt ḿnh vào địa vị của con để suy nghĩ. Mẹ không c̣n cơ hội để làm việc đó nữa v́ con đă bỏ sở thích ấy nhưng không phải v́ mẹ cấm, đơn giản v́ con đă sống thực tế hơn.

Mẹ, mẹ cũng từng quật roi vào đôi tay con để cấm con vẽ. Mẹ chưa bao giờ thừa nhận rằng con có năng khiếu hội hoạ bởi mẹ nh́n nhận những bức vẽ của con dưới góc độ “mất th́ giờ”. Chẳng bao giờ mẹ nghĩ xem tại sao con vẽ như thế, phải không. Vẽ tranh đối với con không phải là sở thích, nó là một nhu cầu. V́ con quên mất cách thể hiện nỗi buồn sau nhiều lần sợ mẹ thấy con mất thời gian ngồi thở dài, con không c̣n có thể khóc v́ sợ mắt sẽ sưng húp lên, con đành để những nhân vật trong bức tranh khóc hộ con. Đó là cách duy nhất để con giải toả tâm trạng u buồn dồn nén. Con quư những bức tranh đó đến nỗi con đă tự chắc mẩm với ḿnh nếu bố xé tranh của con một lần nữa con sẽ đi khỏi căn nhà này. Những măi không có cái lần ấy, v́ con không c̣n vẽ nữa, không phải v́ sự cấm đoán của mẹ mà là v́ con đă t́m thấy “cuộc sống ảo” để sống là chính ḿnh.

Và mẹ lại cấm con, và một lần nữa mẹ cũng không thể cấm được con bởi con muốn sống theo cách ḿnh muốn. Dù sai hay đúng, hạnh phúc hay bất hạnh, đó cũng là cuộc đời con.

Chỉ một phút trước khi con type đến đoạn này, mẹ ngó vào pḥng và cằn nhằn “không làm ǵ th́ dọn dẹp nhà cửa đi, ngồi mà chát chít với lũ bạn mất dậy trên mạng”.

Ôi! Mẹ ơi! Khi mẹ đă nghĩ là ḿnh đúng, không bao giờ con có thể thay đổi được những suy nghĩ ấy. Có bao giờ mẹ đặt ḿnh vào địa vị của con để tự hỏi "Ḿnh sai hay đúng?".

“Con cái không có quyền phán xét bố mẹ”. Tại sao? Phán xét không phải là đổ trách nhiệm, là trách móc, là huỵch toẹt công ơn của bố mẹ với con, phán xét là để hố sâu ngăn cách giữa mẹ và con không rộng thêm ra và để tự ḿnh không bắt con cái ḿnh đi lại con đường mà ḿnh đă đi. Thế thôi.


-------------------------

Sưu tầm từ blog Viet_ Vietnamnet


 

 rubyngoc
 member

 REF: 386576
 08/28/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hihi ...nó nghe chị hù sợ quá rồi ḱa ..có lúc tại mạng đó chị à ..chịu khó tí nha !!!


Em đang đọc phần đầu của câu chuyện nè ...bây giờ phải vào viết mail tí ... rồi chút nữa vào đọc tiếp ...


ơ ...em đoán sai tên của chị rồi ư ... bật mí tí đi ...chúc chị 1 ngày mới vui vẻ nhé ... hôn chị cái nè !!!


Chụt ...!!!hihi


 

 huongsau84
 member

 REF: 386703
 08/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
HỌC CÁCH LẮNG NGHE


Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm người mẹ thức giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo lúc nửa đêm cũng bực ḿnh nh́n đồng hồ và lẩm bẩm… Nhưng buổi đêm đó th́ khác,người mẹ ấy cũng khác.
Nửa đêm. Những ư nghĩ lo lắng bỗng tràn đầy trong đầu óc của người mẹ. Và người mẹ nhấc máy
“Alô ?”. Bỗng bà nghĩ đến con gái ḿnh. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nh́n về phía người bố, lúc
này đă tỉnh dậy xem ai đă gọi điện cho vợ ḿnh.
- Mẹ đấy ạ? - Giọng nói trên điện thoại cất lên, như đang th́ thầm, rất khó đoán là người gọi bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là cô gái đó đang khóc. Rất rơ. Giọng th́ thầm tiếp tục:
- Mẹ, con biết là muộn rồi. Nhưng đừng nói … đừng nói ǵ, để con nói đă. Mẹ không cần tra hỏi đâu, đúng con vừa uống rượu. Con mới ra khỏi đường cao tốc và…
Có cái ǵ đó không ổn. Người mẹ cố im lặng…
- Con sợ lắm. Con chỉ vừa mới nghĩ là mẹ có thấy đau ḷng không nếu một cảnh sát đến cửa nhà ḿnh và bảo con đă chết v́ tai nạn. Con muốn… về nhà. Con biết, một đứa con gái bỏ nhà đi quả thật là hư hỏng. Con biết có thể mẹ lo lắng. Lẽ ra con nên gọi cho mẹ từ mấy ngày trước, nhưng con sợ… con sợ…
Người mẹ nắm chặt ống nghe, nuốt tiếng nấc. Người mẹ nén những cái nhói lên đau đớn tận trong tim. Khuôn mặt con gái bà hiện rơ ràng ngay trước mặt bà. Bà cũng th́ thầm: “Mẹ nghĩ…”.
- Không! Mẹ để con nói hết đă! Đi mẹ!
Giọng cô gái năn nỉ, lúc này giọng cô gái như một đứa trẻ không được che chở và đang tuyệt vọng.
Người mẹ đành dừng lại, và bà cũng đang nghĩ xem nên nói ǵ với con. Giọng cô gái tiếp:
- Con là đứa hư hỏng, mẹ ạ! Con trốn nhà! Con biết con không nên uống rượu say thế này, nhưng con sợ lắm, mẹ ơi! Sợ lắm…
Giọng nói bên kia lại ngắt quăng bởi những tiếng nấc. Người mẹ che miệng, mắt đầy nước. Tay
người mẹ chạm vào ống nghe điện thoại làm vang lên tiếng “cạch”, nghe như tiếng đặt máy, cô gái vội kêu lên:
- Mẹ c̣n nghe con không ? Con xin mẹ đừng đặt máy!
- Con cần mẹ, con thấy cô đơn lắm!
- Mẹ đây, mẹ sẽ không đặt máy đâu – Người mẹ nói.
- Mẹ ơi, con lẽ ra phải nói với mẹ. Con biết lẽ ra con phải nói với mẹ. Nhưng khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chỉ luôn bảo con là phải làm ǵ. Mẹ nói mẹ đă đọc hết quyển sách tâm lư và biết cách dạy con, nhưng tất cả những ǵ mẹ làm là chỉ bắt con nghe thôi. Mẹ không nghe con. Mẹ không bao giờ để con nói với mẹ là con cảm thấy ra sao. Cứ như là cảm giác của con chẳng quan trọng ǵ
vậy. Có phải v́ mẹ nghĩ mẹ là mẹ của con và mẹ biết hết mọi lời giải đáp không ? Nhưng đôi khi con không cần những lời giải đáp. Con chỉ cần một người lắng nghe con…
Người mẹ lặng đi. Bà nh́n những quyển sách tâm lư bà để ở đầu giường.
- Mẹ đang nghe con – Người mẹ th́ thầm.
- Mẹ ơi, khi ở trên đường cao tốc, con không điều khiển nổi xe nữa. Con nh́n thấy một cái cây to lắm chắn đường con. Con muốn đâm vào nó. Nhưng con cảm thấy như con đang nghe mẹ dạy rằng
không thể lái xe khi vừa uống rượu. Cho nên con dừng lại đây. Mẹ ơi, v́ con vẫn c̣n… muốn về nhà – Cô gái dừng lại một chút – con đi về nhà đây, mẹ, cho con về, mẹ nhé?
- Không – người mẹ vội ngắt lời, cảm thấy cơ thể như đông cứng lại – con ở yên đó! Mẹ sẽ gọi một chiếc taxi đến đón con. Đừng tắt máy, hăy nói chuyện với mẹ trong khi chờ taxi đến.
- Nhưng con muốn về ngay, mẹ ơi…
- Nhưng hăy làm điều này v́ mẹ, hăy chờ taxi đi, mẹ xin con.
Người mẹ thấy cô gái im lặng. Thật đáng sợ. Không nghe cô trả lời. Người mẹ nhắm mắt, thầm
cầu nguyện trong khi người bố đi gọi một chiếc taxi.
Cô gái im lặng rất lâu nhưng cô không tắt máy và người mẹ cũng vậy.
- Có taxi rồi mẹ ạ! - Tiếng cô gái bỗng vang lên và có tiếng xe ôtô dừng lại. Người mẹ bỗng thấy nhẹ nhơm hơn. - Con về nhà ngay đây, mẹ nhé!
Có tiếng “tích”, có lẽ là tiếng tắt máy điện thoại di động. Rồi im lặng.
Người mẹ đứng dậy, mắt nḥe nước. Bà đi vào pḥng cô con gái 16 tuổi. Người bố đi theo, và hỏi:
- Em có nghĩ là cô bé đó sẽ biết là cô đă gọi nhầm số điện thoại ?
Người mẹ nh́n đứa con gái đang ngủ ngon trên giường, và trả lời:
- Có lẽ cô bé đă không gọi nhầm…
- Bố mẹ làm ǵ thế ? - Giọng ngái ngủ của cô con gái cất lên khi cô mở mắt và thấy bố mẹ đứng cạnh giường ḿnh.
- Bố mẹ đang tập… - Người mẹ trả lời.
- Tập ǵ ạ ? – Cô bé lẩm bẩm, gần như lại ch́m vào giấc ngủ.
- Tập lắng nghe – Người mẹ nói thầm và vuốt tóc cô con gái…


------------------------------------
Truyện Sưu tầm


 

 huongsau84
 member

 REF: 386705
 08/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
VIÊN ĐÁ QUAN TRỌNG


Ngày c̣n học lớp quản trị kinh doanh, tôi đă được học một bài học không thể quên từ người thầy của ḿnh. Đó là tiết học về quản lư thời gian. Thầy đặt lên bàn một chiếc b́nh miệng rộng và những viên đá to cỡ nắm tay. Sau đó thầy cẩn thận đặt tưng viên đá vào trong b́nh cho đến khi không thể bỏ thêm được nữa, thầy nh́n cả lớp rồi hỏi:
- Cái b́nh đă đầy chưa?
Mọi người đồng thanh đáp:
- Đầy rồi.
Thầy lại hỏi “Thật không?” rồi cúi xuống bàn lấy ra một túi sỏi. Thầy bỏ một vài viên sỏi vào những khoảng trống giữa các viên đá lớn rồi lại hỏi một lần nữa:
- Cái b́nh đă đầy chưa?
Lần này cả lớp bắt đầu hiểu ư thầy. Một bạn trả lời có lẽ cái b́nh chưa đầy.
- Tốt lắm! – Nói rồi, thầy lấy ra một xô cát và bắt đầu đổ cát vào b́nh để lấp đầy những khoảng trống c̣n lại giă đá và sỏi. Lần này thầy chưa kịp hỏi, cả lớp đă lên tiếng:
- Thưa thầy, chưa đầy. Cái b́nh vẫn chưa đầy.
Một lần nữa thầy khen: “Giỏi lắm!” và lại lấy ra một b́nh nước. Thầy bắt đầu đổ nước vào b́nh cho tới khi đầy tới miệng b́nh. Cuối cùng, thầy ngước nh́n cả lớp và hỏi:
- Ư nghĩa của những công việc vừa rồi là ǵ?
Một bạn nam ngồi cuối lớp hăm hở trả lời:
- Thưa thầy! Theo em hiểu, dù thời gian biểu có bận rộn đến mấy đi nữa, nếu thực sự cố gắng, chúng ta vẫn có thể làm thêm một số việc khác.
Đó không phải là điều thầy muốn chia sẻ với các em. Thực tế từ ví dụ trên cho thấy rằng nếu không xếp những viên đá lớn vào trước, chúng ta sẽ không thể đặt thêm các thứ khác vào được nữa. Mỗi người trong chúng ta đều cần phải xác định những viên đá tảng quan trọng của cuộc đời ḿnh. Hoàn thành một chương tŕnh học mà ḿnh muốn? T́m được người mà ḿnh yêu thương? Có được một công việc mà ḿnh thích?... Hăy lựa chọn, cân nhắc thật kĩ điều ǵ là phù hợp với ḿnh nhất trong từng giai đoạn và đặt vào chiếc lọ của ḿnh những viên đá quan trọng trước rồi hăy nghĩ đến và thực hiện những công việc khác tiếp theo.


 

 huongsau84
 member

 REF: 386708
 08/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hihiii. Bật mí th́ mất hay Ruby à. Tên chị lấy theo í nghĩa của 1 loài cây và... Ruby đoán được ko??? Mà hok biết Ruby có biết cây này ko nữa.

 

 huongsau84
 member

 REF: 386713
 08/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
KHÁT VỌNG CỦA NÀNG VIOLET


Trong khu vườn nọ,có 1 bông hoa Violet xinh xắn,luôn tỏa hương thơm ngát .Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.
Một ngày nọ,ngắm nh́n chị hoa hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vuờn,nàng Violet chợt thấy ḿnh thật nhỏ bé.Nàng than thở :"so với chị hoa hồng may mắn kia,ḿnh chẳng là ǵ cả.Giá như ḿnh được làm hoa hồng một lần trong đời nhỉ,một lần thôi để không phải nằm sát dưới mặt đất thế này,ḿnh cũng măn nguyện lắm rồi".
Có 1 bà tiên t́nh cờ biết được sự t́nh bèn hỏi bông hoa bé nhỏ:
-Chuyện ǵ xảy ra với con vậy?
Nàng Violet cất giọng tha thiết:
-Con biết bà luôn nhân từ và đầy ḷng yêu thương.Con cầu xin bà hăy biến con thành hoa hồng!
Bà tiên chăm chú nh́n bông hoa:
-Con có biết ḿnh đang đ̣i hỏi điều ǵ không?Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy!
Nhưng Violet vẫn một mực nài nỉ.Động ḷng trước khát khao của nàng cuối cùng bà tiên đồng ư.Bà chạm ngón tay thần ḱ của ḿnh vào thân Violet và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng xinh tươi,kiêu hănh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.Một hôm,Giông băo đi qua khu vườn giật găy các cành cây,làm bật gốc cả những cây to.Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió băo,trừ những loài hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như violet.
Băo tan Bầu trời lại trong xanh.Các nàng Violet vẫy cánh hoa tím,vui đùa bên nhau.Một nàg nh́n hoa hồng -là Violet ngày nào thương xót:
-Các bạn nh́n kia,cô ấy đang trả giá cho mong muốn nhất thời của ḿnh đấy!
nàng hoa hồng nằm quặt dưới đất thân h́nh găy nát,hoa lá tả tơi,cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào:
-Tôi chưa bao giờ biết sợ giông băo.Khi c̣n là một cành Violet bé nhỏ đă có những lúc tôi cảm thấy thoải mái và hài ḷng với ḿnh.Nhưng khi cứ như vậy tôi chợt thấy ḿnh thật nhỏ bé,nhàm chán và nhạt nhẽo.Tôi không muốn sống 1 cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám ḿnh vào đất với vẻ sợ sệt,yếu đuối và khi mùa đông đến sẽ bị vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa.Hôm nay tuy sắp phải từ giă các bạn nhưng tôi rất vui sướng và măn nguyện v́ biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao.Tôi đă sống như 1 Hoa hồng đích thực,đă ngẩng cao nh́n ánh mặt trời,nghe được lời th́ thầm của chị Gió và vui đùa với các chị sương mai.Tôi đă có thể cạhm vào nếp áo của thần Ánh sáng bằng cánh hồng thơm ngát.Tôii sẽ chết nhưng tôi đă thực hiện được ước mơ của ḿnh.Đó là điều ư nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
Nói xong,nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cuời măn nguyện trên môi"


-----------------------------
Con người ai cũng có 1 ước mơ.. Nếu ko dám mơ ước sẽ ko dám vươn lên và ko dám thử thách. Một ai đó nói với bạn... ước mơ của bạn viển vông quá, đừng v́ vậy mà từ bỏ ước mơ của ḿnh nha. Cho dù không đạt được niềm khát khao nhưng ít nhất ta cũng đă cố gắng hết sức ḿnh và sống trọn vẹn...

Hăy dám mơ ước và nỗ lực hết sức thực hiện v́ mơ ước đó.


 

 rubyngoc
 member

 REF: 386751
 08/29/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hổng bật mí th́ thôi ... h́ ...thỏ con cũng có biết có 1 loài cây tên là sầu đâu ǵ đó ,nhưng chưa bao giờ thấy chị à ,v́ trong miền Ruby hổng có ,mà phải cây đó không chị...


Mà có ư nghĩ ǵ vậy chị??? !!


Cuối tuần vui vẻ chị nha ...!!!


 

 huongsau84
 member

 REF: 389046
 09/08/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hihiii.. Vẫn chưa đoán ra được sao ruby??? Tên chị là "hương sấu" đó.

Chị sinh ra và lớn lên bên gốc sấu và những cây dạ hương mà ruby. Nên những kư ức của chị đều có h́nh ảnh của 2 loại cây này đó. Ruby có biết cây dạ hương ko??? Cây đó rất đặc biệt, vỏ cây có thể trị bệnh được đó, thân cây sù ś, lá cây cũng ko có đẹp, nhưng hương của cây và hương hoa rất tuyệt đó Ruby!!! Mùi hoa dạ hương vào ban ngày th́ thơm thoang thoảng, nhưng ban đêm lại rất đậm, ai đă 1 lần ngửi hương dạ hương sẽ ko bao giờ quên. Đến tận giờ chị vẫn có thể h́nh dung ra được mùi hương mà đến hơn 10 năm rồi chị vẫn nhớ.

C̣n cây sấu, lá non của nó có thể chấm với muối và ăn rất ngon, hơi chan chát, chua chua và ng̣n ngọt. Chị hàng xóm chỗ chị khéo tay nên đă xếp giả thành lá trầu têm cánh phượng đó. Đẹp lắm!!! Quả sấu từ lúc non tới lúc chín đều có thể ăn được hết. Lúc xanh ta có thể đem nấu canh chua, nấu canh rau muống mà cho thêm vài ba quả sấu vào... nước canh sẽ rất ngon, có hương vị rất tuyệt vời. Mùa hè ăn canh sấu c̣n ǵ bằng nữa... Quả sấu xanh gọt vỏ ngâm muối hay đường sẽ tạo ra thứ nước ngon tuyệt, giảm cơn khát trong ngày hè nóng nực, cho thêm vài cục đá vào nữa --> sẽ xua tan đi cái oi ả và nắng gắt của mặt trời. Uống nước sấu vào mùa hè thấy thú vị lắm Ruby à. Nhà chị hè nào cũng đều uống nước sấu hết. Vừa rẻ tiền nhưng lại rất ngon và mát nữa.

C̣n quả sấu chín th́ ăn thui đă chết thèm rồi.... Chị viết cho ruby mà ứa nước miếng ra nè. Đă lâu lắm rồi chị ko có được ăn sấu chín :( Nhớ ngày bé, hôm nào trời mưa thật to, mưa rào là sáng ra chị dậy rất sớm, và cầm cái xô đi nhặt sấu đó. Đầy thùng xô luôn. Tha hồ mà ăn... Chị thích ăn sấu chín ko thui, ko có chấm gia vị hay muối ớt ǵ hết. Nhưng bạn chị lại thích ăn sấu chín dầm hơn à.. Có vị cay cay ngọt ngọt.. Chị th́ cứ thích để nguyên như vậy ăn.. mới cảm nhận được hết hương vị của nó à.

Hihiii. Ruby đừng cười chị khi chị nói nhiều quá nha.

Chúc Ruby những điều tốt đẹp nhất. XXX!


 

 huongsau84
 member

 REF: 438864
 04/09/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sao nhiều người cứ thích ch́ triết, chỉ trích măi một sự việc thế? Sống với nhau được bao lâu, biết nhau được bao nhiêu mà sao phải so đo, tính toán và hẹp ḥi vậy.

Con người ai cũng có khuyết điểm, có người nào là toàn diện không? Ai chưa bao giờ mắc lỗi? Ai chưa từng phạm sai lầm? Nếu tất cả mọi người xung quanh đều mất niềm tin khi có ai đó phạm sai lầm th́ mục đích sống là ǵ vậy? Sống là để nghi ngờ, dèm pha, chê bai nhau???

Cứ phải moi móc.. đôi co với nhau mới chịu được sao?! Kỳ lạ thật!!!

Có người chỉ biết nói người khác nhưng lại không tự vấn bản thân ḿnh coi, nếu họ ở trong hoàn cảnh đó, họ sẽ có thái độ, cách cư xử thế nào?! Sẽ quay lại cắn trả kẻ thù hay im lặng và chiêm nghiệm!!! Bao người giữ được b́nh tĩnh trong cơn hỏa hoạn?!

Niềm tin đă mất liệu có lấy lại được? Ai hỏi th́ tự khắc có câu trả lời. Nếu không có niềm tin th́ không nên có bạn, và coi như cuộc sống chẳng có ư nghĩa ǵ.

T́nh bạn phải được xây dựng trên niềm tin, cảm thông và biết chia sẻ...

Mệt rồi, một ngày mới lại đến.. Vẫn c̣n nhiều điều dang dở chưa viết hết. Khi nào rảnh lại viết tiếp.



 

 rubyngoc
 member

 REF: 438934
 04/09/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chị ơi !!!

Chị khỏe không ? sao vào đây mà hỏng nhắn tin cho thỏ con vậy ,lúc này chị lười quá rồi đó nha .

Ah th́ Ra Hươngsau là tên của hoa dạ hương và cây sấu ghép lại ...thỏ con có biết hoa dạ hương .nhưng về cây sấu th́ thỏ con hỏng có biết ,nhưng thỏ con có nghe Mẹ nuôi nói là quả của cây sấu rất chua và nấu canh chua ăn ngon lắm ...bây giờ nghe chị nói thỏ con cũng thấy muốn ăn ah ..cho món canh chua trái sấu này vào thực đơn luôn nha chị ,khi em về nhớ phải cho thỏ con ăn thử đó nha .c̣n cả nước sấu và sấu chín nữa đó ...!!

Chị ơi ..lúc này công việc vẫn tốt chứ ,hôm bữa nói chuyện với chị tới bây giờ hỏng thấy chị đâu hết ,,,hôm cuối tuần thỏ con đợi chị hoài mà hỏng thấy đâu hết đó .hic lúc này em lại lười viết mail kinh khủng luôn chị ah ..chủ nhật thỏ con sẽ gọi chị ...!!!

Thỏ con cảm ơn chị đă giải thích cho thỏ con hiểu về nick của chị nhé ,,hương sấu ..nhưng em vẫn thích nick Mabumabu hơn ah ...hôm bữa thỏ con với chị Sori nói chuyện với nhau ,2 chị em cứ nhắc đến chị và Aka hà ,và ........nhiều người lắm chị ah ...chị Sơri cứ nhắc lại lúc trước .ngày nào cũng nôn nao để vào d đ .để mấy chị em vào tṛ chuyện với nhau .hôm nào mà có chuyện vào hỏng được th́ nhớ lắm chị ah ,ngay cả thỏ con cũng vậy thỏ con nhớ lúc vào d đ người bạn đầu tiên của thỏ con là solochom đó chị nghỉ lại thỏ con phải bật cười v́ chưa có ai ngốc như Rubyngoc vậy ..hhihi

Hi vọng 1 ngày nào đó .mấy chị em ḿnh cùng trở lại d đ và tṛ chuyện trong 1 cái Topic .chắc là vui lắm chị nhỉ ?

Thỏ con chúc chị ngày mới làm việc vui vẻ chị nha ..hôn chị nè ...thỏ con nhớ chị nhiều lắm .

Always love you !!!


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network