Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Tình nghĩa xóm làng

 Bấm vào đây để góp ý kiến

Trang nhat

 giacphudu
 member

 ID 62570
 08/11/2010



Tình nghĩa xóm làng
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien


Tình nghĩa xóm làng

AT - Đã qua tháng 5 mà đất quê của già Bảy chưa có được trận mưa nào. Mạch nước ngầm đã cạn kiệt. Cả làng chỉ còn có một cái giếng của Hai Tân là còn nước để mọi người chen chúc chờ được mua với giá 2.000 đồng một can 20 lít. Tích tiểu thành đại. Một ngày cái giếng giúp cho chủ nhân của nó thu được trăm ngàn.

Thu được món tiền lớn hằng ngày mà không phải đổ mồ hôi, Hai Tân mong trời nắng mãi để có thu nhập dài dài. Già Bảy khuyên con:

- Con đừng nghĩ như vậy mà mang tiếng ác, cũng đừng bán nước để giữ tình nghĩa bà con xóm làng.

Hai Tân chẳng những không nghe lời cha mà còn chê già Bảy lạc hậu, không thức thời. Già Bảy giận quá nên mua nước của con để dùng như những người khác. Hai Tân điềm nhiên lấy tiền của cha bỏ túi.

Vào một ngày cúp điện, ngọn lửa bỗng bốc cao từ căn bếp nhà Hai Tân lan nhanh qua những vật dễ bắt lửa đã được hun nóng bởi những luồng gió nam hanh khô. Bà con xóm làng người gàu, người xô chạy tới dập lửa, nhưng do nước được khai thác triệt để để bán trong ngày nên lòng giếng sâu, nước mạch chưa kịp ra, sức người không thể dập tắt ngọn lửa đang bùng lên dữ dội. Toàn bộ tài sản trong đó có số tiền bán nước lâu nay hóa ra tro.

Sáng hôm sau, mọi người mang đến những vật dụng cần thiết để giúp đỡ cho người chẳng may bị hỏa hoạn và những cái can đang chờ được mua nước. Hai Tân nhìn những cái can, nhìn những vật dụng được giúp đỡ, nhìn vách tường nhà loang lổ vết cháy nham nhở. Anh nói:

- Nước không bán nữa, bà con cứ xách về dùng. Nên san sẻ cho đều đừng để người có người không phải tội.

Nghe con trai nói, già Bảy cười mà nước mắt cứ chảy dài, những giọt nước mắt vui sướng.

TRẦN XUÂN THỤY
(Khánh Hòa)



Lạc hậu

AT - Khi đi ngang qua một quán cà phê ở ngoại thành Sài Gòn, tôi vô tình gặp một nhóm bạn học chung thời phổ thông. Tôi tạt vào hỏi thăm sức khỏe và tình hình học tập của tụi bạn.

Nhóm bạn toàn con gái, lại lâu rồi không gặp nên bao nhiêu chuyện từ hồi phổ thông cho đến tận bây giờ đều được lôi ra kể lể, bàn luận. Cho đến khi nước uống sắp hết, các chuyện vui, chuyện buồn nói mãi cũng đã cạn, một bạn gái trong nhóm lôi điện thoại trong túi ra:

- Ê, đang ở đâu đó, vào quán cà phê X chơi, tụi con gái ở đây đông lắm!

Tôi hỏi: - Gọi cho ai vậy?

Bạn hồn nhiên trả lời:

- Gọi cho thằng A, kêu nó ra nói mấy câu rồi để cho nó trả tiền!

Cả bọn cười phá lên hưởng ứng: - Hay đó!

Tôi cố nói trong tiếng cười hoan hỉ của nhóm bạn: - Tụi con gái mình trả tiền với nhau được rồi mà.

Bạn xua tay:

- Sinh con trai ra là để trả tiền cho con gái, bà này lạc hậu quá!

Tôi vẫn nghe phụ nữ đòi quyền bình đẳng. Trong các quyền bình đẳng đó, chẳng biết có cái quyền nào bắt con trai phải trả tiền nước cho con gái không? Tôi chấp nhận mình lạc hậu. Tôi đứng lên trả phần tiền nước uống của mình rồi ra về trong những ánh nhìn khác lạ của các bạn.

MINH LY
(ĐH KHXH&NV TP.HCM)




Nội

AT - Sáng chủ nhật. Đang say giấc trong chiếc chăn bông ấm, chợt nó bị nội phát vào mông: "Dậy đi Út! Dậy đi học con!". "Hôm nay là chủ nhật mà! Nội lẩm cẩm thật!" - nó đáp lại vẻ khó chịu. Nội gãi đầu, cười hiền từ: "Ừ, nội quên".

Ngày nào nội cũng để ý giờ giấc, nhắc nhở nó từng tí một. Ngày nào nó cũng đáp lại nội bằng những câu nói cộc lốc gắt gỏng: "Con lớn rồi mà! Nội thật phiền phức!".

Vào đại học, sống cuộc sống của sinh viên xa nhà, không ai thèm quan tâm, nhắc nhở, lắm lúc nó phải trễ học vì tật ngủ nướng. Chợt thèm được nội lay dậy mỗi sáng. Thèm lắm!

Một chiều tan học, nhận điện thoại của ba: "Nội trượt chân ngã rồi Út ơi, nội bị gãy chân, không đi lại được nữa". Nó hét toáng lên, nước mắt ròng ròng, vội ra bến xe đón xe về quê.

Nội nằm trên giường, không cử động được, vẫn đón nó bằng ánh mắt và nụ cười hiền từ. Sà vào lòng nội, nó khóc thổn thức: "Khóc lóc gì! Tao có sao đâu mà bây khóc! Ráng giữ sức khỏe mà học nghe Út!". Nó lí nhí đáp "Dạ”. Tự dưng thấy lòng ấm áp, cảm giác được nội chở che, yêu thương như lúc còn thơ bé.

DƯƠNG THỊ HỒNG SEN
(Quảng Nam)





Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network