Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Thoát một kiếp người

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 tuyetmai104
 member

 ID 60564
 05/09/2010



Thoát một kiếp người
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Mới đi viếng đám tang của một bà cụ bán xôi, chẳng họ hàng thân thích ǵ, nhưng ra về ḷng cứ măi nặng trĩu…

Thỉnh thoảng, buổi sáng trên đường đi làm, tấp vào bên lề mua gói xôi đậu phộng, hoặc xôi ṿ của bà, rồi phóng xe đến cơ quan tranh thủ vừa ăn và vừa khởi động máy tính… Bà cụ người miền Bắc đă trên 70 tuổi, nấu xôi rất dẽo và thơm lừng, thêm vị mặn và béo vừa phải của muối mè, làm buổi sáng thật ấm dạ, có khi no đến tận trưa. Bà ngồi bán trước căn nhà lụp xụp cấp 4 của ḿnh, và người phụ bán là cụ ông. Ông phụ bà thu tiền, thối lại tiền thừa cho khách, và lần nào ông bà cũng nở những nụ cười thật tươi cảm ơn trước khi tôi đi. Những nụ cười trên đôi g̣ má nhăn nheo v́ năm tháng, nhưng tôi cảm nhận trong ánh mắt của ông bà thật sáng, trong trẻo, và thật đôn hậu… Vậy là tôi đă mua xôi của ông bà hơn 5 năm nay kể từ ngày dọn về khu này.

Nhưng đó chưa phải là tất cả để tôi có thể làm một người khách gắn bó trung thành với khoảng thời gian dài như thế. Sau lưng bà là khoảnh sân ước chừng 3 x 4 m. Tôi rất thích thú khi ngắm vào khoảng sân nhỏ đó trong những lúc đợi bà gói xôi đến lượt ḿnh. Một rẻo đất nhỏ ông trồng hoa. Ở một góc khác, ông lại trồng ít rau. Rồi c̣n rải khắp sân vườn là hơn 20 chậu bonsai đủ loại cây, với đủ dáng vẻ: Tam tài Thiên - Địa - Nhân, Phụ - Tử, Mẫu -Tử, Tam cương ngũ thường, Tam ṭng tứ đức, Tam đa, Nhất trụ kinh thiên, Trực quân tử, Nhân - Lễ - Nghĩa - Trí - Tín, Bạt phong hồi đầu, Hạc Lập… Hồi đầu, tôi nào có biết mấy cái tên gọi hoa mỹ như thế này, dần dà thấy tôi quen, và cứ ngắm nghía, trầm trồ hoài, ông mới tṛ chuyện và chỉ cho tôi từ từ… Thế là tôi lại đeo theo cùng thú vui của ông, vác về nhà biết bao là cây cảnh. Ông dạy tôi từng ly từng tí, với tất cả sự hân hoan của ḿnh như có thêm một người tri kỷ cùng chung sở thích…Tự đă lâu, tôi rất hạnh phúc v́ đă được ông bà xem ḿnh như một đứa cháu gái.

Tuần trước, ghé lại mua xôi đi làm như thường lệ. Chẳng thấy ông, và cũng chẳng thấy bà. Tôi phát hoảng, khi thấy tấm bảng ông treo trước cửa nhà: “Cần tiền, bán gấp giá rẻ các cây cảnh lâu năm”. Cửa bên ngoài khoá, tôi biết chắc có việc chẳng lành… Hỏi thăm người hàng xóm, tôi mới biết bà bị phỏng nặng v́ sáng sớm loay hoay nấu xôi, chân yếu tay run…, đang nằm cấp cứu ở bệnh viện đă ba ngày rồi. Tôi chạy ngay vào viện gặp ông. Ông mếu máo v́ bác sĩ bảo chắc bà không qua khỏi…Linh tính chắc là không có tiền nộp viện phí, nên …, thế là tôi xin gặp bác sĩ Trưởng khoa, và chua chát đúng là như thế!

Ông đă vét hết tiền và chỉ đóng được 890.000 đồng, trong khi tiền thuốc mỗi ngày nếu điều trị đủ lên đến hơn triệu bạc. Đă ba ngày trôi qua như thế đấy… Lục hết túi xách cũng chỉ có hơn 1 triệu, tôi đóng tạm, và điện cho ông xă đem thêm tiền vào, c̣n tôi cùng ông túc trực chờ ở bệnh viện và nhờ Bác sĩ cấp thêm thuốc và điều trị tiếp tối đa cho Bà…

Hai ông cháu ngồi với nhau, ông rưng rức khóc v́ ân hận: "Giá như sáng hôm đó ông dậy sớm hơn một chút th́ bà đă chẳng phải thế này đâu con ơi…”. Đêm đó, chẳng hiểu sao ông trằn trọc và khó ngủ, măi đến hơn 1 giờ sáng mới thiếp đi được một chút. Bà dậy lúc nào ông không hay, và chắc muốn ông ngủ thêm, nên bà rón rén xuống bếp tự làm lấy mọi việc…

Tôi ngồi thừ ra, chẳng biết nói ǵ để an ủi, chỉ biết cầu mong sao cho bà sớm qua cơn nguy kịch…Một lúc sau, anh đến đưa cho tôi hai hộp cơm để hai ông cháu cùng ăn, và dúi thêm cho tôi tiền. Ông rươm rướm nước mắt… C̣n tôi, lại thầm ḷng biết ơn anh, v́ anh lúc nào cũng chia sẻ và ủng hộ những việc tôi làm…

Nh́n ông ăn mà mắt tôi và anh đều cay xè… Sáng giờ loay hoay lo cho bà, quên bẳng chẳng biết 3 ngày nay ông ăn uống ra sao khi trong túi đă hết sạch tiền? Thật là đoảng làm sao! Cũng may mà anh c̣n nhớ…

Thấy ông có vẻ mệt, anh kéo tôi ra xa và bàn: tạm thời tôi ở lại, anh đưa ông về nhà để ông tắm rửa nghỉ ngơi một chút rồi anh đi làm, chiều tan sở anh sẽ đón và đưa ông vào lại viện với bà. Thuyết phục thế nào ông cũng không chịu về. Ông run run cảm ơn, và ứa nước mắt: "Hai con chạy về đi làm đi, đừng v́ ông bà mà mất việc làm th́ khổ lắm…”.

Dùng dằng măi, bỗng thấy bà Hai hàng xóm lúc sáng mà tôi hỏi thăm đến cùng mấy người bạn già trong khu phố. Bà đem cho ông mấy chai nước nấu chín ở nhà, một cà-mèn súp nui, và một phong b́ tiền của bà con trong khu phố gom góp… Nghe tôi kể chuyện, bà Hai giục ông về nghỉ để bà ở lại thay ca cho ông đến chiều, và cũng giục chúng tôi đi làm. Tôi ghi vội số điện thoại của ḿnh cho ông và cho bà Hai; đưa thêm tiền cho bà Hai giữ dự pḥng bác sĩ có gọi đóng tiền thêm, c̣n lại tôi dúi hết vào tay ông và dặn: ”Có ǵ ông gọi ngay cho con nghe”…

Sáng hôm sau, tôi ghé viện sớm, mua cho ông tô hủ tíu và xem t́nh h́nh của bà cụ tiến triển thế nào. Bà Hai đă đến từ trước đó, đem thêm cho ông nước uống và một cà-mèn cơm chiên trứng. Ông đang ăn dở th́ tôi đến, c̣n bà Hai đang ngồi yên nhắm mắt, lần xâu chuổi cầu nguyện… Buổi sáng trời lập Đông thật lạnh, nhưng tôi cảm thấy thật ấm ḷng làm sao khi nh́n thấy cảnh tượng đó: bên cạnh những “sân - si - hỷ - nộ - ái - ố - bon chen - tranh đấu” của đời thường, vẫn c̣n biết bao những yêu thương của đồng loại, của những người cùng chung cảnh khổ…

Ông bảo suốt đêm qua, bác sĩ không gọi đóng tiền thêm và cũng không phải mua thêm toa thuốc nào, chắc là ổn, rồi ông lại giục tôi đi làm, kẻo muộn…

Chiều hôm đó, đang loay hoay tính toán chào hàng cho khách, máy di động reo chuông với số điện thoại lạ, trực giác làm cho tôi nhớ ngay đến ông và bà, vội trả lời máy th́ nghe tiếng nấc của ông: ”Con ơi…, bác sĩ nói bà sẽ không qua khỏi đêm nay… Ông muốn đưa bà về nhà ngay, để bà có chết th́ cũng ra đi ấm cúng trong căn nhà của ḿnh. Chết ở đây lạnh lẽo, linh hồn vất vưởng sau này không thể nào vào nhà mà hưởng khói hương, hoa quả… Con giúp ông bà lần cuối cùng này đi con ơi…”.

“Vâng, chúng con vào ngay…”.

Đây là lần thứ ba trong đời, tôi lái xe hết tốc độ, và lạng quạng v́ nhoà nước mắt - một lần mất Cha năm 2003, và lần kế đó chỉ cách nay hơn một tháng, tôi lại mồ côi thêm Mẹ…

Anh và tôi chạy đến bệnh viện gần như cùng lúc. Tất tả chạy thanh toán dứt viện phí, làm thủ tục xuất viện, mất hơn hai tiếng đồng hồ trong sự sốt ruột đến tận cùng. Lúc đến thấy có bà Hai đang ngồi thấp thỏm chờ cùng ông, loay hoay một lúc, chẳng thấy bà ở đâu, chỉ c̣n ông ngồi thất thểu gục đầu trên băng ghế đá…

Tiền bạc đóng đủ rồi, xe bệnh viện lại không c̣n. Trớ trêu chưa từng thấy! Lại phải nhờ bệnh viện thuê xe từ bệnh viện khác… Khắc khoải như ngồi trên lửa… May sao, một lúc rồi xe cũng đến…Bà về đến nhà được hơn một giờ, rồi tắt thở…

Một lúc sau, bà Hai chạy qua, bà bảo từ chiều đến giờ bà nhờ anh xe ôm chở bà đi báo tin cho mấy đứa con của bà cụ hay. Tôi ngỡ ngàng thật sự v́ lâu nay tôi chỉ nghĩ ông bà không có con cái, và tôi cũng vô tâm không hỏi ông hay bà về điều này.

Bỗng dưng tôi cảm thấy sôi máu: “Sao mấy hôm nay không thấy con cái bà cụ đến bệnh viện hả bà Hai?”

Bà Hai thở dài và lắc đầu: ”Chuyện dài lắm cháu à, rồi cháu sẽ hiểu. Nhưng cháu đừng nói với ông cụ là bà Hai đi gọi chúng nó về nhà nghe, ông cụ sẽ trách bà đó…”.

Câu chuyện gián đoạn v́ có một chiếc xe hơi đỗ trước nhà. Bước xuống xe là một người đàn ông trung niên độ chừng 41, 42 tuổi, dáng đi khá bệ vệ, sơ mi dài tay cài măng-sết, đôi giày da nện những bước lộp cộp, và nh́n từ xa tôi cũng biết đó là hàng hiệu. Cặp mắt kiếng trắng, gọng platin càng làm tôn thêm vẻ khinh khỉnh “VIP” của người đàn ông này. Tôi thầm nghĩ, chắc là quan chức to lắm đây…Bà Hai nháy mắt rồi nói nhỏ với tôi: ”Con trai cả đấy cháu ạ, nghe nói đâu làm Tổng Giám Đốc công ty xuất nhập khẩu nào lớn lắm…”.

Một lúc sau, th́ hai cô con gái đến. Một cô đến bằng taxi, c̣n cô nhỏ tuổi hơn (có lẽ là út) do chồng chở đến. Họ đi thẳng vào nhà và bắt đầu họp gia đ́nh.

Anh bấm tay tôi ra hiệu đi về. Tôi ngầm hiểu ư anh, một phần anh thấy tôi đă thấm mệt cả ngày, một phần con cái ông bà cụ đă về đủ, và nh́n vẻ bên ngoài của họ, chúng tôi an tâm là họ có quá thừa sức để lo đám tang cho mẹ ḿnh…

Sáng hôm sau, công việc dồn đống mấy ngày liền, tôi chạy vào công ty giải quyết cho xong. Chiều tan sở, chạy xe đến viếng bà cụ, nhưng nhà cửa khoá lạnh tanh, chẳng thấy có đám tang ǵ cả. Chạy qua nhà bà Hai, cũng không thấy bà Hai đâu. Hỏi thăm mấy bác gần đó, th́ mới biết gia đ́nh đang quàn linh cữu của bà cụ ở chùa X, c̣n cụ ông đêm qua th́ được chở đi cấp cứu v́ bất tỉnh…

Hẳn là ông quá xúc động và đau thương nên mới ra nông nỗi này. Hai con chim già bao năm cùng hẩm hiu, rau cháo; nương dựa với nhau để cùng vui sống, giờ th́ con chim mái già đă ngă gục, …

Lúng túng quá, chẳng biết đến nơi nào trước? Hay mất b́nh tĩnh và rối lên mỗi khi có những biến cố xảy đến dồn dập, đó là cái dở nhất của tôi từ trước đến giờ. Điện cho anh hỏi ư kiến, anh bảo tôi nên chạy vào viện trước để xem ông cụ thế nào đă rồi tính tiếp.

Đến khoa hồi sức đặc biệt, lớ ngớ muốn t́m y tá để hỏi thăm về ông cụ T́nh, may sao bà Hai thấy tôi nên chạy tới. “Ông sao rồi bà? Chuyện ǵ vậy? Sao bà không điện cho con hay?...” Tôi hỏi dồn dập mà chẳng đợi bà Hai trả lời. Bà quệt nước mắt, nói là tại bà hết, tại bà báo tin cho mấy đứa con của ông cụ về nên mới xảy ra chuyện…

Lúc vợ chồng tôi về, bà Hai ngồi ở ngoài sân và nghe mấy anh em nhà họ bàn với ông cụ về đám tang. Họ bảo ông là quàn xác bà ở chùa và làm đám tang ở đó, v́ nhà cửa quá chật chội, trong khi khách khứa của họ đến viếng sẽ là vài trăm người, chổ đâu mà đón tiếp. Ông th́ nhất quyết không chịu, v́ tâm nguyện của ông là để bà nằm ở nhà thêm vài ngày nữa cho bà ấm cúng, rồi ra đi thanh thản. Thuyết phục ông măi không được, mọi người bắt đầu lớn tiếng dần, và người con trai cả lên giọng: ”Thế ông muốn bôi tro trát trấu vào mặt chúng tôi khi khách đến nhà như thế này à?”. Quá uất ức, ông cụ bật dậy và gào lên: ”Cút, cút hết ra khỏi cái nhà này ngay. Tao và mẹ chúng mày không cần, cút, cút đi…”.

Bà Hai chạy vào nhưng không kịp nữa, ông đă ngă khụy nằm bất động giữa sàn nhà…

Rồi họ gọi xe đưa ông vào bệnh viện. Bà Hai nóng ruột nhảy lên theo xe cấp cứu. Đến viện họ làm thủ tục, đóng tiền ứng viện phí, đưa cho bà thêm ít tiền và nhờ bà ở lại trông chừng ông, c̣n họ phải quay về nhà để lo đám tang.

Bà Hai kể là sáng nay chẩn đoán, bác sĩ nói t́nh h́nh ông đang rất xấu, hôn mê sâu v́ xúc động quá mạnh dẫn đến tai biến mạch máu năo…

Bà Hai lại khóc giàn giụa trong sự hối hận v́ đă gọi con ông bà cụ về nhà lúc này. Bà kể, cách đây hơn chục năm, ba đứa con của ông bà cụ T́nh bắt đầu ăn nên, làm ra. Sau khi tốt nghiệp đại học vài năm, đứa nào cũng thành đạt. Bà nói, cơ ngơi chúng nó bây giờ mỗi đứa ít nhất cũng dăm ba căn nhà, lại thêm quyền cao chức trọng…

Chẳng biết ba anh em chúng nó bàn bạc với nhau thế nào, rồi một hôm chúng bảo bà cụ đừng bán xôi nữa, ông bà bán nhà chia tiền cho con cháu, rồi muốn về sống với vợ chồng đứa nào cũng được. Mỗi tháng, ba anh em chúng nó sẽ góp tiền với nhau để nuôi ông bà đến già, đến chết… Tội t́nh ǵ mà phải bán từng gói xôi, cực khổ, chẳng được bao tiền.

Vốn là nhà giáo về hưu, ông cụ buồn chẳng nói ǵ, v́ tủi thân khi nghĩ đến một thúng xôi của bố mẹ có thể nuôi nổi ba đứa con nên người, vậy mà bây giờ thành đạt, chúng nó lại phải ba đứa mới góp nổi tiền để nuôi ông bà…

Thuyết phục ông không được, thằng anh phân công hai đứa em gái tranh thủ t́nh cảm với bà. Hai đứa con gái dạo đó ngày nào cũng rất chăm thay phiên nhau sang thăm mẹ. Khi th́ mang cho bà mấy hộp bánh, lúc th́ giỏ trái cây… Rồi chúng bắt đầu than văn, đang kẹt tiền làm ăn, mà lỡ cơ hội th́ người khác chộp mất để thuyết phục bà chịu bán nhà chia cho chúng nó. Bà Hai chua chát kể, căn nhà lúc đó chỉ 3 x 16 m, lụp xụp nhưng v́ là đất mặt tiền ở trung tâm, nên giá lên đến hơn cả trăm cây vàng.

Vốn chất phác, hiền lành, lại thương và tin con, nên bà năn nỉ ông. Ông dứt khoát phản đối, phân tích mọi điều cho bà nghe, ai cũng giữ lập luận của ḿnh, chẳng ai chịu ai, rồi ông bà giận nhau suốt mấy tháng trời cũng chỉ v́ chuyện này. Hai người vẫn ở chung trong căn nhà đó, nhưng ông buồn và quyết định ăn riêng. Lương hưu c̣m cơi, chỉ thỉnh thoảng có thêm nhuận bút của mấy bài báo được đăng, ông đă sống lây lất như vậy trong những ngày ấy…

Mấy đứa con thấy vậy, liền tận dụng ngay cơ hội, xúi mẹ đâm đơn ly dị, bán nhà chia làm đôi, rồi mẹ về ở với chúng con… Đến lúc này, bỗng dưng bà hoảng và chùn ḷng. Làm sao bà có thể sống xa ông được suốt với ngần ấy năm trời ông bà đă cùng chia sẻ với nhau biết bao cay đắng ngọt bùi trên mảnh đất Sài G̣n – quê hương thứ hai này? Bà đă khóc biết bao đêm khi thấy ông ngày ngày chỉ ăn một ổ bánh ḿ không buổi sáng, và một tô ḿ gói trước lúc đi ngủ mỗi đêm. Bà đă cố gắng làm lành, nấu cơm nước mời ông ăn, nhưng ông vẫn không hề đụng tới. Bí quá, bà đành phải nhờ đến bà Hai nói vào với ông. Cũng may, rồi mọi chuyện đâu vào đó như cũ.

Không đạt được mục đích, hai đứa con gái tức tối, trở mặt với mẹ ngay tức th́, trách móc bà đủ điều. Bà cay đắng ngẫm lại hoá ra ông lo xa thế mà đúng…Bà tức giận đuổi chúng ra về, cấm cửa, và cấm cửa luôn hẳn thằng con trai kể từ đó.

Bà Hai lại khóc, bà cứ nghĩ đơn giản “Nghĩa tử, nghĩa tận”, dù bao năm nay ông bà cụ có từ con, nhưng đằng nào chúng nó cũng là núm ruột, phải báo cho chúng biết để về đội tang. Bà không lường trước được mọi việc, bây giờ xảy ra lại càng rắc rối và thêm đau ḷng.

Anh chở tôi đến viếng bà trong đêm đó. Tang lễ tại ngôi chùa nổi tiếng bậc nhất Sài Thành này. Ấm áp, và trang trọng thật sự với hơn trăm lẵng hoa tươi, khói hương nghi ngút… Thắp mấy nén nhang cho bà, tôi thầm khấn vái bà nếu linh thiêng, th́ phù hộ cho ông sớm tỉnh lại…

Tôi và anh ngồi nán lại với mấy người hàng xóm của ông bà cụ một lát, kể cho họ nghe t́nh h́nh của ông bây giờ tại bệnh viện. Ai nấy cũng thở dài ngao ngán, rồi lặng lẽ v́ cũng chẳng biết nói ǵ thêm bây giờ…

Một lúc sau, có một chị lên tiếng kể, hồi chiều mấy anh em nhà họ lại vừa gây gỗ với nhau sau lúc mấy đoàn khách viếng ra về. Họ cự nhau v́ mấy phong b́ phúng điếu, khách của họ, bây giờ không cánh mà bay…

Tôi chẳng hiểu ǵ, chả lẽ giữa nơi đám tang cũng có kẻ trộm cắp đến những vật này hay sao? Nghe chị giải thích xong, cả tôi và anh đều điếng người…

Th́ ra, tối hôm qua, anh em họ thống nhất “kinh phí” đám tang sẽ chia làm 3 phần đều nhau, c̣n tiền phúng điếu th́ khách của người nào, người đó lấy! Chả may, lo lạy lục thế nào, khách của ba người đến cùng lúc, rồi ai đó trong ba người tóm hết, thế nên mới có cái sự gây gỗ…

Anh chở tôi ra về, chẳng nói ǵ…

C̣n tôi, tôi lại thầm ḷng ước ngược lại với những điều mà tôi vừa khấn vái trước vong linh của bà: mong ông sẽ nhẹ nhàng ra đi cùng bà, càng sớm càng tốt, để đừng phải chứng kiến thêm những cảnh khốn nạn và ô trọc đến tận cùng này nữa…

Tác giả: Mdleechen

"Hạnh phúc là sự b́nh yên trong tâm hồn!"



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network