Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Lời của đá

 Bấm vào đây để góp ý kiến

Trang nhat

 capheden
 member

 ID 63410
 09/13/2010



Lời của đá
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien





Lời của đá

AT - Mẹ mất khi chị 15 tuổi. Cha mất sức lao động. Chị là chị cả của bốn đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn. Gánh nặng áo cơm gia đình, chị phải nghỉ học. Thời gian thấm thoắt... Đã hai mươi lần giỗ mẹ. Các em giờ đứa có gia đình, đứa học đại học. Đôi khi chị nhìn ra ngõ thấy mùa xuân đi không trở lại.


Anh là người cùng quê với chị. Anh tinh tế, chị nhạy cảm. Hai người là bạn của nhau.

Anh đến thăm. Nhìn chị giây lát, anh chỉ ngôi nhà mới xây phía trước, hỏi: "Nhìn ngôi nhà kia em thấy đẹp không?". "Đẹp". "Đẹp ở những phần nào?". "Đẹp toàn bộ! Tường, cửa... Nói chung đẹp hết". "Phần móng có đẹp không?". Chị cười: "Anh này! Ai để ý chi đến móng nhà?". Anh cười, nói: "Đúng vậy. Nhìn ngôi nhà đẹp không ai để ý đến phần móng nhà. Nhưng ai cũng biết móng là phần quan trọng nhất của một công trình kiến trúc. Nếu không có chân móng vững chắc thì toàn bộ công trình đẹp đẽ bên trên sẽ không có.

Em có biết mỗi viên đá kết thành chân móng nghĩ gì không? Không à? Nếu muốn biết đá nghĩ gì em hãy thổi hồn vào nó. Nghĩa là em hãy đặt mình vào đá mà nghĩ suy. Đá nói rằng dù không được chú ý, dù bị lãng quên nhưng đá tự hào được gánh trên mình sự đẹp đẽ được tôn vinh. Nếu đá bị tách khỏi vị trí, bỏ lăn lóc bên ngoài thì chỉ còn là vật tầm thường mất đi nghĩa sống". Anh nhìn sâu vào mắt chị, dịu dàng tiếp: "Em ạ! Dù bị khuất lấp theo thời gian thì giá trị đối với cuộc sống luôn được trân trọng, vì tự thân giá trị đã là sự tôn vinh".

Chị nhìn anh, cùng mỉm cười với anh. Chị hiểu vì sao anh nói vậy. Nỗi buồn chợt tan.

TRẦN XUÂN THỤY (Khánh Hòa)




Nhà quê

AT - Ba giờ chiều tôi có cuộc hẹn quan trọng, vội vàng dắt chiếc xe tay ga ra khỏi cổng thì xe bị thủng săm. Sợ trễ giờ tôi quyết định chạy đến trạm xe buýt. Xe tới, dòng người xô đẩy nhau lên xe.

- Cô làm cái trò gì vậy? Không có mắt à? Giẫm lên giày của tôi rồi này - Tôi la lên.

- Xin lỗi chị, xe đông người quá, em...

- Em cái gì mà em, bực mình quá đi mất.

Tôi nhìn con bé sinh viên bằng đôi mắt khinh miệt rồi cúi xuống phủi vết bẩn trên đôi giày gần triệu bạc. Tôi hậm hực: "Không ngờ một người như mình mà có ngày cũng phải đi xe buýt!".

Một chàng thanh niên tỏ ra galăng nhường ghế cho tôi ngồi, cơn giận của tôi lắng xuống, không nói một lời tôi ngồi xuống ghế, lòng tự nhủ: Mình đúng là người đẹp, đi đâu cũng được ưu ái.

Chiếc xe dừng ở điểm tiếp theo, dòng người trên xe vừa xuống thì dòng người khác lại lao lên xe. Chiếc xe chật chội chuyển động một cách chậm chạp khiến tôi khó chịu. Một phụ nữ khoảng 50 tuổi trông quê mùa bước lên xe với dáng vẻ mệt mỏi. Nhường ghế cho bà ta ư? Đó là điều không thể và tôi quyết định ngồi điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Con bé sinh viên bỗng nhiên đứng dậy:

- Cô ơi! Cô ngồi xuống đây nè.

- Thôi, cô không ngồi đâu, cháu ngồi đi.

- Trông cô có vẻ mệt mỏi, cô ngồi xuống cho đỡ mệt, cháu đứng cũng được mà.

- Cảm ơn cháu! Làm phiền cháu quá.

Tôi nhắm mắt và nhếch mép cười, đúng là những kẻ sĩ diện hão, nhà quê mà bày trò lịch sự. Chiếc xe buýt đang chuyển động trên đường đột ngột dừng lại, tôi mất đà lao về phía trước, đầu tôi va mạnh vào thành xe, hình như có chảy máu, tôi choáng váng. Trong cơn mơ màng tôi nhận ra tiếng của con bé sinh viên:

- Trời ơi! Chị ấy chảy nhiều máu quá, làm ơn bế chị ấy vào Bệnh viện nhanh lên!

- Cháu quen cô gái này à?

- Dạ! Dạ vâng ạ!

TỐNG THỊ THỦY (BCK32, ĐHKH Huế)




Niềm vui

AT - Cậu bé An luôn mong chờ đến tết. Ngày tết, cậu bé được cha mẹ may cho nhiều quần áo mới, được bà lì xì, nhà có nhiều bánh kẹo... Ngày nào cậu cũng chờ đến tết và tiếc vì tết đi quá nhanh.

Cô bé Loan cạnh nhà thì khác, lúc nào cũng vui tươi. Cô bé chạy qua nhà bạn với nụ cười hớn hở. Thấy lạ, An hỏi:

- Bạn có gì vui vậy? Lúc nào mình cũng thấy bạn cười?

- Mình mới được bà cho kẹo.

- Có nhiều bằng kẹo nhà tớ lúc tết không?

- Không, chỉ có hai viên thôi. Nhưng nó đủ để mình chia cho bạn.

NGUYỄN THỊ BẢO CHÂU (Tiền Giang)






Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network