Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Tâm sự của bạn >> rải ḷng của người vợ theo dơi chồng đêm Noel

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 hacgiay101210
 member

 ID 49577
 02/19/2009



rải ḷng của người vợ theo dơi chồng đêm Noel
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
hacgiay doc cau chuyen nay lau roi, tu noel lan kia, nhung gio post len, moi nguoi doc, va co cach tri chong nhe ^^
Cho đến bây giờ, khi chồng tôi có đủ dũng khí để nhắc lại kỷ niệm ấy như một niềm tự hào về vợ, nhiều người vẫn ngạc nhiên hỏi tôi: "Thật ư, chị đă không làm ǵ cả, chị đă đứng chôn chân suốt hai tiếng đồng hồ ở đấy?".
Tôi không muốn nhắc lại một kỷ niệm mà ở đó, tôi là nhân vật chính khốn khổ, đơn độc, run rẩy, cuồng nộ, suưt hóa điên v́ không biết làm sao cho đúng.
“Em đă làm đúng, ít nhất là để anh nể em đến mức… không dám nghĩ về ai khác nữa”, chồng tôi khẳng định.
Tôi tin anh, ít ra là cho tới giờ, năm năm đă đi qua vết thương ḷng ấy, tôi vẫn c̣n giữ được anh cho hai đứa con của ḿnh.
Đóa hồng ngọt ngào
Giác quan thứ sáu h́nh như là có thật. Bởi v́ trong một hoàn cảnh cực kỳ b́nh thường, tự dưng tôi có cảm giác bất thường. Anh mua hoa tặng tôi nhân dịp Noel. Với người đàn bà hai con, sống trong cái “lồng” hôn nhân sáu năm th́ việc nhận hoa của chồng trong ngày Noel là niềm vui bất ngờ. Tôi mang đóa hồng đỏ thắm đi cắm, miệng huưt sáo bài “Triệu đóa hồng”.
Lúc nào vui, tôi cũng thích huưt sáo “như đàn ông”, theo cách mà anh bảo “ghét nhất ở vợ”. Dạo này tôi vui hơn bởi tự dưng chồng có những cử chỉ đột biến sau nhiều năm chung sống với nhau.
Thi thoảng anh vẫn nhắn tin hỏi tôi đi ăn trưa với ai, mấy giờ về. Cao hứng, anh c̣n gởi tặng bài hát qua điện thoại di động. Những lời lẽ ngọt ngào khiến tôi thấy dịu bớt những bức bối trong ḷng v́ hai đứa con thay nhau ốm liên miên.
Vừa cắm hoa vào b́nh, tôi vừa líu lo với anh: “Hay là hôm nay em gửi con sang ngoại, hai đứa ḿnh đi hâm nóng t́nh yêu ngoài đường nhé”. Có một cái ǵ đó giống như luồng điện lạnh chạm vào gáy tôi. Bất giác tôi quay lại, thấy anh đang đứng ngẩn người ra, nh́n mà như không nh́n vào tôi.
Giác quan thứ sáu mách bảo ngay cho tôi rằng dường như có điều ǵ bất thường trong ánh nh́n vô định ấy. “Anh!”, tôi gọi.
Chồng tôi như sực tỉnh, anh mấp máy điều ǵ đó. Tự dưng thấy hẫng hụt, tôi bê b́nh hoa vào pḥng khách. Đi ngang qua anh, cảm giác như có một luồng điện lạnh khiến tôi sởn gai ốc.
“Em này!”, giọng chồng tôi đă trở lại b́nh thường. “Tối nay anh phải đi tiếp khách”. Im lặng. “Ông này bay từ trong Nam ra, sáng mai lại vào sớm, không gặp bây giờ th́ mất cơ hội”, phớt lờ sự khó chịu hiện rơ trên mặt tôi, anh giải thích.
“Vậy th́ em đưa con sang chơi với ông bà. Lúc nào về th́ anh qua đón ba mẹ con nhé!”, gh́m một tiếng thở dài, tôi nhẹ nhàng nói với anh.
Tiếp khách, tiếp khách, tiếp khách! Đấy là điệp khúc mà tôi ghét nghe nhất ở chồng ḿnh. Nhưng biết làm sao được, tôi không bao giờ cho phép ḿnh cản trở công việc của chồng.
“Miễn là đừng bao giờ về quá nửa đêm”, tôi giao hẹn với anh, ngay từ khi bắt đầu bước vào hôn nhân. Đêm ấy tôi cũng nhắc lại với anh câu này. Và anh đă mỉm cười, âu yếm hôn vào trán tôi, thầm th́: “Tất nhiên rồi, vợ yêu quư ạ”.
Đêm ấy, có quá nhiều lời nói dối. Tôi gọi điện cho mẹ, nói dối là tôi muốn gửi con để đi nhà thờ cùng chồng. Tôi nói dối chồng rằng tôi chờ anh ở nhà ông bà ngoại. Một mối nghi ngờ không nguyên cớ khiến tôi nói dối những người thân yêu nhất bằng một giọng điệu thật thà nhất.
Tôi phải đi theo anh! Nhất định là thế, v́ cái luồng điện lạnh lúc chiều vẫn không ngừng ám ảnh tôi.
… và ḷng người man trá
Anh lên xe đi trước. Tôi lên xe đi sau. Tôi, trong vai một bà Noel, lặng lẽ theo đuôi chồng ḿnh trong đêm Giáng sinh lạnh giá ấy. Tôi cảm thấy ḿnh thật đáng sỉ vả khi làm điều này.
Lư trí chống cự, nhưng con tim yếu mềm lại cứ buộc tôi phải làm cái điều đáng sỉ vả ấy. Tôi không tin chồng, lần đầu tiên sau sáu năm chung sống, tôi nghi ngờ người đàn ông vừa hoan hỉ tặng ḿnh một đóa hồng đỏ thắm.
Bộ đồ ông già Noel tôi vừa mua, tôi định vận vào để gây bất ngờ cho chồng con, không ngờ lại thành thứ cải trang, biến tôi thành một thám tử bất đắc dĩ. Tôi đă thủ một vai diễn không nằm trong kịch bản ḿnh đă viết đi viết lại trong đầu. Để quà ở nhà, để con ở với ông bà ngoại, đầu óc rối như tơ ṿ, tôi theo dơi chồng.
Anh ra khỏi nhà 15 phút th́ dừng lại gọi điện thoại. Mắt anh nh́n quanh như t́m ai. Chột dạ, tôi chỉ muốn nhắm tịt mắt lại để khỏi chứng kiến đôi mắt anh ngạc nhiên khi nhận ra ḿnh. Nhưng đến cả cái cụp mắt lại, tôi cũng không thể. Thần kinh tôi căng thẳng đến mức tôi cứ mở to mắt nh́n anh.
Dường như anh có lướt qua tôi, cũng cái nh́n mà cứ như không hồi chiều. Môi anh nở một nụ cười, tay khua khua lên bầu trời vẻ reo mừng.
30 giây sau, tôi đă kịp hiểu anh đón chờ điều ǵ. Một cô gái. Giữa phố phường đầy người trong đêm ấy, ngồi trên yên xe máy, chân tôi như muốn khuỵu xuống. Tay tôi run đến mức không bóp nổi c̣i, đầu óc tôi choáng váng, xây xẩm như người tụt huyết áp. Vậy mà tôi theo được họ.
Họ mua mũ ông già Noel, họ mua hoa, họ mua mấy bắp ngô nướng… Họ đi, tôi đi. Họ dừng, tôi dừng. Họ âu yếm. Tôi hoang vu. Cuối cùng, họ rẽ vào nhà nghỉ. Cuối cùng, tôi khựng lại trước nhà nghỉ, rồi c̣n đủ tỉnh táo để đi nhanh qua đó.
Lập bập măi tôi mới rút được điện thoại ra. Không cần nh́n số, tôi bấm nút. Có tín hiệu chuông reo. Không ai cầm máy. Tôi nh́n vào số đang gọi đi. “Nhà ḿnh”. Bàn tay vô thức của tôi đă t́m về cái gọi là tổ ấm, với một hy vọng hăo huyền rằng sẽ có anh ở đầu dây bên kia, anh đang đợi tôi về đón Giáng sinh.
Tôi đứng chôn chân dưới gốc cây bàng, mắt nh́n lên tấm kính mờ của nhà nghỉ. Tấm kính nào hắt đèn ra ngoài đều có thể là nơi chồng tôi đang trú ngụ. Có bao nhiêu gă đàn ông xin phép vợ đi tiếp khách vào đêm Noel như chồng tôi?
Lời nói dối cuối cùng
“Nếu như lúc ấy vợ ông xông vào làm tanh bành mọi chuyện, th́ ông sẽ đứng về phía ai?”, hai năm sau, bạn anh đă hỏi anh câu này. “Đừng đặt ra giả thiết khó khăn ấy, bởi v́ vợ tôi đă để sẵn sàng cho tôi một giải pháp đơn giản hơn nhiều” anh bảo. “Cô ấy trói chặt tôi bằng sợi lạt mềm”.
Lúc đứng chôn chân dưới gốc bàng chờ anh, tôi không đủ tỉnh táo để nghĩ ra các t́nh huống. Tôi bấm điện thoại tứ tung, hễ ai a lô là tôi lại máy móc nói lời chúc Giáng sinh. Mẹ tôi cũng nhận được một lời chúc như thế. Bà ngạc nhiên gọi lại cho tôi, hỏi tại sao giờ này hai vợ chồng chưa về để đón các con.
Nhắc đến con, tôi như bị giội một gáo nước lạnh, thoát dần cơn mộng mị. Tôi đă gọi điện cho tất cả các số điện thoại có thể gọi được, trừ số máy của con người phụ bạc, dối lừa trong khu nhà nghỉ kia.
Tôi muốn xông vào đấy đập phá tan tành tất cả những ǵ có thể đập phá được. Cào cấu gương mặt quen thuộc suốt bao nhiêu năm cận kề bên ḿnh. Gào thét, khóc lóc, sỉ vả. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ đứng đấy, không làm ǵ khác ngoài động tác bấm số và chúc mừng.
Nghe xong điện thoại của mẹ, tôi nh́n đồng hồ. 22 giờ 30 phút. Tôi bấm vào số c̣n lại: “Anh tiếp khách xong chưa? Ừ, vậy cùng về nhé, em đang chờ anh dưới gốc bàng ngoài cửa này”…
“Anh đă gần như chết đứng tim khi nghe đến câu cuối cùng của em”, chồng tôi nhớ lại. Tôi th́ thực sự đứng tim khi nh́n thấy anh lầm lũi bước ra từ cái nhà nghỉ ấy. Anh vẫn c̣n mất vài phút nữa để nh́n ra tôi, bà già Noel đứng cô độc trong bóng tối.
Anh phải gọi taxi đưa tôi về v́ tôi đă ngất đi. Anh nói dối bố mẹ tôi, nói dối các con tôi rằng chúng tôi bị tắc đường ở nhà thờ, không về được. Đó là lời nói dối vô hại nhất trong cái đêm đáng quên ấy.
Khi tôi tỉnh lại th́ thấy anh vẫn đang cầm tay tôi, áp vào bên má sũng nước của anh. Đến giờ tôi vẫn ngạc nhiên v́ sao một người mau nước mắt như tôi lại không nhỏ giọt nước mắt nào trước sự thật tàn nhẫn đến thế.
Anh hỏi tôi có thể tha thứ cho anh không. “Miễn là đừng về quá nửa đêm”, tôi mệt mỏi nhắc lại giao ước ngày nào. Nước mắt lăn dài trên má anh. Tôi quay lưng vào nhau. Tôi sợ phải nh́n một người đàn ông khóc.
Chẳng cần anh hứa hẹn hay thề thốt ǵ, nhưng tôi biết không bao giờ tôi để mất anh lần nữa.
Một đêm Noel quá lạnh, đủ để anh phải đền trả tôi những đêm ấp áp c̣n lại của cuộc đời này.



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 saothenhi
 member

 REF: 425306
 02/19/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cảm ơn cô bé. đă pots một bài viết thật hay và sâu sắc .lại rất thật với đời thường nữa.cách sử sự của người vợ thật đáng để chị em phụ nữ phải học tập .
Cuộc sống là biết tha thứ cho những người thân yêu Phải ko em ?
Hihihihi

 

 hacgiay101210
 member

 REF: 425361
 02/19/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
hihih da dung rui a, tha thu la cach tra thu tot nhat, thanh cong nhat, va hieu qua nhat. Em cung chi kiem tren mang va post ve cho moi nguoi doc thui, chuc ca nha vui have fun, cuoi tuan thoai mai ^^

 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network